Vân Nhược Dư cảm thấy đề nghị của mình rất tốt, nhà ở hiện tại vốn không phải nhà của bọn họ, tư vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu nàng vẫn luôn nhớ rất rõ điểm này, cho nên trừ bỏ nhu yếu phẩm cũng không sẽ đặt thêm thứ gì ở tướng quân phủ.
So với chủ nhân, Vân Nhược Dư càng như là một người khách hơn, quy quy củ củ, trừ bỏ chỗ ở, thư phòng và phòng bếp, cũng không đặt chân tới những nơi khác.
Bây giờ nhà của bọn họ đã sửa xong, Vân Nhược Dư đương nhiên muốn chọn ngày về đây ở, nhưng nhìn dáng vẻ của phu quân dường như là không nguyện ý?
Sau khi Tề Loan nghe Vân Nhược Dư nói, toàn thân khiếp sợ, hắn chưa từng nghĩ đến Vân trong lòng Nhược Dư lại có chủ ý đáng sợ như vậy, dọn về đây sao?
Hắn thật sự không muốn: “Nương tử, chuyện này chúng ta có phải cần thương lượng thật tốt lại hay không? Không phải nàng nói chúng ta chỉ tới đây xem thôi sao…”
Trong lòng Tề Loan không muốn, chỉ cảm thấy hướng đi của chuyện này càng lúc càng xa.
Không phải nói tới đây nhìn qua sao? Sao lại biến thành muốn dọn tới ở nơi này?
“Vì sao chuyện này phải thương ượng?” Vân Nhược Dư đầy nghi ngờ hỏi: “Chúng ta cũng không thể cứ ở mãi nhà người khác, phải đến lúc trở về nhà của mình.”
“Chính là, khoảng cách nơi đây cùng thư viện quá xa, nếu dọn tới đây sẽ có rất nhiều thứ không tiện……” Tề Loan cẩn thận mở miệng.
Vân Nhược Dư nghe được Tề Loan không tình nguyện, sắc mặt nàng có hơi không được tốt, cảm thấy chuyện này không giống như trong tưởng tượng của mình.
Sau khi nàng biết được nhà đã sửa xong trong lòng rất cao hứng, nhưng phu quân vì sao một chút cũng không vui, còn bài xích về nhà như vậy?
Vân Nhược Dư thử thăm dò mở miệng: “Phu quân là luyến tiếc phủ đệ kia, hay là không muốn về nhà?”
Tề Loan đương nhiên là không muốn ở đây, không phải hắn ghét bỏ ở nông thôn, thuần túy là bởi vì không tiện buổi sáng căn bản không kịp được.
Hắn thật vất vả mới thích ứng được chuyện canh bốn dậy đọc sách, sau đó hằng ngày đúng giờ ra cửa, Tề Loan thật sự không muốn để làm khổ bản thân.
Chỉ là lời này, không thể nói trắng ra như vậy, bằng không công chúa điện hạ không chừng sẽ nghĩ nhiều.
Nhưng Tề Loan không biết, Vân Nhược Dư đã bắt đầu nghĩ nhiều, nàng có hơi lo lắng nhìn Tề Loan, nghiêm túc nói: “Phu quân, chúng ta phải nhận thức được rõ hiện thực.”
Tề Loan:???
Hắn nói cái gì mà cần phải nhận thức rõ hiện thực?
“Tuy tòa nhà hiện tại hoa mỹ, tinh xảo, nhưng dù sao cũng là nhà người ta, chỉ cho chúng ta mượn ở tạm, hắn tri ân báo đáp, chúng ta cũng không thể được một tấc lại muốn tiến một thước, tuy hắn không nói chúng ta dọn đi, nhưng chúng ta cũng không thể xem như không hiểu hồ đồ cho qua được, coi đó như là nhà của mình.” Vân Nhược Dư tận tình khuyên bảo Tề Loan.
Nói cho hắn biết, không thể lừa mình dối người.
“Phu quân nếu thích tòa nhà Kim Lăng thành muốn sinh hoạt tiện lợi vậy phải càng nỗ lực, thi đậu tiến sĩ, nói không chừng bệ hạ sẽ ban thưởng cho chàng một tòa nhà trong Kim Lăng thành, dựa vào của mình nhận được nhà chúng ta sẽ cảm thấy an tâm thoải mái hơn.” Vân Nhược Dư khát khao tương lai, đương nhiên không làm gì mà được hưởng.
