Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 56

Vân Nhược Dư say đến mức rối tinh rối mù, dựa vào vai Tề Loan ngủ thiếp đi, nhưng nàng ngủ không an ổn, Tề Loan hết lần này đến lần khác muốn ôm nàng lên giường.

Nhưng mọi chuyện đều không thành, thẳng đến giờ phút này hắn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ bồi Vân Nhược Dư ngồi dưới đất, Tề Loan vốn cũng không muốn để bản thân mình chịu khổ.

Nhưng hắn vừa động, Vân Nhược Dư liền lẩm bẩm.

Tề Loan không muốn đánh thức nàng dậy, nên chỉ có thể tiếp tục ôm lấy nàng ngồi dưới đất.

Cũng không biết qua bao lâu, Vân Nhược Dư mới nặng nề chìm vào giấc ngủ, lúc này Tề Loan mới có cơ hội ôm nàng lên giường, trong lúc Tề Loan còn đang nghĩ có nên đánh thức nàng dậy uống nước trà hay không, nhưng suy nghĩ lại liền đánh mất ý niệm này.

Nếu ngày mai đau đầu, cũng do nàng xứng đáng: “Ai bảo nàng uống nhiều rượu vậy chứ.”

Chỉ là Vân Nhược Dư ngủ không yên, không phải đá chăn thì cũng ồn ào khó chịu, Tề Loan nhìn một hồi lâu vẫn không nhịn được đi nấu trà giải rượu cho nàng.

Lộc Trúc Ngân Điệp và La Sát nhìn động tác của Tề Loan, theo bản năng muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị Tề Loan không chút do dự cự tuyệt.

Ba người đứng bên ngoài phòng bếp, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Không ai nói chuyện.

Tề Loan đã bận rộn mấy ngày nay, ban ngày thượng triều, sau khi hạ triều liền tới của hàng kiểm tra sổ sách, buổi tối cũng không thể hồi phủ trốn tránh Vân Nhược Dư, nhưng Tề Loan cũng hiểu rõ trốn tránh như vậy không phải kế lâu dài..

Chỉ có thể gọi quân sư quạt mo tới cùng nhau thảo luận.

Bên trong thư phòng.

La Sát phát huy đầy đủ tác dụng của quân sư, đưa ra chủ ý để công chúa và tướng quân thành thân, đợi sau khi danh chính ngôn thuận sẽ không cần suy nghĩ đau đầu nữa.

Tề Loan đè trán, chỉ muốn đuổi cổ La Sát ra ngoài.

Bây giờ trong ký ức của Vân Nhược Dư, hắn đã là phu quân của nàng, muốn để danh chính ngôn thuận, trước tiên có phải nên viết hưu thư hay không? Hay là viết thư hòa ly trước?

Tề Loan cũng không muốn làm vậy, dù cho biết đó là giả nhưng khiến Vân Nhược Dư thương tâm khổ sở lại là thật.

Hôm nay Vân Nhược Dư khóc thương tâm như thế, nếu nhìn thấy hắn viết thư hòa li, chẳng phải sẽ càng khó chịu hơn sao?

“Câm miệng.” Tề Loan mở miệng: “Chỉ nghĩ ra được chủ ý xấu xa.”

Tề Loan khịt mũi coi thường không hề quan tâm tới phản ứng của La Sát, hắn đúng là điên rồi mới có thể tìm La Sát hỏi chuyện này, có thời gian không bằng đi nhìn Vân Nhược Dư như thế nào.

Sau khi hắn đuổi người đi, liền canh giữ bên người Vân Nhược Dư, không hề rời đi.

Lộc Trúc và Ngân Điệp liền nơm nớp lo sợ canh giữ gian ngoài, hai thị nữ gấp đến mức khó chịu: “Ý của tướng quân là gì? Chẳng lẽ hắn muốn tự mình chăm sóc công chúa?”

“Lúc trước cũng là tướng quân chăm sóc…… Có lẽ, có lẽ không có gì đi?” Ngân Điệp thật cẩn thận mở miệng.

