Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 12

Khi Tề Loan đi ra khỏi Ngự Thư Phòng đi trên đường đang suy tư không biế thư viện sẽ kết thúc buổi học vào lúc nào.

Khi nào hắn hồi phủ mới thích hợp.

Tề Loan một bên tự hỏi, một bên đi về phía cửa cung.

Hắn vừa mới ra khỏi cửa cung, liền nhìn thấy xe ngựa của Trấn Bắc Hầu phủ, người hầu trong phủ vừa nhìn thấy Tề Loan liền chạy chậm tới cung kính hành lễ, ngữ khí nôn nóng nói: “Tướng quân, hôm nay phu nhân cảm thấy thân mình không khoẻ, trong phủ thỉnh đại phu, nói là nhiễm phong hàn.”

Tề Loan vừa nghe lời này cũng không khỏi lo lắng, nhảy lên xe ngựa đi về hướng Trấn Bắc Hầu phủ.

Vừa vào phủ, hắn liền vội vàng đi tới chính viện tìm Nguyễn thị, gặp được Trương ma ma đang đi tới, Tề Loan liền sốt ruột túm tay bà ấy hỏi tình hình của Nguyễn thị: “Ma ma, mẫu thân thế nào? Lang trung còn ở trong phủ không? Hắn nói thế nào? Đã kê thuốc gì chưa?”

Tề Loan lôi kéo Trương ma ma hỏi han một hồi vừa nhanh vừa vội, căn bản không cho cơ hội Trương ma ma nói chuyện, năm lần bảy lượt muốn mở miệng, cuối cùng bị Tề Loan dội ngược lại.

Cuối cùng Nguyễn thị từ trong phòng đi ra, gọi Tề Loan tới, mới kết thúc một tràng nghi vấn của hắn với Trương ma ma.

Tề Loan nhìn mẫu thân đứng trước mặt sinh long hoạt hổ tinh thần tươi tỉnh trước mặt không hiểu lắm.

Tâm tình vốn khẩn trương của hắn lập tức thả lỏng xuống, tiếp theo đó lại buồn bực: “Mẫu thân cố ý gạt ta?”

Nguyễn thị nhìn nhi tử đã lâu không gặp, tỉ mỉ đánh giá hắn một hồi, nhìn thương thế trên người hắn đã chuyển biến tốt đẹp, tâm tư lo lắng của mẫu thân rốt cuộc cũng thả xuống, nghe được lời này của Tề Loan tức giận trừng mắt nhìn một cái: “Nếu ta không nói như vậy ngươi có nghĩ tới việc quay về không?”

Tề Loan tự biết đuối lý, nở nụ cười lấy lòng nhìn về phía Nguyễn thị: “Mẫu thân không nên tức giận, không phải ta trở về nhìn người rồi sao?”

Nguyễn thị không để ý, xoay người đi vào phòng, Tề Loan chỉ có thể vuốt mũi đuổi theo.

Vừa mới ngồi xuống, Nguyễn thị liền bảo Trương ma ma bưng thức ăn Tề Loan thích lên, Tề Loan cũng không chối từ, một bên ăn ngon một bên đi thẳng vào vấn đề hỏi tại sao Nguyễn thị lại gọi hắn trở về.

Nguyễn thị vốn dĩ còn suy tư nên mở miệng như thế nào, thấy Tề Loan tự chủ động nhắc tới tới, đơn giản không vòng vo: “Nhị Lang, mẫu thân có một chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi cần phải ăn ngay nói thật, ngươi có học những hỗn trướng bên ngoài kim ốc tàng kiều hay không?”

Tề Loan vốn dĩ đang ăn ngon, vừa định khen hai câu hương vị không tồi.

Nghe đến đó suýt chút nữa bị sặc chết, không biết mấy ngày nay hắn đụng phải thứ xui xẻo gì, đầu tiên là Vân Nhược Dư hiện giờ là mẫu thân hắn, một hai phải trong lúc hắn ăn nói mấy lời kinh người.

Tim Tề Loan đẩy đồ ăn cách ra xa: “Nương, ngài nói hươu nói vượn gì vậy? Cái gì kim ốc tàng kiều? Ta sao có thể làm ra loại chuyện này?”

Nguyễn Thị thấy bộ dáng hắn không phải làm bộ, thoáng yên tâm hơn, nhưng vẫn nhịn không được truy vấn một câu: “Thật sự?”

Tề Loan dùng sức gật gật đầu, vô cùng bất đắc dĩ nói: “Kim Lăng thành dưới chân thiên tử, ta đi chỗ nào kim ốc tàng kiều? Con và Ngũ công chúa có hôn ước trong người, bệ hạ sao có thể cho phép?”