Nàng rõ ràng hiểu được, cái gì là của mình cái gì à của người khác.
Phân rành mạch, sẽ không mắc phải nhầm lẫn hay mơ hồ.
Đây vốn là phẩm chất cực kỳ tốt đẹp, nhưng bây giờ Tề Loan lại chỉ cảm thấy đau đầu, hắn rất muốn nói cho Vân Nhược Dư biết không cần thi đậu tiến sĩ, Thuận Đế cũng sẽ ban tòa nhà cho hắn.
Nếu thật dễ dàng như vậy, lái buôn Kim Lăng thành phỏng chừng đã sớm đổi nghề hết rồi.
Phủ đệ hiện tại của Tề Loan là do hắn lập được chiến công bệ hạ mới ban thưởng, tọa lạc ở đoạn đường phồn hoa Kim Lăng thành nhất.
Hắn rõ ràng đã sớm đạt tới mục tiêu của Vân Nhược Dư, chỉ là nàng cái gì cũng không rõ bắt hắn phải làm lại từ đầu.
Tề Loan có chút buồn bực: “Nương tử… Không phải ta không nhận rõ hiện thực, mà là chuyện này vốn không cần phức tạp như vậy …”
Hắn có ý muốn giải thích, nhưng Vân Nhược Dư lại không muốn nghe chút nào.
Tề Loan khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vân Nhược Dư hiểu lầm với hắn càng ngày càng sâu.
Đại khái sau khi hắn đưa ra lời nói, hắn lại có thêm một tội danh ham mê hư vinh.
Nghĩ đến đây, Tề đại tướng quân cảm thấy cần giải thích một phen, hắn thật sự không ham tòa nhà lớn, chỉ là muốn buổi sáng ngủ nhiều thêm một chút, chỉ thế mà thôi.
Đợi sau khi Tề Loan biểu đạt ý nghĩ này ra.
Biểu tình Vân Nhược Dư càng trở nên kỳ quái hơn: “Sau khi chúng ta dọn về, đúng là không tiện nhưng trước giờ phu quân đều ở nơi này, lúc trước có thể tới thư viện vì sao bây giờ lại không thể đi?”
Tề Loan cực kỳ bất đắc dĩ, lúc trước hắn thật sự không ở nơi này.
Trời mới biết từ nơi này tới thư viện phải mất mấy canh giờ.
“Phu quân, có những thay đổi lặng yên không một tiếng động, cho dù nhỏ bé, chàng cũng không thể xem nhẹ.” Vân Nhược Dư nói không tính là uyển chuyển, chỉ thiếu điều chưa nói Tề Loan đã bị sinh hoạt xa hoa lãng phí ăn mòn.
Tề Loan: “……”
Sao lại biến thành như vậy? Hắn chỉ muốn ngủ thêm nửa canh giờ chỉ có thế mà thôi!
Nhìn thấy chuyện này không thảo luận ra kết quả gì, Vân Nhược Dư bắt đầu chuyển hướng đề tài, nàng nghĩ tương lai còn dài, nhất định có thể thuyết phục phu quân dọn về đây.
Về phần Tề Loan, bắt đầu đau đầu suy nghĩ làm thế nào để Vân Nhược Dư đánh mất ý niệm này.
Hai người có suy nghĩ riêng, nhìn toàn nhà đến thất thần.
Vân Nhược Dư không muốn tranh chấp với Tề Loan vì thế liền bảo Tề Loan đưa nàng đi ngắm xung quanh.
Tề Loan thấy rốt cuộc Vân Nhược Dư cũng từ bỏ cái đề tài này, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy hắn biết Vân Nhược Dư vẫn chưa từ bỏ quyết định này, nhưng lúc này không có nhắc tới chính là chuyện tốt, Tề Loan đương nhiên sẽ không chủ động nhắc tới.
Thấy Vân Nhược Dư muốn đi chỗ này chỗ kia, hắn vui vẻ đáp ứng, nhưng không đưa nàng đi vào hướng trong thôn, ngược lại đi về một hướng khác.
Tề Loan lo lắng Vân Nhược Dư đi một hồi trong thôn, lại hỏi vì sao các thôn dân ở đây sao không quen mặt.
Đến lúc đó thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
Tề Loan đưa Vân Nhược Dư tới một nơi khác, đám ám vệ tránh trong tối, đối mặt nhìn nhau.