“Công chúa không phải đã từng nói qua sao? Tướng quân là chính nhân quân tử.”

Hai người an ủi nhau cũng hiểu được việc này không đến lượt các nàng nhúng tay vào, việc duy nhất có thể làm tách những người trong viện ra, nhiều người nhiều miệng chỉ sợ mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Các nàng đứng ở gian ngoài, trong lòng hết sức rối rắm.

Hôm sau Vân Nhược Dư tỉnh lại còn muộn hơn ngày hôm trước, nàng xoa trán và khóe mắt, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Không chỉ như thế, còn cảm thấy đôi mắt cũng đau.

Duỗi tay sờ giường đệm bên kia vẫn chỉ là một mảnh lạnh lẽo, trái tim nàng bỗng nhiên trùng xuống biết Tề Loan không tới đây, Vân Nhược Dư mở to mắt nằm trên giường, nhìn giường màn quen thuộc, chỉ cảm thấy trong lòng có một loại phiền muộn khó lòng giải thích.

Vân Nhược Dư xoa trán chậm rãi muốn đứng lên, vừa quay đầu liền thấy nhìn Tề Loan ghé vào mép giường.

Dáng vẻ này nàng chưa bao giờ nhìn thấy.

Nàng ngơ ngác nhìn Tề Loan, có chút dở khóc dở cười: “Tại sao chàng lại ngủ ở đây?”

Vân Nhược Dư cẩn thận nhìn Tề Loan, có vẻ như hắn rất mệt mỏi, vừa rồi nàng làm động tác lớn như vậy hắn cũng không tỉnh lại.

Nàng vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào mặt Tề Loan, dường như muốn đánh thức hắn nhưng cũng có vẻ không muốn.

Tề Loan dĩ nhiên sẽ không đáp lại nàng, nhưng cảm xúc vốn không tốt của Vân Nhược Dư lại thần kỳ khôi phục lại: “Ngày hôm qua chàng vẫn luôn ở đây bồi ta sao?”

Một khi đã như vậy, vì sao lại muốn trốn tránh nàng?

Hay là dùng như thế để lấy cớ.

Tề Loan không tỉnh, đương nhiên Vân Nhược Dư cũng không muốn dậy, khi hắn ngủ khác hẳn với ngày thường nàng nhìn thấy, Vân Nhược Dư ghé vào giường, tỉ mỉ nhìn Tề Loan, nhìn xong lại nhẹ nhàng cong môi.

Cũng là tiếng cười này đánh thức Tề Loan, hắn mơ hồ tỉnh lại nhìn Vân Nhược Dư hoảng sợ: “Phu nhân… Nàng tỉnh rồi?”

Vân Nhược Dư thu nụ cười lại, lãnh đạm gật đầu: “Hôm nay tại sao chàng không đi kiểm tra sổ sách?”

Tề Loan nghe thấy nàng đã biết còn cố hỏi, trong lòng cảm thấy vô cùng xấu hổ: “Hôm nay cửa hàng không quá bận, cho nên……”

“Cho nên chàng mới có rảnh về nhìn ta cho có lệ?” Vân Nhược Dư nói chuyện không dễ nghe, hiện giờ đối mặt với Tề Loan là không thủ hạ lưu tình chút nào.

“Phu nhân, chúng ta nói chuyện cho thật tốt đi.”

Hắn cần phải đem chuyện sinh hài tử này b.óp ch.ết sạch sẽ.

Suốt ngày đi sớm về trễ, Tề Loan cũng cảm thấy mình muốn nói dối cũng không được, nghỉ ngơi không tốt thương thế cũng chậm rãi không tốt lên, Tề Loan chỉ sợ còn tiếp tục như vậy mình không phải chết trên chiến trường.

Mà là chết dưới tra tấn.

Vốn dĩ hắn cảm thấy chuyện thi khoa cử là tra tấn nhất đời người, thật ra không phải mà đây mới là chuyện đau đầu nhất.

“Chàng muốn nói chuyện gì với ta?” Vân Nhược Dư cầm một cái gối lót sau người, nửa nằm trên giường nhìn về phía Tề Loan, làm tốt tư thế lắng nghe: “Chàng nói đi. Ta nghe.”

