Kiên trì có lẽ cần rất nhiều nỗ lực, nhưng từ bỏ kiên trì, chỉ cần một cái chớp mắt.
Mọi kiên trì của Tề Loan hoàn toàn tan rã, hắn nằm ngửa trên mặt đất, nhìn chằm chằm trần nhà quen thuộc hồi lâu.
Hắn chưa từng nghĩ tới cái gọi là tự chủ mà hắn luôn lấy làm tự hào lại tan ra dễ dàng đến thế,
Vân Nhược Dư đã ngủ, chẳng qua tay chân vẫn luôn quấn chặt lấy hắn không buông, Tề Loan không có cách nào đành để tùy nàng, tùy ý dây dưa nụ hôn kia với nàng dường như đã mở ra tất cả mọi cấm kỵ.
Hắn quan tâm cái gì, hắn không quan tâm cái gì, tại thời khắc này, dường như đều không quan trọng.
Bây giờ thứ hắn có thể nhìn thấy chỉ có một mình Vân Nhược Dư mà thôi, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng lời nói lên đến miệng mà phát ra lại chỉ có một tiếng thở dài: “Rốt cuộc, nàng muốn gì?”
Tề Loan cũng không rõ Vân Nhược Dư muốn gì, có lẽ trong lòng đã thầm biết được nàng muốn gì, cho nên không hỏi trước mặt Vân Nhược Dư.
Cực kỳ giống lừa mình dối người, cũng cực kỳ giống bịt tai trộm chuông.
Có lẽ chỉ cần không hỏi, hắn sẽ xem như không biết gì hết.
Tề Loan không biết đã nằm trên đất bao lâu, mới nhớ tới mình hẳn nên rời đi, nhưng hắn thử vài lần, vẫn không có cách nào thoát được Vân Nhược Dư.
“Phu nhân… Nương tử?” Tề Loan thử thăm dò vài câu, thấy không có phản ứng, thay đổi một xưng hô: “Công chúa… A Dư?”
Vẫn như cũ là không có tiếng đáp lại, nhưng lại bởi vì xưng hô này trong lòng Tề Loan nổi lên dục niệm khó giải thích, hắn gọi tên Vân Nhược Dư, một lần lại một lần.
Đợi một lúc lâu sau Tề Loan mới cố gắng đứng dậy, dùng chút sức lực cuối cùng ôm lấy Vân Nhược Dư lên giường, đắp chăn cẩn thận cho nàng rồi chậm rãi đi ra ngoài.
Khi đối mặt với Lộc Trúc và Ngân Điệp, vẫn có thể cẩn thận phân phó các nàng chăm sóc Vân Nhược Dư: “Nàng uống rượu, có lẽ buổi tối sẽ đau đầu nhớ để ý chăm sóc nàng cho tốt.”
Lộc Trúc và Ngân Điệp vội vàng gật đầu.
Nhìn theo Tề Loan rời đi.
“Ta thật sự bội phục định lực của đại tướng quân.” Ngân Điệp nói.
Lộc Trúc nghiêm túc gật đầu.
Đừng nói là hai người bọn họ ngay cả La Sát cũng có suy nghĩ như vậy, cảm thấy quan trên nhà mình đúng là có thể nhịn.
Tề Loan trở lại thiên viện, giống như không có chuyện gì nằm trên giường, La Sát nhìn thấy vô cùng kinh ngạc, người khác có lẽ không biết nguyên do trong đó nhưng La Sát lại biết.
Mọi người đều cho rằng tướng quân là bởi vì đạo nghĩa chỉ có thể phối hợp với công chúa điện hạ, nhưng là La Sát biết không chỉ vì chuyện như vậy.
Tính tình của quan trên là gì hắn là người hiểu rõ nhất ngày thường thoạt nhìn ôn tồn lễ độ như ông cụ non, trên thực tế trong xương cốt sợ nhất là phiền toái, trong lòng đúng là có quốc gia đại nghĩa, nhưng cũng chỉ có quốc gia đại nghĩa lại không còn gì khác.
Cái gì gọi là tình ái trong mắt Tề Loan tất cả đều là phiền toái, nhưng lại không giống với Ngũ công chúa.
Nàng rất khác biệt.
Từ lúc trước khi ở chung với nhau, Ngũ công chúa trong cảm nhận của Đại tướng quân cũng đã là sự tồn tại đặc biệt, hiện tại đã như vậy rốt cuộc vì sao Tề Loan vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại?
Trong đầu có câu hỏi như vậy, La Sát cả đêm ngủ không ngon, trời vừa hửng sáng đã đến thiên viện, Tề Loan đau đầu không nghĩ đến thấy La Sát tới đây càng không kiên nhẫn: “Ngươi tới đây làm gì?’
“Tướng quân, thuộc hạ tới đây là muốn hỏi ngài, hôm nay ngài muốn tới cửa hàng hay tới Hàn Lâm Viện?” La Sát hỏi rất nghiêm túc, hoàn toàn quên mất chức vị vốn có của mình.