Hắn ra vẻ nhẹ nhàng mở miệng, kỳ thật trong lòng thầm ra một trận mồ hôi lạnh, mới vừa rồi mẫu thân nhắc tới kim ốc tàng kiều, Tề Loan theo bản năng liền nhớ tới Vân Nhược Dư .

Hắn nghĩ thầm nếu tàng người là Vân Nhược Dư, chỉ sợ tướng quân phủ của hắn không đủ.

Trong lúc nhất thời hắn không biết là do lời mẫu thân khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, hay là bởi vì nhớ tới Vân Nhược Dư làm hắn quá mức kinh ngạc.

Hắn sao có thể nhớ tới Vân Nhược Dư?

Nội tâm Nguyễn thị cũng biết là sự thật, chỉ là chuyện hôm qua người làm mẫu thân như bà không thể không nghĩ nhiều: “Vậy ngươi nói cho nương biết, vì sao mấy ngày gần đây lại tìm rất nhiều thợ thủ công vào phủ?”

Tề Loan đã sớm biết nhất cử nhất động trong phủ của hắn không thể gạt được, nghe vậy biểu tình cũng không ngừng lại, thuận miệng bịa chuyện: “Trong phủ phòng ốc hư tổn, liền gọi thợ thủ công nhập phủ tu sửa.”

Nhi tử là do mình sinh ra, trong bụng hắn có suy nghĩ gì, người làm mẫu thân sao có thể không biết?

Nguyễn thị giễu cợt: “Bây giờ cánh cứng, đến cả nương ngươi cũng muốn lừa gạt, phòng ốc hư hao tìm thợ thủ công không vấn đề, vậy ngươi mua nhà ở ngoại thành là thế nào?”

Mí mắt Tề Loan khẽ nhướng lên, hắn nhìn vẻ giận dữ trên mặt mẫu thân, giả vờ trấn định nói: “Nhi tử nào dám lừa gạt mẫu thân? Phòng ốc hư hỏng đương nhiên phải tu sửa, mua nhà ở ngoài thành là bởi vì con muốn đi ra ngoài đạp thanh, lúc này mới mua.”

Mua nhà không phải bởi vì Vân Nhược Dư luôn tâm tâm niệm niệm nhà tranh của nàng sao, vạn nhất nàng muốn đi nhìn thì sao?

Bằng không hắn đâu cần phải đi mua nhà làm gì?

Bây giờ muốn mua phòng ốc và khế đất thật sự không rẻ chút nào, nhưng cũng không thể không mua cũng không thể thật sự làm một căn nhà tranh bỗng dưng xuất hiện được.

“Thật sự là bởi vì muốn đi đạp thanh?” Nguyễn thị truy vấn một lần nữa: “Ngươi không lừa nương? Thật sự không phải nuôi dưỡng ngoại thật ở bên ngoài?”

“Ngoài thành Kim Lăng hai mươi dặm không phải cũng là Kim Lăng thành sao, dưới chân thiên tử, sao con có thể làm càn như thế?” Tề Loan tìm mọi cách lừa gạt qua, cũng không thể nói thật cho mẫu thân biết nguyên nhân chân chính.

Tề Loan nhớ tới tình trạng hiện giờ của Vân Nhược Dư, còn có buổi sáng hôm nay mình bị bắt ép gọi “Nương tử” suốt một canh giờ, chỉ cảm thấy chuyện này không thể để cho người khác biết được.

Nguyễn thị nghe đến đó, cuối cùng cũng yên lòng, nhưng tức giận trong lòng vẫn không giảm, quở trách Tề Loan một hồi: “Ngươi cũng già đầu rồi, sao còn có thể làm việc không đúng mực như vậy? Có chuyện gì không thể sai người nói trong nhà một tiếng? Muốn đi đạp thanh ngủ lại, nhà của chúng ta ở ngoài thành cũng có một chỗ thôn trang, ở lại chỗ đó không được sao? Còn không cần tu sửa. Ngươi một hai phải tự mình lăn lộn mù quáng, chọc ta lo lắng vô cớ.”

Tề Loan thành thật nghe mẫu thân răn dạy, thở cũng không dám thở, phát huy đầy đủ phẩm chất im lặng là vàng.

Nguyễn thị thấy thế lo lắng trong lòng bất tri bất giác đã giảm bớt bảy tám phần, bà biết Tề Loan không phải người hồ đồ, lúc trước nói kim ốc tàng kiều, có lẽ là do mình buồn lo vô cớ.

Nhìn nhi tử đã lâu không gặp, Nguyễn thị cũng không tiếp tục răn dạy, liền nói hắn ở lại dùng cơm rồi hẵng trở về phủ.

Tề Loan gật đầu, đáp ứng.

Hồi ohur quá sớm hắn cũng không có cách nào giải thích với Vân Nhược Dư.