Tề Loan nghe được lời này vốn còn muốn nghẹn hết lại, cái này sao người ta có thể nói được?

“Nhanh lên, ta chờ.” Vân Nhược Dư uống rượu không hay chấp chuyện nhỏ nhặt, hôm qua mơ màng, nàng thấy được Tề Loan, sáng nay tỉnh lại còn tưởng một giấc mộng, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Tề Loan nàng biết đây không phải một giấc mộng.

Khi đối mặt với hắn, dĩ nhiên sẽ nhiều vài phần khoan dung.

Nàng nguyện ý cho Tề Loan một cơ hội giải thích.

“Phu nhân, rất thích hài tử sao?” Tề Loan thấy Vân Nhược Dư thúc giục, cũng không muốn giãy giụa gì nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Nụ cười nhà nhạy trên mắt Vân Nhược Dư cũng bị Tề Loan đánh vỡ hoàn toàn.

Mà Tề Loan cũng bởi vậy nhận được sự của bất mãn Vân Nhược Dư: “Phu quân tại sao hỏi như vậy, chẳng lẽ chàng không muốn hài tử sao?”

Tề Loan dĩ nhiên là không không, hắn biết tuổi tác Vân Nhược Dư không lớn, lúc này sinh hài tử cái gì?

Chẳng phải là mình không qua được, nhưng nếu làm tổn hại thân thể thì phải làm sao?

Huống chi…… Bọn họ còn không phải phu thê thật, nhưng câu này không thể nói nên lời, cũng chỉ có thể tìm cớ: “Ta không thích hài tử.”

Tề Loan nghiêm túc mở miệng, cũng không xem như nói dối: “Có hai người chúng ta không tốt sao? Vì sao nhất định phải có hài tử?”

Vân Nhược Dư nghe được lời này cực kỳ kinh ngạc, đây là có ý gì?

“Phu quân chàng không thích hài tử?”

Tề Loan gật đầu, dùng ngữ khí nghiêm túc nói cho nàng biết mình không thích hài tử chút nào: “Ta ngày xưa làm buôn bán nhìn thấy đủ lại người, ảnh hưởng sâu nhất vẫn là người ta quen biết hồi lâu, hắn cưới tam phương thê thiếp nhưng không có một phòng thê thiếp nào ngoại lệ, đều khó sinh mà chết.”

“Hắn chỉ vì muốn một hài tử, lại hại chết thê tử của mình…… Bây giờ đã qua tuổi nửa trăm, xung quanh không có ai.” Tề Loan chịu đựng bực bội nói xong mấy lời này, liền bắt đầu tẩy não Vân Nhược Dư: “Phu nhân, sinh con thật sự là một chuyện quá mức với nguy hiểm, không cần phải sinh.”

Vân Nhược Dư nghe xong cũng hãi hùng khiếp vía.

“Hơn nữa, không chỉ khi sinh hài tử nguy hiểm, mà dù cho thời điểm mang thai cũng khó thoát khỏi ……” Tề Loan lưu loát nói một hồi, nói đến mức sắc mặt Vân Nhược Dư càng ngày càng khó coi.

Nàng thật sự muốn một hài tử, nhưng nàng… Cũng không phải không muốn sống.

“Có lẽ, có lẽ chỉ là trường hợp đặc biệt?”

“Sao có thể là trường hợp đặc biệt? Phu nhân có biết mấy năm nay có bao nhiêu phụ nhân bởi vì khó sinh mà qua đời không? Mẫu tử toàn vong, dù cho có may mắn sinh được hài tử xong, nhưng không có mẫu thân chiếu cố, hài tử kia sẽ đáng thương đến mức nào?”

Tề Loan thấy Vân Nhược Dư có hơi buông lỏng, liền không ngừng cố gắng: “Nam tử không biết đau đớn, không quá một năm liền cưới tục huyền…Hài tử vợ trước để lại, nàng cho rằng sẽ như thế nào?”

Vân Nhược Dư không nói.