Tề Loan cũng không nói gì, việc đầu tiên sau khi tỉnh dậy là hỏi Vân Nhược Dư: “Công chúa đâu, đã tỉnh dậy chưa?”
La Sát lắc đầu, nói công chúa điện hạ chưa tỉnh lại.
Tề Loan suy nghĩ, cũng muốn làm một ngày “Hôn quân”, nên xin nghỉ nên lười biếng, đợi đến lúc thích hợp thì tới thư phòng hẳn là có thẻ lừa dối qua.
La Sát thấy tâm tình hôm nay của Tề Loan không tồi, liền hỏi ra suy nghĩ của mình với hắn: “Tướng quân mỗi ngày cứ trốn tránh công chúa như vậy không phải chuyện đơn giản, chi bằng, nói cho công chúa biết nàng đã có thai……”
Suy nghĩ của La Sát rất đơn giản chủ yếu là không muốn mỗi ngày lăn lộn chật vật với quan trên, nếu giải quyết được vấn đề này tướng quân cũng không cần suốt ngày trốn tránh, mà La Sát cũng có thể được nhẹ nhàng hơn.
“Sao?” Tề Loan kinh ngạc nhìn về phía La Sát, rất muốn biết rốt cuộc tại sao mà La Sát lại nghĩ ra được ý kiến thông minh như thế này: “Nhưng đây là giả.”
“Đương nhiên là giả, ngài chỉ cần làm công chúa cảm thấy đây là thật sự thì tốt rồi.” La Sát nghĩ cực kỳ chu đáo: “Như vậy, tướng quân ngài không cần mỗi ngày phải trốn tránh công chúa nữa.”
“Công chúa cũng không cần mỗi ngày đều buồn rầu khó chịu.”
“Ngài có cảm thấy đây là biện pháp một công đôi việc hay không?”
La Sát nói xong, liền dùng ánh mắt vô cùng chờ mong, chờ khen thưởng nhìn về phía Tề Loan.
Tề Loan nhìn đến, thay vì tức giận mà nở nụ cười: "Sau đó thì sao?"
“Sau đó… Cái gì?” La Sát nghi ngờ mở miệng, cảm thấy phương pháp của mình rất hoàn hảo, có thể hoàn mỹ giải quyết được nhu cầu cấp bách.
Vì sao tướng quân lại có biểu tình như vậy?
“Ngươi có biết, phụ nhân hoài thai chín tháng sẽ sinh con hay không, tháng tư hoài thai nếu bốn tháng sau nếu thân thể nàng không có gì biến hóa thì ta nên giải thích như thế nào?” Tề Loan không đáp hỏi lại.
“Lùi một vạn bước mà nói, cho dù có thể lừa gạt qua chuyện này vậy sau chín tháng, ta đi đâu tìm con cho nàng?”
“Chẳng lẽ trước lúc có thai, ta nói với nàng thân thể nàng yếu ớt khó mang thai? Sau đó khiến nàng khóc một hồi, lại chờ dưỡng tốt thân thể lại nghĩ mọi cách cầu tự hay sao?”
Đây không phải là điều vô nghĩ mù quáng hay sao?
La Sát: “……”
Thật sự La Sát không nghĩ đến tướng quân sẽ nghĩ đến chuyện lâu dài như vậy.
“Tướng quân, tục ngữ nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng……” La Sát còn muốn khuyên tiếp lại bị Tề Loan cắt ngang mắng cho một hồi.
Nói hắn không cần phải suy nghĩ tới chuyện này, nếu có thời gian chi bằng nghĩ xem làm cách nào để cửa hàng buôn bán tốt hơn.
Phải biết tuy trong miệng công chúa điện hạ nói mua đồ quá nhàm chán, nhưng đến lúc mau cũng không ít, mỗi ngày đồ vật đều chồng chất đưa tới tướng quân phủ.
Tề Loan thật sự không ngại nhưng chuyện này, chẳng qua là do chịu không nổi ánh mắt của Vân Nhược Dư..
Hắn vẫn còn nhớ rõ cảnh hắn giao bổng lộc của mình cho Vân Nhược Dư.
Bộ dạng kinh ngạc của nàng.
Hỏi hắn lấy tiền này từ chỗ nào.
Tề Loan không có gan nói đây là bổng lộc của mình, so với quân lương mà nói thật sự không tính là gì.
Nhưng Tề đại tướng quân không nghĩ tới, bất kể là bổng lộc hay là quân lương ở trong mắt công chúa điện hạ, đều không tính là gì.
Nàng không những không nhận còn lấy năm mươi lượng bạc từ trong túi của mình đưa cho hắn: “Ta thường nghe phu nhân nhà khác nói, trượng phu trong nhà giấu thê tử giấu tiền riêng… Chàng…”
Vân Nhược Dư đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, đem mọi suy nghĩ Tề Loan giấu tiền riêng vứt ra sau đầu, thậm chí còn trìu mến cho hắn một ít bạc.