“Chẳng qua, gần đây Lý đại trù xin nghỉ, trong phủ chỉ có Vương đại trù, không biết có hợp khẩu vị ngươi hay không.” Nguyễn thị có hơi lo lắng Tề Loan kén ăn.

Nhưng bà căn bản không biết đến mấy ngày nay của Tề Loan.

“Không ngại, đều có thể.” Tề Loan đáp lại, Vương đại trù và Lý đại tr4uf có gì khác biệt?

Làm được đồ ăn là có thể đua vào miệng.

Đến cả cháo gừng băm của Vân Nhược Dư hắn còn có thể mặt không đổi sắc uống hết, còn có gì mà không thể tiếp thu được?

Nguyễn thị nghe đến đó có hơi ngoài ý muốn, Tề Loan trước giờ luôn thích bắt bẻ, cũng không thích Vương đại trù làm đồ ăn, hôm nay sao lại không phản đối?

Nhưng còn chưa kịp hỏi, Tề lão thái gia liền phái người tới gọi Tề Loan tới võ trường, trong lòng Tề Loan cũng muốn thi đấu cùng tổ phụ, chỉ là thương thế của hắn thật sự không thể lộn xộn, quân y nói cho hắn biết không thể động võ, bằng không sẽ ảnh hưởng tới chuyện ra chiến trường giết địch của hắn sau này.

Tim Tề Loan đập nhanh có thừa, nhưng lại không muốn nói cho người trong nhà khiến bọn họ lo lắng.

Tới võ trường, Tề Loan ra vẻ nghiêm túc cùng tổ phụ thảo luận quốc gia đại sự, Tề lão thái gia tuy rằng cảm thấy có hơi kỳ quái.

Nhưng cũng theo Tề Loan nói lại, lão hầu gia cả đời trên chiến trường, đương nhiên không phải mãng phu, tuy đã lui về nhưng chuyện quốc gia đại sự trong lòng vẫn hiểu rõ.

Thấy Tề Loan quan tâm, liền hỏi nhiều thêm vài câu.

Tề Loan nghe đến mức đầu váng mắt hoa, nhưng chỉ có thể căng da đầu nghe.

Thật vất vả chờ đến giờ cơm trưa, Tề Loan liền cùng tổ phụ đi đường tới chính sảnh, cơm trưa đặt trên bàn, Tề Loan cũng không khách khí với tổ phụ và mẫu thân, ăn uống thỏa thích.

Động tác của hắn rất nhanh, lại không thô lỗ chút nào, phảng phất như trước mặt chính là món ăn trân quý mỹ vị.

Lăn lộn từ sáng sớm, thực sự có hơi đói bụng.

Nguyễn thị không ăn, ngồi một bên gắp đồ ăn cho Tề Loan: “Lúc trước nương đưa người tới chỗ ngươi, sao lại đưa trở về? Mấy ngày nay ngươi ở trong phủ ăn cái gì? Sao bây giờ đến cả đồ ăn Vương đại trù làm cũng có thể ăn ngon như vậy?”

Tề Loan đã nhiều ngày ăn cháo gừng băm Vân Nhược Dư làm, tuy nói cơm trưa và bữa tối hương vị rất tốt, nhưng cũng không thể triệt tiêu được bóng ma mà cháo gừng băm mang đến trong lòng hắn.

Hắn cũng không thích đồ ăn Vương đại trù làm, thuần túy là bởi vì đói bụng.

Muốn nói khẩu vị, hắn vẫn thích đầu bếp nấu cơm gần đây ở tướng quân phủ, nghĩ đến đây, hắn liền khen đầu bếp đó với Nguyễn thị: “Mẫu thân lúc trước đầu bếp người đưa đến phủ tìm ở nơi nào vậy? Tay nghề nấu ăn rất tốt.”

Nguyễn thị nghe đến đó chỉ cảm thấy kỳ quái, đầu bếp đưa tới tướng quân phủ còn không phải là mấy người hạ nhân ở Trấn Bắc Hầu phủ lúc trước sao?

Tay nghề còn không bằng Vương đại trù.

Lúc trước chưa từng thấy Tề Loan khen như vậy, chẳng lẽ là ở biên quan đợi quá lâu? Tật kén ăn cũng tốt hơn?

Nguyễn thị hiểu rõ nhi tử nhà mình, từ nhỏ Tề Loan bắt bẻ, tật kén ăn càng tới mức thái quá làm người giận sôi, sau khi tòng quân, những thói quen bắt bẻ trong xương cốt chưa từng thay đổi, thời điểm ở biên quan, thức ăn đối với Tề Loan mà nói chỉ là để lấp đầy bụng.