“Phu nhân… Ta cảm thấy chuyện này quá mức nguy hiểm, cho nên chúng không nên sinh hài tử mới tốt.” Tề Loan vì để khiến Vân Nhược Dư đánh mất ý niệm này, mấy ngày nay không biết đã chuẩn bị biết bao nhiêu, cố ý tìm vài bà đỡ cùng đại phu tìm hiểu những việc này.

Những bà đỡ cùng đại phu đó kiến thức rộng rãi, chuyện nhìn thấy cũng rất nhiều.

Lúc đầu Tề Loan chỉ biết sinh hài tử sẽ gặp nạn nguy hiểm, cũng không biết khó sinh lại là đáng sợ đến mức đó, sau khi nghe xong cả người Tề Loan đều hốt hoảng, suýt chút nữ không khôi phục được tinh thần.

Ngay cả hắn cũng thế chứ đừng nói đến Vân Nhược Dư.

Bây giờ nàng nằm cũng không được, ôm đầu gối vuốt cánh tay mình: “ Chuyện này, đáng sợ như vậy sao?”

Tề Loan nghiêm túc gật đầu: “Bằng không nàng nghĩ sao?”

Nội tâm kiên định của Vân Nhược Dư đã bắt đầu dao động, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút luyến tiếc: “Vậy… Chúng ta không có hài tử, bà bà bên kia có thể không vui hay không?”

“Chuyện của mẫu thân nàng không cần lo lắng, để ta xử lý là được.” Tề Loan ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm lấy bả vai nàng nghiêm túc nói: “Phu nhân, có câu nói nữ nhân sinh con là bước nửa chân vào quỷ môn quan, ta sao có thể để nàng vất vả như vậy được?”

Vân Nhược Dư nghe Tề Loan nói từng câu từng chữ đều là suy nghĩ cho mình, trong lòng không phải không cảm động, nhưng nghe những lời này nàng lại cảm thấy có chút không khoẻ: “Nếu trong lòng chàng đã tính toán như vậy, vì sao không nói sớm cho ta biết, vì sao nhất định phải trốn tránh ta?”

Tề Loan: “……”

“Chàng là thật sự lo lắng cho ta, hay là tìm một cái cớ mới nói cho có lệ?” Vấn đề của Vân Nhược Dư cứ liên tục đưa ra, hỏi đến mức Tề Loan không chống đỡ được, vốn hắn còn cảm thấy lời giải thích của mình vô cùng chặt chẽ không có sơ sót nào.

Hiện tại bị Vân Nhược Dư hỏi, mới cảm thấy có trăm ngàn chỗ hở, rõ ràng trước đây nàng rất dễ dỗ sao bây giờ lại biến thành như vậy?

“Ta……”

“Không phải chàng lại muốn gạt ta nữa đó chứ?” Vân Nhược Dư vẫn không mấy tin tưởng: “Chàng không muốn có hài tử, vì sao lúc trước không nói ra?”

“Chúng ta thành thân nhiều năm , ta chưa bao giờ nghe chàng nói không muốn có hài tử.” Vân Nhược Dư suy nghĩ, vẫn là cảm thấy lời này có chút không thể tin: “Chàng vẫn biết ta luôn muốn sinh hài tử, biết ta vẫn luôn tìm y xin thuốc, lúc trước sao lại không nói ra?”

“Cố tình lúc này lại muốn tới đây nói cho ta biết, không phải lấy cớ thì còn là gì?”

“Theo ta thấy, chỉ sợ chàng thích người khác rồi đúng không.” Vân Nhược Dư nói đạo lý vô cùng rõ ràng còn phân tích: “Chàng cho rằng bên ngoài có người, cho nên mới không muốn về nhà, nguyên nhân chính vì thế nên mới không muốn sinh hài tử với ta, ngay cả cùng ta cùng chung chăn gối chàng cũng……”

Giọng nói của Vân Nhược Dư càng thêm tức giận, Tề Loan sợ nàng nói ra lời kinh thế hãi tục gì đó, lập tức che miệng nàng lại: “Nương tử, lời này không thể nói bậy.”

