Vân Nhược Dư nói quá chắc chắn, nhưng nghe qua tai Tề Loan lại khiến hắn cảm thấy hụt hẫng.
Tuy đã sớm biết Vân Nhược Dư không thích võ tướng, nhưng hắn thật sự không nghĩ nàng lại không thích đến mức này.
“Thật sao?”Giọng nói của Tề Loan có hơi lạnh lùng, cũng không muốn lấy lại thoại bản kia, hiện tại hắn chỉ cho rằng thoại bản này là ngoài ý muốn, người trong đó dù sao cũng không phải hắn.
Không liên quan gì nhiều tới hắn.
Vân Nhược Dư nhẹ nhàng gật đầu, xem nhẹ khác thường trong lòng, sờ tay Tề Loan: “Phu quân hỏi những thứ này làm gì? Chuyện này hình như không liên quan gì nhiều gì tới chúng ta.”
Tề Loan muốn nói có quan hệ lớn chứ, ai bảo hắn là võ tướng mà.
“Chẳng lẽ phu nhân không cảm thấy, tướng quân này thật ra… Cũng không tệ đến mức đó sao?” Tề Loan cẩn thận hỏi lại, xem như Vân Nhược Dư không biết thân phận của hắn, hắn cũng không thể để Vân Nhược Dư có nhận thức như vậy được.
Hắn phải vì thanh danh của võ tướng.
“Sao bỗng nhiên phu quân lại cảm thấy hứng thú với những chuyện này vậy?” Vân Nhược Dư có chút tò mò hỏi, lúc nàng đọc thoại bản này thật sự không cảm thấy tướng quân trong đây có năng lực gì.
Ngoại trừ dáng vẻ bên ngoài đẹp đẽ, bên trong cũng chỉ là một người vô dụng có gì khác biệt hay sao?
Đáng giá để phu quân quan tâm tới sao?
“Ta không có.” Tề Loan thề thốt phủ nhận, kiên quyết không muốn thừa nhận hắn cảm thấy hứng thú với tiểu tướng quân trong thoại bản này chỗ nào? Rõ ràng là vì muốn rửa sạch oan khuất cho mình.
Tề Loan vốn tưởng mình sẽ nói rõ ra hết mấy lời này, Vân Nhược Dư hẳn có thể lý giải, nhưng Tề đại tướng quân đã quên mất, hiện tại sở thích và nhận thức của Ngũ công chúa có khác biệt so với người bình thường.
Vân Nhược Dư hoàn toàn ở ngoài vấn đề, không chỉ không biết nên an ủi Tề Loan như thế nào, còn không ngực chọc dao nhỏ vào ngực hắn, hiện tại thấy Tề Loan để ý tới tiểu tướng quân trong thoại bản như vậy, trong lòng dĩ nhiên sẽ có so đo.
Một võ tướng bất tài như vậy lại được hắn vô cùng để ý, nhất định trong lòng có mơ tưởng kiến công lập nghiệp.
Nghĩ đến đây, Vân Nhược Dưu càng thêm bất mãn với nhân vật chính câu chuyện này.
Nếu không có nó, cũng không đến mức khiến phu quân phải u sầu: “Chẳng lẽ phu quân muốn tòng quân?”
Vân Nhược Dư nghĩ tới nghĩ lui, dường như cũng chỉ có một lý do như thế mà thôi, nhưng Tề Loan lại lắc đầu, người ở quân doanh đều nhận ra hắn làm sao còn muốn đi tòng quân?
Sẽ bị người nhận ra mất
“Phu quân không muốn tòng quân, vì sao lại buồn bã như vậy?” Vân Nhược Dư cảm thấy mình không hiểu được.
Tề Loan cũng cảm thấy mình không hiểu được Vân Nhược Dưu, nếu nàng đã không thích võ tướng đến mức đó vì sao lúc đó còn đồng ý định hôn ước với hắn? Sau khi đính hôn còn nguyện ý ở chung một chỗ với hắn?
Mỗi lần nàng gửi thư cho Tề Loan từng câu từng chữ, tình ý chân thành, Tề Loan cũng đã nhìn thấy chữ Vân Nhược Dư biết những thứ đó đều do nàng tự mình viết ra hoàn toàn không phải do người khác viết thay.