Tề Loan có thể rõ ràng cảm nhận được yêu thương của Vân Nhược Dư, cũng vì như thế, hắn mới càng không thể tiếp nhận.
Nếu hắn không nhanh chóng đi kiếm thêm ít bạc, chỉ sợ địa vị sau này của hắn thật sự sẽ không còn gì.
Nhưng bổng lộc kia cuối cùng Vân Nhược Dư vẫn nhận, cho dù bạc này có lẽ còn không đủ mua một cây trâm quý, nhưng Vân Nhược Dư vẫn không có ghét bỏ, ngược lại còn cảm thấy thỏa mãn cất đi: “Đây là phu quân cho ta.”
Sau khi Tề Loan nhìn thấy, trong lòng mềm nhũn không suy nghĩ được gì nữa.
Đợi đến khi khôi phục lại tinh thần hắn chỉ nghĩ phải đi kiếm thật nhiều tiền mới được.
La Sát vô cùng kinh ngạc, không ngờ những lời này lại từ trong miệng Tề Loan nói ra: "Tướng quân, thuộc hạ không nghe lầm chứ?"
Chẳng lẽ hắn vẫn còn thiếu bạc sao?
Nhưng rất nhanh La Sát liền phản ứng lại, tướng quân thiếu bạc chỗ nào rõ ràng là lo lắng cho công chúa điện hạ, nhưng có phải đại tướng quân nghĩ sai trọng điểm rồi hay không?
La Sát không dám xen vào chuyện của Tề Loan, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.
La Sát phát huy hoàn hảo vai trò một phó tướng, lúc quan trên làm tướng quân La Sát là một chiến sĩ anh dũng tiên phong.
Khi quan trên làm thư sinh nghèo, mình phải trở thành quân sư quạt mo.
Bây giờ quan trên đã tính toán trở thành một thương nhân thành công, đương nhiên La Sát muốn nỗ lực, làm một chưởng quầy có năng lực nhất.
Tuy Tề Loan đã dậy nhưng lại sinh ra suy nghĩ lười biếng thật sự không muốn đứng lên
Vân Nhược Dư bởi vì say rượu, ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao.
Sau khi tỉnh dậy quả nhiên lại đi tìm Tề Loan, tuy Lộc Trúc và Ngân Điệp đã nghe nhiều thành quen, những vẫn không tránh khỏi có chút khó chịu phải biết rằng ngày xưa công chúa tỉnh lại sẽ chỉ gọi hai người các nàng.
Tuy bây giờ cũng như vậy, nhưng hôm nay nàng gọi hai người bọn họ cũng chỉ là vì để tìm Tề Loan mà thôi.
“Sáng sớm lão gia đã tới thư phòng xem sổ sách, phu nhân có muốn dậy không?” Lộc Trúc tri kỷ hỏi.
Vân Nhược Dư tùy ý lắc lắc đầu, suy nghĩ của nàng vẫn còn hơi hỗn loạn, sáng nay tỉnh lại chưa từng nhìn thấy Tề Loan còn cho rằng tất cả nhưng chuyện đêm qua chỉ là một giấc mộng mà thôi, nhưng đợi khi nhìn thấy y phục trên người mọi suy nghĩ lại thay đổi.
Hôm qua……
Vân Nhược Dư cẩn thận nhớ lại, nhưng lại không nhớ nổi thứ gì vẫn không từ bỏ ý định hỏi: “Phu quân rời đi khi nào? Là buổi tối hôm qua hay là sáng sớm hôm nay?”
Tề Loan dĩ nhiên là rời đi từ đêm qua, nhưng chuyện này không thể nói: “Lão gia vừa rời đi khoảng hai canh giờ trước.”
Vân Nhược Dư nhận được câu trả lời, lập thức cảm thấy thõa mãn.
Lộc Trúc và Ngân Điệp hầu hạ nàng đứng dậy.
Tề Loan xem xét sổ sách một canh giờ, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, trên danh nghĩa của hắn đúng là có tài sản riêng cùng cửa hàng, nhưng hắn đang êm đẹp dĩ nhiên sẽ không đi nghiên cứu mấy chuyện buôn bán này.
Nhưng hiện giờ bị k.ích th.ích, chỉ cảm thấy những vật ngoài thân này không đủ dùng.
Vì để có thêm chút tự tin trước mặt phu nhân, cũng không để âm thầm bị trào phúng, Tề Loan vẫn cố gắng nhẫn nại bắt đầu xem sổ sách, cửa hiệu cùng sản nghiệp mặt tiền tọa lạc ở phố xá sầm uất, mỗi tháng doanh thu đều rất khả quan.
Có một số cửa hàng vị trí xa xôi, doanh thu không quá như ý, nhưng dù sao cũng kiếm được tiền.
Nguyễn thị sai người xử lý mọi chuyện rất tốt, dựa theo quy củ tài sản riêng trên danh nghĩa Tề Loan, đợi sau khi Tề Loan thành thân sẽ quy về cho thê tử hắn sở hữu.
Đổi lại mà nói, những thứ này sau này đều sẽ là của Vân Nhược Dư.
