Phò Mã Gặp Nạn

Chương 56

Sau vụ nổ hôm trước, Xướng Âm các phải tăng cường kiểm tra phòng bị và thật cẩn thận với nhưng người ra vào hơn nữa. Minh Anh thân là chưởng sử, phải tự mình đi kiểm tra đôn đốc, đồng thời cũng phải kiêm trách cùng nha môn truy vết nguồn gốc thùng hoả dược ấy và động cơ của kẻ đã ra tay.
Chuyện lần trước đã tra ra, là một người mới giả làm thợ đi vào để dựng đài diễn, sau đó mang theo hoả dược kích nổ, mục đích là gây hoang mang chứ không gây thương tổn đến ai. Minh Anh đã có hỏi qua, hắn khai hắn không biết chủ mưu là ai, chỉ biết người đó bịt mặt, căn dặn hắn chỉ cần làm theo là sẽ nhận được tiền. Thuận Thái đế cũng đã có nói, hoả dược chỉ có ở trong kho của vua. Phần còn lại là ở kho hoả dược thất lạc kia. Hôm nay kho của vua không thiếu không mất, vậy thì thùng hoả dược gây hoạ đó phải xuất phát từ kho thất lạc kia. Hơn nữa kẻ đó cố tình gây chuyện ở Xướng Âm các, hắn là nhằm vào Lưu chưởng sử nàng hay nói cách khác hắn là muốn khiêu chiến với nàng.
Minh Anh thở dài, đóng lại sấp công văn mà nha môn điều tra đưa đến. Nàng đứng dậy đảo một vòng quanh bàn. Nhìn chiếc bút lông đang đong đưa trên giá mà thở dài một tiếng.
"Rốt cuộc, thật sự phải tham gia vào sao?"
Lại đến trời tối, Minh Anh lê tấm thân mệt mỏi về đến thư phòng. Trời tối, phủ công chúa đều đã lên đèn. Thư phòng ngày thường cũng được Thu Huyên thể thiếp giúp nàng thắp sớm một ngọn đèn, tiện cho phò mã gia nàng vất vã về đến nhà lại phải mò mẫm hồi lâu. Nhưng mà hôm nay, thư phòng lại tối om. Minh Anh cũng không muốn làm phiền Thu Huyên nên tự mình đẩy cửa vào trong mò tìm bật lửa. Cũng may, nhờ có Thu Huyên thu dọn ngăn nắp, bật lửa rất dễ dàng tìm thấy trên thư án, cạnh bên ngọn đèn dầu. Minh Anh thổi lửa, châm đèn. Căn phòng dần dần bật sáng. Một dáng người kiêu sa trang trọng đang nghiễm nhiên ưu nhã tréo chân tĩnh toạ trên chiếc ghế quen thuộc của nàng. Phản ứng đầu tiên kinh điển của Minh Anh vẫn là hết hồn cả người giật bắn. Thần ơi, nàng về nhà lúc trời tối, căn phòng mù mịt vừa khơi lên ánh sáng liền hiện đùng ra một cỗ người như thế, thật là hù doạ chết người ta!
Vĩnh Ninh lại có vẻ rất thản nhiên, thoả mãn nhìn vẻ hồn vía lên mây của người kia, nàng đắc ý cười như không cười, hỏi:
- Phò mã sao lúc nào nhìn thấy bổn cung cũng kinh sợ như thế? Bổn cung không phải yêu ma quỷ quái, cũng không phải lang hùm hổ báo, sẽ không có ăn thịt phò mã đâu.