“Ta thích người khác khi nào? Sao ta lại không biết?”

Vân Nhược Dư buồn bực nhìn Tề Loan, dùng sức muốn gạt tay hắn ra, không cho nàng nói? Có phải chột sao đúng không?

“Ngô… Ngô…” Vân Nhược Dư bất mãn đẩy tay hắn đi, cuối cùng phát hiện không có cách nào, cũng không giãy giụa nữa chỉ dùng sức trừng mắt nhìn hắn.

Tề Loan phục hồi lại tinh thần, dường như cảm thấy có chút xấu hổ lập tức buông lỏng tay ra: “Phu nhân, bên ngoài còn có người, ban ngày ban mặt chúng ta nói chuyện có phải nên chú ý một chút hay không?”

Vân Nhược Dư buồn bức ném tay hắn ra: “Phải chú ý cái gì? Chàng lo lắng bị ai nghe thấy? Các nàng cũng không phải không biết.”

“Chẳng lẽ, không phải chàng coi trọng người khác mà là thị nữ trong phủ chúng ta sao?”

“Không phải!” Tề Loan lập tức muốn chứng minh mình trong sạch, lời lẽ chính đáng để Vân Nhược Dư không cần lung tung suy đoán, nếu còn nói thêm gì nữa không chừng sẽ suy đoán lên người Lộc Trúc hay Ngân Điệp mất, thật sự như vậy, Tề Loan cũng không có cách để giải thích.

“Phu nhân không cần suy đoán lung tung, ta không thích người khác, ta chỉ thích nàng.” Tề Loan nói nghiêm túc, Vân Nhược Dư lại không muốn nghe.

Nàng thầm nghĩ nếu Tề Loan thật sự thích nàng, vì sao có thể nhịn xuống giữ khoảng cách với nàng?

Trong thoại bản không phải đều nói rồi sao? Nếu thật sự thích một người, chính là muốn thời thời khắc khắc ở bên đối phương, chẳng lẽ là bọn họ thành thân lâu quá lâu, phu quân đã mất hết cảm giác mới mẻ ban đầu?

“Vậy vì sao chàng vẫn luôn tránh ta, còn tránh đi rất xa? Rốt cuộc ta làm chàng chán ghét chỗ nào?” Vân Nhược Dư thật sự cảm thấy rất kỳ quái, nàng có thể cảm nhận được phu quân đối với nàng rất tốt, đối xử với nàng có chiếu cố cùng yêu quý.

Nhưng hắn lại không muốn ở cùng với nàng, còn không muốn cùng nàng chung chăn gối, thậm chí ở cùng một phòng cũng hết sức kháng cự.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, ánh mắt nhìn về phía Tề Loan cũng càng thêm kỳ quái: “Phu quân…… Chẳng lẽ chàng?”

Tề Loan nhớ tới lời giải thích với Vân Nhược Dư lúc trước, rút kinh nghiệm xương máu gật đầu: “Nàng nói không sai, ta thật là bởi vì sợ chính mình……”

Không khống chế được ——

Nhưng lời Tề Loan còn chưa nói xong, đã bị Vân Nhược Dư đánh gãy: “Phu quân, chàng có phải hay không, thật sự… Không được a…”

Những lời Tề Loan muốn nói đều không nói ra được, hắn trơ mắt nhìn Vân Nhược Dư, dường như muốn biết Vân Nhược Dư nói những lời này, là có tâm, hay là vô ý.

“Phu nhân… Nàng nói lại lần nữa.” Sắc mặt Tề Loan vô cùng bình tĩnh, như là đang xác nhận.

Vân Nhược Dư chớp mắt, không cảm thấy mình nói ra lời kinh thế hãi tục gì, trong thoại bản không phải đều nói, nếu trượng phu không muốn chạm vào mình, không phải hắn có người khác thì chính là hắn không được.

Nếu không có người khác, đại khái chính là lý do phía sau.

Vân Nhược Dư cũng không muốn thừa nhận mình không giữ được trượng phu.

Bình Luận (0)
Comment