Sau khi Tề Loan suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cảm thấy vô cùng buồn bực, hoá ra hắn nỗ lực như vậy tất cả đều không phải của hắn.
Này sao được?
Nhưng bất kể Tề Loan buồn bực như thế nào, hắn vẫn nghĩ ra mọi cách để có thể kiếm thêm bạc.
Vì thế hắn chỉ có thể bắt đầu nghiên cứu, làm sao để lợi nhuận ở những cửa hàng sầm uất đó tăng lên gấp bội, khiến những nơi không kiếm được tiền có thể kiếm tiền.
Những việc này đều không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, nếu phu thê cùng nhau từ từ mưu tính, có lẽ có thể thương lương. Nhưng không biết lòng tự trọng của Tề Loan quấy phá như thế nào.
Một lòng một dạ chỉ nghĩ kiếm bạc cho thật tốt, không hề để Vân Nhược Dư nhúng tay vào chuyện này.
Mà Vân Nhược Dư sau khi hiểu được tâm ý của Tề Loan, tâm tình cả ngày hôm nay đều rất tốt thậm chí còn tự mình xuống bếp hầm canh đưa đến thư phòng cho Tề Loan.
Tề đại tướng quân đã lâu không được nếm qua đồ ăn của nàng, chỉ cảm thấy dường như đã trải qua mấy đời, còn không có tới kịp vui vẻ đã thấy La Sát vội vàng chạy tới: “Tướng, ..Lão gia! Có chuyện, có chuyện. Xảy ra chuyện lớn rồi." !"
La Sát bởi vì quá mức khiếp sợ suýt chút nữa đã nói ra xưng hô mình đã giấu kín từ lâu, đợi đến khi nhìn thấy Vân Nhược Dư ở đây mới cố gắng nốt xuống.
Tề Loan tính toán sổ sách đau cả đầu, lúc này đang nói chuyện với Vân Nhược Dư, nghe được lời này giận sôi máu lên: “Hô to gọi nhỏ làm ầm lên cái gì?”
“Là, là thông gia lão gia tới.” La Sát trộm liếc mắt nhìn Vân Nhược Dư một cái, sợ hãi nói.
Tề Loan nhìn về phía La Sát, đôi mắt trợn tròn lên: “Thông gia lão gia?”
Là người hắn nghĩ kia sao?
La Sát nhận mệnh gật gật đầu, lời nói làm chấn động chết người không thôi: “Thông gia lão gia còn mang theo công tử, tiểu thư trong phủ cùng nhau tới.”
Tề Loan: “……”
Cùng nhau ra ngoài đi dạo hay sao? Còn cùng nhau tới đây là có ý gì?
Hắn không thể tin được nhìn về phía La Sát, La Sát cũng giật mình, làm sao cũng không nghĩ tới đế hậu hai người lại cải trang vi hành đến đây, còn mang theo đám người Thái Tử điện hạ cùng trưởng công chúa.
Nếu không phải La Sát là phó tướng của Tề Loan, đã từng may mắn nhìn thấy thiên nhan, đổi lại là những tôi tớ khác sao có thể nhận ra được?
Xem ra La Sát vận khí tốt, vừa mới ra cửa đã đụng phải.
“Thông gia lão gia nói cùng nhau tới đây thăm phu nhân không có chuyện gì lớn.” La Sát nhanh chóng nói hết ra.
Tề Loan là thần tử được Thuận Đế sủng hạnh, sao có thể không biết lời này của Thuận Đế là có ý gì, tới đây thăm Vân Nhược Dư, hay không muốn hắn nói nhảm nhiều lời trước mặt Vân Nhược Dư.
Thật sự không phải cố ý tới xem náo nhiệt sao?
Trong lòng Tề Loan có vô số nghi ngờ, nhưng dù sao kinh nghiệm cũng không đủ không phân biệt được rốt cuộc khác nhau ở chỗ nào.
Đi cùng Vân Nhược Dư ra cửa nghênh đón, Vân Nhược Dư nghe thấy như lọt vào trong sương mù: “Không lễ không tết vì sao cha nương ta lại tự nhiên tới cửa? Còn mang theo huynh trưởng và các tỷ tỷ cùng nhau tới? Chẳng lẽ có chuyện gì lớn sao?”
Tề Loan cũng rất muốn biết rốt cuộc bệ hạ và Hoàng Hậu tính toán cái gì, nhưng là người thần tử, dĩ nhiên không thể nói lời bậy bạ trước mặt quân vương: “Có lẽ là nhạc phụ nhạc mẫu có chuyện gì, nàng cũng đã lâu không gặp hai người nhân cơ hội này gặp một lần cũng tốt.”
Vân Nhược Dư khẽ gật đầu, đợi đến khi hai người đi vào đại sảnh liền nhìn thấy một đám người ngồi thành một vòng, đế hậu ngồi ghế trên.
Bên kia có Trưởng công chúa, Nhị công chúa tính cả Thái Tử và Thất hoàng tử đều ở đây.