“Chúng ta có nên đi theo không?”
“Theo sau làm cái gì? Muốn làm giá cắm nến sao?”
(Gía cắm nến: ý chỉ làm kỳ đà cản mũi, ngăn cản chuyện của người khác)
“Bệ hạ không phải đã phân phó chúng ta bảo hộ Ngũ công chúa an toàn sao? Không theo sau có được không?”
“Có Tề tướng quân ở đó, làm gì đến lượt chúng ta bảo hộ công chúa.”
Mấy người túm lại một chỗ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhưng đều cảm thấy bọn họ theo sau vô cùng vướng chân vướng tay, mấy ngày nay bọn họ làm chuyện này, nói là bảo hộ, chi bằng nói là nhìn đại tướng quân cùng công chúa điện hạ sớm chiều ở chung.
Hai người bọn họ ngọt ngào.
Bọn họ tránh ở chỗ tối nhìn thấy đến hụt hẫng.
Đặc biệt là thời tiết càng ngày càng nóng nhưng dường như tướng quân và công chúa không cảm giác được, trời nóng thế này lại muốn đi đâu.
“Hơn nữa, tướng quân cố ý đưa công chúa tới một hướng khác, rõ ràng là muốn đơn độc ở chung với công chúa.”
“Nếu chúng ta thân cận quá sẽ bị đại tướng quân ghét bỏ.”
“Đi xung quanh nhìn xem có gì nguy hiểm hay không, nếu không có gì nguy hiểm, liền cách tướng quân và Ngũ công chúa xa một chút.” Ám nhất bình tĩnh phân phó.
Cũng không phải muốn rời bỏ nhiệm vụ, đây là phụng chỉ làm việc.
Bệ hạ lần nữa báo cho bọn họ, không được quấy rầy Tề tướng quân cùng Ngũ công chúa ở chung.
Đây đều là phụng thánh mệnh.
Mà Tề Loan và Vân Nhược Dư hoàn toàn không biết chuyện này, Vân Nhược Dư chưa bao giờ tới ở nông thôn, đối với tất cả đều rất tò mò, cũng là bởi vì chưa bao giờ đã tới mới dễ dàng như vậy đã bị Tề Loan lừa dối, cách thôn ngày càng xa.
Phòng ốc cũng trở nên thưa thớt, vốn dĩ có mấy ngôi nhà chụm lại một chỗ, tới thôn bên cạnh phải đi một đoạn đường rất xa mới thấy xuất hiện nhà ở.
Dọc theo đường đi Tề Loan rất thấp thỏm nghĩ ứng phó với Vân Nhược Dư như thế nào, tỷ như nơi này vì sao không có người linh tinh.
Thấy nàng không có bất luận nghi hoặc gì, ngược lại còn mới lạ nhìn hoa cỏ bên đường.
Tề Loan rốt cuộc cũng cảm thấy yên lòng.
Đường nhỏ ở nông thôn thường hay có hoa dại không biết tên, tuy rằng không quý báu lại có sinh mệnh rất ngoan cường, mặc dù nắng hè chói chang cũng không có ngăn cản được sinh trưởng.
Vân Nhược Dư nắm tay Tề Loan đi trên đường xung quanh đều là một màu xanh mát, trên cỏ điểm xuyết một ít hoa nhỏ màu lam.
Bỗng nhiên Vân Nhược Dư nhìn thấy một đóa màu đỏ, nàng nhanh chóng kéo tay hắn tới xem: “Phu quân chàng nhìn đi đây là hoa gì?”
Tề Loan theo Vân Nhược Dư tay nhìn qua, thấy một đóa hoa màu đỏ, ngày xưa trên đường hành quân hắn cũng có thể nhìn thấy rất nhiều hoa dại cỏ dại, chẳng qua hoa cỏ mỗi nơi đều khác nhau.
Tuy rằng không dễ thấy, nhưng nhìn cảnh đẹp ý vui.
Nhưng cảnh đẹp ý vui không đại biểu cho việc hắn biết được, Tề Loan ngay cả những hoa cỏ quý báu ở trong phủ còn không nhận ra được, khi còn nhỏ còn đã từng nhận sai thược dược thành mẫu đơn, huống chi là hoa dại?
Hắn làm sao mà biết được đây là hoa gì?
Nhưng Vân Nhược Dư hỏi, dù sao hắn cũng phải trả lời, chỉ là trả lời như thế nào mới là vấn đề, nếu nói không biết, có thể có vẻ quá có lệ hay không?