Tuy không còn kén ăn nhưng cũng không thấy thích thứ gì, hợp thì ăn nhiều hơn vài miếng, không hợp thì ăn ít đi

Nguyễn thị lần đầu nhìn thấy hắn như vậy, là mâu thân trong lòng không thể trán khỏi đau xót: “Không bằng chờ Lý đại trù trở về bắt đầu làm việc, mẫu thân đưa hắn tới tướng quân phủ chiếu cố ngươi?”

Tề Loan nghe mẫu thân nói, lắc đầu cự tuyệt, mẫu thân đưa đầu bếp tới tướng quân phủ, bây giờ vẫn còn ở trong phủ làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của hắn: “Vẫn là quên đi, Lý đầu bếp làm đồ ăn khẩu vị thanh đạm, thích hợp với tổ phụ.”

Tề lão thái gia nghe thấy Tề Loan lời này, nhướng mày: “Nhãi ranh sao bỗng nhiên lại hiếu thuận thế? Lúc trước không phải còn nghĩ muốn đem Lý đại trù tới biên quan sao?”

Tề Loan vùi đầu không nói, chỉ xem như mình không nghe thấy.

Cơm trưa qua đi liền vội vàng trở về tướng quân phủ, Nguyễn thị không cao hưng, Tề lão thái gia thấy nàng lo lắng, thuận thế hỏi ra tới.

Nguyễn thị đối với công công cũng không giấu giếm gì, liền đem tất cả chuyện gần đây nói ra.

Tề lão thái gia sờ chòm râu hoa râm, chỉ cảm thấy kim ốc tàng kiều là lời nói vô căn cứ: “Ngươi còn nhớ rõ năm đó bệ hạ tứ hôn cho Nhị Lang như thế nào không, giữa Nhị công chúa và Ngũ công chúa, là Nhị Lang tự thỉnh hôn ước với Ngũ công chúa.”

Bởi vì chuyện này, Trấn Bắc Hầu phủ trên dưới dều nhất trí đều cảm thấy, Tề Loan là tâm duyệt Ngũ công chúa.

Nhất định sẽ không làm ra chuyện có lỗi với nàng.

Mà Tề Loan bị tổ phụ và mẫu thân hiểu lầm, lại không ngừng đẩy nhanh tốc độ chạy về tướng quân phủ, hắn còn chưa vào tới phủ, La Sát đã nhanh chóng chạy tới bẩm báo: “Tướng quân, ngài đã trở lại, công chúa đang chờ ngài dùng cơm trưa.”

“Cái gì?” Tề Loan quả thực không thể tin được lỗ tai mình, lúc này đã là giờ Mùi, Vân Nhược Dư đã đợi bao lâu rồi?

“Các ngươi đều là một đám óc heo sao hả? Sao lại không để nàng dùng cơm trưa trước?” Tề Loan một bên nói chuyện một bên vội vã chạy vào trong, La Sát vốn dĩ còn đi theo người hắn chịu giáo huấn.

Sau khi nhìn thấy thân ảnh Vân Nhược Dư, vội vàng đi ẩn nấp.

Tề Loan còn một đống chuyện muốn răn dạy La Sát, nhưng người đã chạy mất.

Hắn không kiên nhẫn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vân Nhược Dư đứng trước mặt, những lời răn dạy đó đều tiêu tán hết, Tề Loan hơi hé miệng, theo bản năng hô một tiếng: “… Nương tử.”

Vân Nhược Dư thấy Tề Loan liền đứng lên đón, không có trách cứ, không có oán hận, nghe thấy hắn gọi nàng càng thêm tươi cười thoải mái, trong thanh âm tràn đầy quan tâm: “Phu quân đã trở lại? Có phải đói bụng rồi không, thiếp đang đợi chàng trở về dùng bữa đó.”

Trong lòng Tề Loan cảm thấy áy náy, hắn hẳn nên trở về từ sớm.

Vân Nhược Dư lôi kéo hắn đến chính sảnh, nhìn thoáng qua đồ ăn trên bàn buồn rầu nói: “Đồ ăn có lẽ là đã lạnh rồi, phu quân nghỉ ngơi trước một lát, thiếp tới phòng bếp hâm nóng lại đồ ăn.”

“Không cần.” Tề Loan nhanh chóng phản bác, sờ thử mép đĩa vẫn còn ấm, hắn bắt đầu nghiêm trang nói hươu nói vượn: “Không cần hâm nóng, ta đói bụng, rất đói bụng.”

Khi nói chuyện còn kéo Vân Nhược Dư ngồi xuống, cầm đôi đũa muốn gắp đồ ăn.

Vân Nhược Dư nhìn phu quân đói lợi hại, chỉ cảm thấy đau lòng, ngày mai có nên đi tới thư viện đưa cơm cho hắn hay không?

Tác giả có chuyện muốn nói:

Gọi nương tử nhiều, liền trở thành thói quen ~

Bình Luận (0)
Comment