Còn có cả Nhị phò mã.
Người duy nhất không xuất hiện chỉ mình mình Cố Cẩm Thời
Thuận Đế và Hoàng Hậu đã lâu không được gặp Vân Nhược Dư, trong lòng vô cùng nhung nhớ, đặc biệt là Hoàng Hậu thấy ấu nữ của mình thật sự trong lòng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang.
Vân Nhược Dư vẫn đang tự hỏi, trong khoảng thời gian ngắn chưa kịp phản ứng lại, đứng đó hồi lâu không tiến lên, vẫn may có Tề Loan lên tiếng giải vây giảm bớt không khí xấu hổ.
“Cha, nương.” Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Xưng hô này người hoài niệm một cách kỳ lạ, Vân Nhược Dư thân là công chúa dĩ nhiên sẽ không xưng hô với đế hậu như vậy, chỉ là ngày thường nàng thích lôi kéo người khác cùng nhau diễn thoại bản.
Dĩ nhiên cũng sẽ có những xưng hô khác.
Thuận Đế nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Vân Nhược Dư, quan tâm hỏi nàng có tốt hay không.
“Hôm nay cha nương tới có chuyện gì sao? Vì sao các ca ca và tỷ tỷ cũng tới đây?” Vân Nhược Dư có chút kinh ngạc hỏi.
Hơn nữa lúc Vân Nhược Dư đang nói chuyện thỉnh thoảng còn nhìn về phía Nhị phò mã.
Khiến cho Nhị phò mã thầm run sợ trong lòng: “Tại sao Tiểu muội lại nhìn tại hạ như vậy?”
Nhị phò mã mới đến, tuy rằng đã biết đực ngọn nguồn mọi chuyện nhưng dù sao kinh nghiệm cũng chưa đủ, thấy Vân Nhược Dư tò mò, liền chủ động hỏi ra.
Mấy lời này đừng nói đám người Thuận Đế,mà ngay cả Tề Loan cũng nhận ra có chuyện không ổn.
Vân Nhược Dư lại không hề giấu giếm, cứ thế trực tiếp nói ra: “Hình như ta đã từng gặp qua nhị tỷ phu ở chỗ nào rồi.”
Những lời này vừa nói ra, mọi người đều có ý nghĩ khác nhau.
Một đám không biết nên vội vàng bổ sung, hay là nên để nàng nhớ lại.
Nàng chỉ nói một câu như vậy cũng không nói thêm câu gì, lo lắng trong lòng đế hậu rốt cuộc cũng nén lại tâm tư, hiện tại trong lòng Tề Loan tràn đầy rối rắm, hoàn toàn không biết làm như thế nào cho phải.
Hắn hy vọng Vân Nhược Dư có thể bình phục lại, co thể nhớ hết lại những chuyện trước đây nhưng cũng mong nàng không nhớ lại gì.
Tề Loan hiểu rõ vì sao Vân Nhược Dư bị thương mất trí nhớ.
Rõ ràng Vân Nhược Dư ôn nhu thiện lương, nhưng hắn lại cảm thấy chuyện này không nên nhanh chóng bị chọc thủng như vậy mới tốt, hắn cũng cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.
Người xấu hổ nhất không ai khác là Nhị phò mã, nhìn về phía Vân Nhược Dư, lại theo bản năng nhìn đế hậu, hoàn toàn không biết lúc này mình nên nói gì.
Bỗng nhiên nghĩ đến hôm nay rõ ràng đại tỷ phu có thời gian, nhưng lại nhất quyết không xuất hiện?!
Nhị phò mã không phải người ngu dốt, chỉ cần thoáng suy nghĩ một chút là có thể hiểu được rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy chính mình bị lừa.
“Đều là người một nhà, hẳn là sẽ quen thuộc.” Vân Diễn đúng lúc lên tiếng giải vây cho muội phu.
Vân Nhược Dư miễn cưỡng tin vào điều đó, lại hỏi Thuận Đế thêm một lần nữa vì sao hôm nay lại tới đây tìm nàng, rốt cuộc là có chuyện gì?
Thuận Đế có kinh nghiệm phong phú đáp lại, không chỉ không nói lung tung, còn đẩy hết vấn đề nan giải lên người Vân Diễn: “Là đại ca ngươi, hắn nói có việc muốn tới tìm ngươi, cha cũng không muốn lại đây phiền toái ngươi, nhưng là……”
Trong lòng Vân Diễn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng loại này là do cha ruột của mình nói ra, dù có bất mãn cũng chỉ có thể nhịn: “Nói ra thật xấu hổ, trong nhà xảy ra chút chuyện, cho nên mới…”
Vân Nhược Dư vừa nghe lời này trong lòng liền kinh sợ, vội vàng hỏi: “Đại ca, huynh lại thi rớt khoa cử sao?”
Vân Diễn:?