Nghĩ đến đây, Tề Loan nghiêm túc mà chắc chắn nói: “Hoa.”
“Ta đương nhiên biết đây là hoa gì, ta chỉ đàng muốn hỏi chàng hoa này gọi là gì.” Vân Nhược Dư oán trách nhìn về phía hắn.
Kết quả Tề đại tướng quân tự cho là thông minh rất khẳng định nói cho công chúa điện hạ biết đó là hoa dại: “Đây là một đóa hoa dại màu đỏ.”
Vân Nhược Dư: “……”
Câu trả lời này là có ý gì? Nàng mới đầu còn cảm thấy có hơi kinh ngạc, đợi nhìn thấy vẻ mặt chắc chắn của Tề Loan Vân Nhược Dư mới hiểu được, phu quân là thật sự không biết.
Mà hắn trả lời nghiêm túc như vậy, có lẽ chỉ không muốn làm nàng thất vọng?
“Đây không phải hoa dại, cái này gọi là Bách Nhật thảo.”
Tề Loan nghe thấy như lọt vào trong sương mù: “Đây là thảo? Đây không phải hoa sao?”
Hắn cảm thấy Vân Nhược Dư đang lừa dối hắn.
“Đây là hoa, chẳng qua hoa này tên gọi là Bách Nhật thảo.”
Tề Loan nghiêm túc nghe, tuy không biết nghe có hiểu hay không, nhưng cũng không cắt lời Vân Nhược Dư, mà Vân Nhược Dư thấy hắn nghiêm túc lắng nghe giảng giải càng thêm cẩn thận.
Sau khi Tề Loan nghe được, còn hỏi thêm vài câu: “Hoa này có lợi ích gì?”
“Có thể làm thuốc.” Vân Nhược Dư nghiêm túc giải thích, nói cho hắn biết cụ thể lợi ích của loại hoa này.
“Có phải còn có màu khác hay không?” Tề Loan đột nhiên hỏi nói.
Lần này đến lượt Vân Nhược Dư kinh ngạc, nàng không nhịn được hỏi ngược lại: “Sao chàng lại biết được?”
Tề Loan vỗ bả vai Vân Nhược Dư, ý bảo nàng đứng lên bảo nàng nhìn về phía trước.
Vân Nhược Dư ngơ ngác đứng lên, nhìn thấy rất nhiều trăm ngày thảo, đủ mọi màu sắc, tùy ý nở rộ.
“Đây là……” Vân Nhược Dư có hơi ngoài ý muốn, theo bản năng về phía trước vài bước, mới phát hiện nơi này có một ruộng lớn trồng đầy trăm ngày thảo.
Bên cạnh là màu đỏ, lại hướng trong một chút là màu vàng, đóa hoa sinh trưởng đan xen, đẹp không sao tả xiết.
Tề Loan thấy nàng thích, liền đề nghị muốn đến gần nhìn xem hay không, Vân Nhược Dư nhẹ nhàng lắc đầu.
Ngay từ đầu nàng chỉ nhìn thấy một gốc cây, còn tưởng rằng là hạt giống từ nơi nào thổi tới, bây giờ nhìn thấy một mảng lớn như vậy hẳn là do ai gieo trồng.
Tuy hoa này không quý báu nhưng cũng không thể tùy ý giẫm đạp: “Chúng ta đứng ở chỗ này nhìn là được rồi.”
“Không muốn tới gần chút sao?”
Vân Nhược Dư lắc đầu, nói ra ý nghĩ của mình: “Bất kể là có người cố ý gieo trồng hay không, hoa này dày đặc như vậy nếu chúng ta đi qua đi, không cẩn thận dẫm hỏng thì làm sao bây giờ?”
Vân Nhược Dư nói cùng lắm chỉ là một chuyện nhỏ, nàng thật sự cảm thấy như vậy mới có thể mở miệng, nhưng nghe vào trong tai Tề Loan lại làm hắn có chút kinh ngạc.
Dường như nàng chưa bao giờ nghĩ tới muốn chiếm hữu, mà chỉ muốn thưởng thức.
“Nương tử như vậy thật khiến ta cảm thấy mình hẹp hòi.”
Vân Nhược Dư ôm cánh tay Tề Loan, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, nhìn một mảnh hoa lớn trước mặt cười khẽ: “Cũng không phải phu quân hẹp hòi, chỉ là mỗi người sẽ nhìn vấn đề ở một góc độ khác nhau.”