Ừ, công chúa không phải yêu ma quỷ quái đâu, chỉ sợ nàng là hỗn thế ma vương, là nhi nữ của quỷ Sa Tăng đầu thai đến á!
Minh Anh trong lòng ngổn ngang ý tưởng, nhưng mà hôm nay lạ một chút, nàng đối diện công chúa có giật mình, có căng thẳng nhưng không có kinh sợ như ngày thường. Hay là bởi vì đêm qua nhìn thấy công chúa bộ dạng yếu đuối nên có chút nhờn? Uầy, nhưng mà tiếp theo thì cảm giác không sợ cũng không thể duy trì được bao lâu.
Vĩnh Ninh nhìn thẳng Minh Anh, ngón tay lại miết nhẹ lên sấp truyện tranh tự vẽ của Minh Anh. Trong lòng Minh Anh lộp bộp run lên. Thôi xong! Ở trên tranh vẽ là hình ảnh tái hiện tất cả những gì Lưu phò mã nàng và tiểu công chúa đã phát sinh. Nào là lần đầu va chạm, bị đánh cho u đầu xịt máu, lần sau gặp lại còn bị công chúa túm áo, vật ngã còn nôn cả lên nàng. Nhất là những cảnh trên đường tống sứ hành, cảnh công chúa treo nàng chúc ngược, xoay đến nàng đảo lộn kinh mạch, thất khứu chảy máu...Những cảnh như thế, người ngoài nhìn không hiểu, nhưng công chúa là chủ tác sao có thể không nhìn ra đây?
Minh Anh cảm thấy tái nhợt toàn thân. Than ôi! Kiếp này chắc không đợi độc phát, không đợi đến bị kẻ mưu toan hiểm ác tìm đến thủ tiêu, sợ là hôm nay sẽ là ngày nàng chết. Nàng sẽ được chết dưới tay công chúa mà nàng một kiếp cuồng si.
- Phò mã không muốn giải thích sao? Đây là cái gì?
Phò mã im lặng hồi lâu. Còn hỏi gì nữa, biết hết rồi, thì muốn làm gì làm đi!
Công chúa không nghe được đáp án, mất kiên nhẫn đứng lên. Nàng uyển chuyển lướt thân đến chỗ phò mã. Khí tràng trên người nàng toả ra lạnh ngắt. Phò mã muốn nín thở, mặc cho công chúa dùng hai ngón tay nâng nhẹ dưới cằm nàng:
- Sao không trả lời? Đó là cái gì? Phò mã lại có chuyện cố tình muốn giấu giếm bổn cung sao? Hửm? Nói đi!
- Công chúa...ta...
Phò mã lại bắt đầu run rẩy, chân liền sụp xuống sắp sửa muốn quỳ. Công chúa bất ngờ đỡ lấy nàng. Vô cùng kinh chấn ngoài sức tưởng tượng của phò mã nàng, công chúa nhón đến hôn một cái vào môi nàng. Minh Anh đại chấn kinh hoàng, cảm giác như đã bay mất tiêu linh hồn bé nhỏ.
"Cái gì...?"

"Thế này..."
"Đây là...?"
"Là sao?..."
Cả đống câu hỏi không có đáp án. Minh Anh như bị điểm huyệt, chết ngắt hồi lâu mời chầm chậm phục hồi, trộm liếc nhìn cái người khí tràng vừa rồi.
Vừa rồi công chúa táo bạo cưỡng hôn người ta, bây giờ đứng ở đó làm điệu bộ như không có liên quan. Nàng đứng đó dùng ngón tay quét quét lên mặt bàn láng trơn. Thỉnh thoảng trộm liếc qua coi phò mã có phản ứng gì không. Cũng may, phò mã đã có phản ứng:
- Công chúa, vừa rồi có phải nàng đã vấp ngã? - Phò mã vừa nói vừa đưa tay lên sờ môi. Nếu không phải công chúa vấp ngã thì chắc là nàng đang mơ. Chỉ có thể là nàng mơ, công chúa mới đối với nàng làm hành động đấy.
Sax! Lần này thì công chúa bị nàng chọc tức đến triệt để. "Dám nói bổn cung vấp ngã hả?" Được, vậy thì vấp ngã cho ngươi xem.
Công chúa bất ngờ áp tới, bức phò mã phải thoái lui. Bởi vì hai người đang đứng ở góc, công chúa lấn tới, phò mã bị dồn sát tường không còn đường thoát liền nhắm mắt buông xuôi. Công chúa thắng thế, áp lấy phò mã sau đó ghì lấy khuôn mặt rồi nồng nàn tha thiết dạt dào mà hôn lên.

Không xong rồi, phò mã ơi!
Lần này triệt để không xong rồi!
- Công...công...công...chúa...u
Sau khi công chúa buông tha nàng khỏi nụ hôn bạo tàn ấy, phò mã trở thành nói lắp. Bộ dạng nhược hèn đến mức không thể nhược hèn hơn.
Công chúa lúc này mới khẽ khàng thở ra một hơi, thu lại khí tràng ác sát áp người lúc nãy, đáy mắt cũng trở nên nhu dịu. Nàng nhìn phò mã một lúc sau đó nhẹ nhàng vuốt vuốt thẳng lại chỗ áo phò mã vừa bị nàng nắm kéo nhăn nhúm, sau đó lại dịu dàng miết nhẹ ngón tay trên mặt phò mã, giọng như thỏ thẻ:
- Sợ cái gì chứ? Tắm gội đi rồi đến chỗ bổn cung. Chúng ta...cùng nhau nói chuyện đi.

Bình Luận (0)
Comment