“Khoa cử ba năm một lần, đại ca đã thi rớt hai lần chúng ta phải biết làm thế nào cho phải? Kim Lăng thành dưới chân thiên tử là địa giới không biết có bao nhiêu thư sinh nghèo cầu mà không được, đại ca đã may mắn hơn rất nhiều so với người khác, vì sao không học tập cho thật tốt?” Vân Nhược Dư nói nghiêm túc, nhưng mọi người trong phòng nghe xong thần sắc lại cực kỳ đặc sắc.
Tuy Hoàng Thái Tử điện hạ đã sớm chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ tới lần này muội muội sẽ cho hắn thân phận kỳ lạ đến mức này.
Thi rớt khoa cử?
Vân Diễn cũng biết khoa cử rất khó, nhưng muội muội cũng không cần gặp ai cũng nhận định cho người ta thân phận thi rớt đúng không? Đường đường là Đông Cung Thái Tử tuy không tham gia khoa cử, nhưng nghĩ như thế nào cũng không hẳn sẽ thi rớt chứ, còn thi rớt tới hai lần?
Thật sự làm người ta không dậy nổi.
“Muội cũng biết khoa cử gian nan, gian khổ học tập khổ đọc càng là chuyện người thường khó chịu được, nhưng đại ca những gian khổ nhất định phải trải qua, nếu có thể kim bảng đề danh nhất định có thể cải thiện được tình hình trong nhà.” Vân Nhược Dư lưu loát nói một hồi, cuối cùng cảm khái nói: “Nếu không phải phu quân có thương tịch (gia đình là thương nhân 3 đời không thể tham gia khoa cử), muội chắc chắn sẽ đốc thúc hắn đọc sách cho thật tốt tham gia khoa cử, nhưng phu quân thật sự không có cách nào tham gia khoa cử, hiện tại hy vọng chỉ có mình đại ca vì sao huynh lại muốn từ bỏ?”
Mấy lời này nói ra, cả Vân Diễn cùng Tề Loan đều im lặng.
Hai thiên chi kiêu tử đều không thể nào hiểu được rõ ràng vừa sinh ra đã là hoàng tộc cùng sĩ tộc, vì sao bọn họ còn cần thông qua khoa cử sửa mệnh.
Thứ khiến Tề Loan không chấp nhận nổi là chuyện này, hắn vất vả lắm mới thi đậu được Thám Hoa, cẩn thận sửa sách ở Hàn Lâm Viện hắn cũng đã chấp nhận số phận, kết quả thì sao cuối cùng kết quả vẫn thế này.
Vân Nhược Dư không chỉ không thừa nhận nỗ lực của hắn, còn nói với hắn không cần suy nghĩ quá nhiều, không cần vọng tưởng chuyện thi khoa cử.
Đến tột cùng là tạo nên cái nghiệt gì?
Hắn chưa bao giờ muốn đi thi khoa cử được chứ?
“Tiểu muội nói chuyện này là do đại ca ta sai, nhưng hôm nay tới đây tìm ngươi, đều là bởi vì nhị ca ngươi.” Vân Diễn không chút do dự đổ mối họa lên đầu người khác.
Vân gia đều cùng một dạng, có thể hố một người thì nhất định phải hố, kiên quyết không thể để tội danh dừng trên đầu mình.
Vân Dật còn chưa kịp nói chuyện, thần sắc Vân Nhược Dư đã biến đổi: “Nhị ca, huynh lại đánh nhau với người khác sao?”
Vân Dật: “…… Cái gì?”
“Chẳng lẽ lại là người cận vệ lúc trước sao?” Vân Nhược Dư thấy đối phương không nói, cho rằng mình đã đoán đúng, bắt đầu tự mình sắp xếp thân phận: “Nhị ca, tuy đại ca là tú tài, nhưng hiện tại huyng chỉ là bạch sinh, nhà của chúng ta tuy có sản nghiệp nhỏ bé, nhưng dù sao cũng là nhà nghèo…Cận vệ kia tuy nghèo nhưng dù sao cũng là người làm quan, có câu dân không đấu với quan tại sao huynh lại không rõ chuyện này?”
“Ngàn vạn lần huynh không thể đánh nhau với người khác, nếu gặp phải người thân phận tôn quý gì chúng ta làm sao có thể chống đỡ nổi.” Mặt Vân Nhược Dư lộ vẻ ưu sầu, Vân Dật trực tiếp choáng váng.
Tuy nói Vân Dật quen làm việc không đàng hoàng, nhưng cũng tuyệt không phải là tên ăn chơi phá của gì đó, vì sao Tiểu Ngũ mất trí nhớ đi bản thân mình trong mặt nàng lại trở thành một kẻ không ra gì?
Vân Dật cảm thấy mình không thể tiếp nhận nổi.
“Ta……”
Vân Dật chưa biết nên giải thích như thế nào cho tốt, Vân Diễn đã thuận theo nói tiếp, nói lần này Vân Dật xung đột rất lớn với cận vệ kia, đối phương hiện tại muốn bắt đền..
“Ta không có, ta có thể xung đột với ai được?”
Thất hoàng tử bất mãn ồn ào, thầm nghĩ nào có ai dám đánh nhau với mình cơ chứ?