“Sao?” Tề Loan nghi hoặc nhìn về phía Vân Nhược Dư, hỏi nàng có phải chỉ muốn dỗ mình vui vẻ hay không.
“Ta chỉ không nghĩ phá hư những thứ này, mà phu quân chỉ thấy ta thích muốn để ta nhìn rõ ràng hơn. Phu quân vì ta suy xét trong lòng ta vui mừng, đây đều là những lời nói thật lòng sao có thể cố ý dỗ dành?” Vân Nhược Dư nói nghiêm túc.
Không có chút nào giống giả bộ.
Nhưng rõ ràng, mối quan hệ giữa bọn họ được thành lập dựa trên sự giả dối.
Rất nhiều lúc, Tề Loan cũng không biết mình nên đối mặt Vân Nhược Dư thế nào, bây giờ càng có nhiều khi hắn cảm thấy, bản thân mình không chịu được nàng mê hoặc..
Tỷ như hiện tại.
Hắn nghe Vân Nhược Dư nói những lời này, tâm tình liền trở nên vô cùng phức tạp.
Đã luyến tiếc không đáp lại, lại không biết đáp lại như thế nào, kéo dài tới cuối cùng cũng không giải quyết được gì, cũng may Vân Nhược Dư không biết được tâm tư phức tạp của hắn.
Lôi kéo tay hắn ngồi trên mặt đất.
Tề Loan cũng không ngăn cản, mỗi khi đối mặt với Vân Nhược Dư hắn đều hết lần này tới lần khác thỏa hiệp.
Hai người ngồi một chỗ nhìn đồng hoa trước mặt, ngẫu nhiên trong bụi hoa sẽ có tiếng của mấy con bướm vỗ cánh, Tề Loan liền hỏi Vân Nhược Dư có muốn bắt tới chơi hay không
Không ngờ, Vân Nhược Dư lại kinh ngạc nhìn hắn: “Phu quân chàng đã bao nhiêu tuổi rồi? Chỉ có tiểu hài tử mới bắt bướm chơi như thế.”
Tề Loan: “……”
Xem ra miệng hắn lại nói lung tung rồi.
Chỉ là tiểu cô nương không phải đều thích bắt bướm sao? Tề đại tướng quân thật sự không rõ ràng rốt cuộc có vấn đề ở chỗ nào.
Căn cứ vào nguyên tắc ít nói ít sai, không nói không sai, an tĩnh bồi Vân Nhược Dư xem hoa cỏ, hắn lại cảm thán một lần nữa còn may nơi này hoang vu không có ai nhìn thấy, không có ai biết hắn vì chuyện này mà bị ghét bỏ.
Nhưng rất nhanh hắn đã cao hứng không nổi nữa.
Chỉ thấy lúc trước bầu trời con trong sáng rất nhanh đã bị mây đen che kín, chỉ một lát sau đã có mưa to, lần này trời mưa vừa nhanh vừa vội.
Vân Nhược Dư và Tề Loan ngồi dưới bụi hoa vừa vặn bị xối ướt, Tề Loan nhanh chóng cởi áo khoác ngoài che lên đầu Vân Nhược Dư.
Lúc này vẻ mặt Tề Loan có hơi đờ đẫn. Nội tâm tức giận muốn mắng chửi người, đây rốt cuộc là chuyện gì?!
Sao đột nhiên lại mưa? Ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có!
Nhưng lúc này căn bản không phải thời điểm để p.hát t.iết tức giận, Tề Loan bắt đầu suy nghĩ lúc này bọn họ nên chạy đi đâu tránh mưa mới tốt.
Nhưng nơi này trước không có thôn sau không có tiệm.
Đập vào mắt chỉ có hoa cỏ, hoang tàn vắng vẻ làm người giận sôi.
Mưa to tới vừa nhanh vừa vội, rõ ràng động tác của hắn đã rất nhanh nhưng quần áo dù sao cũng không phải là ô che mưa, hai người bọn họ cũng không cải thiện được gì.
Chỉ một lát đã bị xối cho chật vật.
Tề Loan nhanh chóng đưa ra quyết định che chở Vân Nhược Dư chạy về, hắn nhớ rõ trên đường tới đây có nhìn thấy một hộ nhà.
Hình như không cách chỗ này quá xa.