Nhưng Vân Diễn lại cố tình không để ý tới, nói lưu loạt mọi chuyện như thật, trong lòng Vân Nhược Dư thầm tính toán, do dự nhìn về phía Tề Loan, có lẽ Tề đại tướng quân được đả thông hai mạch Nhâm Đốc hoặc do cố tính muốn hố người, cực kỳ có thiên phú đáp lại: “Không biết đối phương yêu cầu đền bao nhiêu? Phu nhân yên tâm, chuyện của nhị ca chính là chuyện của ta, chỉ cần đối phương không dùng công phu sư tử ngoạm, ta chắc chắn hỗ trợ toàn lực.”
Vân Dật tức đến mực nghẹn một ngụm máu trong cổ họng.
Ý của Tề Loan là sao?
“Nhị ca không cần lo lắng, muội phu tuy bất tài nhưng trong nhà lư có sản nghiệp nhỏ, nếu chỉ đền tiền vẫn có thể giải quyết.” Tề Loan tính toán nói trước.
Vân Nhược Dư còn chưa nói gì, bây giờ nghe thấy dĩ nhiên vô cùng cảm động: “Mệt mỏi phu quân lo lắng……”
“Làm sao lại mệt mỏi cơ chứ? Chuyện của nương tử chính là chuyện của ta.”
Vân Dật thấy bộ dạng dương dương tự đắc của hắn, trong lòng có vô số tức giận và uất ức.
Thất hoàng tử cảm thấy mình đã vô tình làm ra chuyện gì đó, trong lòng bực bội đến cực điểm.
Cả nhà ngồi cùng một chỗ hoà thuận vui vẻ, nói rất nhiều chuyện.
Nhưng đoàn tụ cũng cũng có lúc phải tạm biệt, tuy đế hậu không muốn nhưng cũng biết không thể rời khỏi cung quá lâu, trong lòng Vân Nhược Dư cũng khó chịu được Tề Loan nếu nàng nhớ nhà có thể trở về gặp nhạc phụ và nhạc mẫu.
Thuận Đế vừa nghe cảm thấy đây là chủ ý không tồi, chỉ cần mua một tòa nhà ở kinh thành, không phải có thể thường xuyên nhìn thấy nữ nhi hay sao? Quân thần hai người ăn nhịp với nhau, lúc tới còn lo lắng không thôi nhưng khi rời đi đã gió xuân đầy mặt.
Tất cả mọi người cảm thấy mỹ mãn, chỉ có một mình Vân Dật nóng nảy đến điên luôn rồi.
Trên đường trở về, nói linh tinh không ít lời về Tề Loan.
Thuận Đế và Vân Diễn còn chưa nói gì, nhưng Hoàng Hậu lại không nhịn được: “Dật nhi ngươi không nói lời nào không ai xem ngươi là người câm đâu, nghe nói trước đây ngươi cũng làm ra không ít chuyện hoang đường, còn đẩy muội muội và Tề Loan vào ngục giam Kinh Triệu Phủ có phải không?”
Vân Dật vừa nghe lời này, lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Vân Dật cũng không biết tại sao mấy lời này lại có thể truyền tới tai Hoàng hậu: “Mẫu hậu, người nghe nhi thần giải thích.”
“Không cần giải thích, bổn cung biết rõ ngươi thích gây chuyện, gây ra chuyện lớn ngay trên đường như vậy vốn là do ngươi không phải.” Hoàng Hậu răn dạy Vân Dật một hồi, ngọn nguồn việc này dĩ nhiên bà biết rõ, Vân Dật là quân, Tề Loan là thần.
Quân thần khác biệt, việc này đã giải quyết xong dĩ nhiên không cần nhắc lại.
Chẳng qua Hoàng Hậu cũng không đồng ý để Vân Dật gây chuyện: “Tề Loan không so đo với ngươi, là do hắn không muốn gây nhiều chuyện trước mặt mọi người, Kim Lăng thành có bao nhiêu bá tánh, không phải ngươi không biết ngươi đã lớn đến tuổi này, sao lại giống như một đứa trẻ vậy chứ hả?”
Vân Dật vốn chỉ muốn nói bậy vài câu về Tề Loan, không ngờ lại bị dạy dỗ tới mức này.
Ngồi ở một bên thở phì phò không nói lời nào.
Hoàng Hậu cũng lười phản ứng, chỉ nói với Vân Dật chớ nhắc lại chuyện lúc trước.
Trong lòng Vân Dật khó chịu: “Lúc trước là do Tề Loan muốn từ hôn, nếu không có nguyên nhân này tại sao Tiểu Ngũ lại thành thế này?”
“Lúc trước xảy ra chuyện là một cái ngoài ý muốn, tính mạng Tề Loan nguy kịch, thương thế hắn đến nay vẫn chưa lành, ngươi còn không động não ngẫm lại xem lúc đó nguy hiểm tới mức nào, hắn lo lắng mình không sống được bao lâu, không muốn liên lụy Tiểu Ngũ nến mới từ hôn, tuy có thể làm tổn thương thanh danh của Tiểu Ngũ nhưng cũng vì suy nghĩ cho con bé, tại sao ngươi lại không rõ chuyện này?” Hoàng Hậu buồn bực không thôi, bà sinh nhiều hài tử như vậy.
Từ Vân Diễn đến Vân Nhược Dư, có người nào không thông minh lanh lợi, nhìn mọi chuyện thông thấu?
Dù cho Vân Nhược Dư tuổi nhỏ nhất, cũng không làm ra loại chuyện ngu xuẩn này.
Vân Dật bị mắng một trận, thành thật không ít.
Vân Nhược Dư tiễn cha nương đi, lại bắt đầu tính toán số tiền ít ỏi của mình, phu quân có ý hỗ trợ nhưng dù sao đây cũng là chuyện nhà mẹ đẻ, cũng không thể nhiều lần đều dựa vào phu quân.
Nàng cần phải nghĩ cách để nhị ca không tiếp tục gây chuyện nữa.
Vân Nhược Dư bắt đầu đếm tiền, trong lòng Tề Loan cũng có nghi ngờ, hôm nay hắn thấy đám người Thuận Đế và Vân Nhược Dư ở chung, trong lòng hiện ra một suy nghĩ hoang đường mà kỳ lạ.
Dường như bọn họ có hơi bình tĩnh.
Bất kể là đế hậu, hay Thái Tử điện hạ, Thất hoàng tử, dường như đều có chuẩn bị sẵn từ trước.
Người duy nhất không rõ chuyện gì sợ là chỉ có nhị phò mã.
Nhắc tới nhị phò mã, Tề Loan liền nhớ tới Cố Cẩm Thời.
Cảm thấy bọn họ đối với sự kỳ lạ của Vân Nhược Dư có vẻ khá thành thạo, dường như biết nên dỗ nàng như thế nào, đến mức này Tề Loan không thể không bắt đầu tự hỏi rốt cuộc là do bọn họ thông minh hơn người, hay là bởi vì đối với lại chuyện này đã sớm tập mãi thành quen.
Người trước hắn không có lời nào để nói, nếu là người sau……
“Gọi Lộc Trúc và Ngân Điệp tới đây.” Tề Loan ra lệnh một tiếng, lập tức có người hầu đi gọi Lộc Trúc cùng Ngân Điệp.
Hai người đối mặt với câu hỏi của Tề Loan, đúng là biết gì nói nấy.
Nói tới chuyện này, tuy hai thị nữ có chút xấu hổ, nhưng vẫn nói ra tất cả mọi chuyện.
Đế hậu và thủ phụ đại nhân sở dĩ có thể thành thạo như vậy, thuần túy là bởi vì kiến thức rộng rãi.
Công chúa điện hạ không có việc gì liền lôi kéo mọi người diễn thoại bản, các nàng không quen cũng phải quen.
Đây vốn không phải là chuyện gì lớn, Vân Nhược Dư cũng chưa bao giờ gây trở ngại đến bất cứ ai, đế hậu dĩ nhiên sẽ thuận theo nàng.
Vân Nhược Dư đọc qua ngàn vạn thoại bản, nhân vật cũng phức tạp hay thay đổi, huống chi văn nhân mặc khách cũng không dám tùy ý bố trí hoàng thất, đó chính là tội đại bất kính, cho nên trong kịch bản nhân vật chính hầu hết đều là thường dân.
Cung nữ thái giám như thế nào dám xưng huynh gọi đệ với Vân Nhược Dư.
Không có cách nào chỉ có thể để huynh tỷ ruột của nàng tới, trong đó lấy Vân Dật cùng trưởng công chúa làm trọng tâm cũng là người quen thuộc nhất.
Tề Loan nghe xong, bất đắc dĩ đè trán: “Đều bồi nàng chơi?”
Lộc Trúc và Ngân Điệp trịnh trọng gật đầu, thoáng nhìn qua dáng vẻ một lời khó nói hết của Tề đại tướng quân, không có gì đáng ngạc nhiên khi mọi người ngay từ đầu đã có biểu hiện như vậy.
Nhưng nó không quan trọng ...
Theo thời gian, họ sẽ tự thỏa hiệp.
Bệ hạ và Thái Tử cũng luân hãm như thế, còn sẽ bởi vì nhân vật và kịch bản của ai tốt hơn mà so đo, giống như chuyện hôm nay Thái Tử điện hạ và Thất hoàng tử ở chung vẫn giống y như lúc trước.
Thanh lãnh như thủ phụ đại nhân cũng không ngoại lệ, huống chi hiện tại Tề Đại tướng quân quan tâm đến Ngũ công chúa như vậy?
Thông đồng làm bậy cùng lắm chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Lộc Trúc và Ngân Điệp nhìn thấy dáng vẻ không muốn tiếp thu của Tề Loan, quyết định không nói cho hắn biết hắn đã sớm ở trong đó.
Miễn cho Tề đại tướng quân càng khó tiếp thu.