Việc hôn nhân này bọn họ không có cách nào thay đổi, chuyện duy nhất có thể làm là chấp nhận.
Tề Loan không biết cảm nhận trong lòng người khác ra sao, nhưng Tề Loan biết rõ bản thân mình nếu hắn thật sự không thích một ai thật sự rất khó để cùng nhau ở chung, thậm chí còn không muốn nhìn thêm một lần.
Hắn nhìn Vân Nhược Dư, biểu tình bỗng nhiên trở nên phức tạp.
Cho nên, rốt cuộc tâm tư trong lòng Vân Nhược Dư là như thế nào?
Rõ ràng không thích hắn, còn muốn miễn cưỡng bản thân ở chung với hắn hay sao?
Chỉ cần tưởng tượng đến việc này, Tề Loan cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, chỉ là hiện tại nàng hoàn toàn không nhớ gì cả, xem như hắn có muốn hỏi cũng không cách nào hỏi ra được.
“Phu nhân không thích võ tướng sao?” Tề Loan thực sự không nhịn được, cuối cùng vẫn hỏi ra, bằng không hắn sợ buổi tối mình sẽ không ngủ được.
Có những lời nói cần phải hỏi ra mới khiến người khác yên tâm.
“Vì sao phu quân lại hỏi như vậy?” Vân Nhược Dư có chút ngoài ý muốn, nàng là một thương phụ, vì sao phải không thích võ tướng? Võ tướng dù sao cũng là quan, nàng làm gì có tư cách không thích?
Huống chi nếu không có các tướng sĩ, nàng sao có thể an ổn mỗi ngày mặc quần áo xinh đẹp, tiêu xài khắp nơi?
“Nàng nói tiểu tướng quân trong thoại bản này là phế vật.” Tề Loan tìm một cái cớ, thầm nói lúc trước nàng ở ngục giam, còn nói Tề Loan không ra gì.
Tuy rằng lúc đó Vân Nhược Dư cũng không biết hắn chính là Tề Loan.
“Chẳng lẽ hắn không phải là phế vật sao?” Vân Nhược Dư trợn tròn mắt, đọc cẩn thận thoại bản kia, muốn biết rốt cuộc mình và phu quân cảm thấy khác nhau ở điểm nào.
Vì sao nàng nói nhân vật trong thoại bản là phế vật, phu quân lại lập tức hỏi nàng có phải không thích võ tướng hay không, hai việc có thể nhập làm một sao?
“Phu quân, có phải chàng hiểu lầm gì hay không?” Vân Nhược Dư nghiêm túc nói với Tề Loan, thoại bản là thoại bản, hiện thực là hiện thực, hai người không thể nói nhập làm một, tuy nàng cảm thấy Tề đại tướng quân làm việc không đạo nghĩa, đạo đức cá nhân có vấn đề, nhưng mấy năm nay chiến công hắn lập được người người đều biết, điểm này căn bản không thể phủ nhận.
“Nếu chàng dùng lời này so Tề đại tướng quân với phế vật này, có phải vũ nhục người ta quá hay không?” Vân Nhược Dư nói.
Sau đó Tề Loan liền im lặng, nghe được những lời này, hắn cũng không biết như thế nào, Vân Nhược Ngọc tựa hồ đang khen hắn, nhưng nàng tựa hồ cũng không hoàn toàn khen hắn
Lời nói luôn không nói đến trọng điểm.
Lấy phế vật trong thoại bản so với hắn thật đúng là muốn vũ nhục hắn.
Nhưng cái gì gọi là đạo đức cá nhân hắn có vấn đề, làm việc không đúng mực? Hắn đã từng làm ra chuyện gì khiến Vân Nhược Dư hiểu lầm hay sao?
Tề Loan cẩn thận suy nghĩ nhớ tới lúc trong thiên lao Kinh Triệu Phủ doãn, Vân Nhược Dư đã từng nói với hắn, lời đồn hắn bội tình bạc nghĩa với Vân Nhược Dưu cũng không biết truyền ra từ chỗ nào.
Chẳng qua Tề Loan có chút bất đắc dĩ, nếu đã quên hết mọi chuyện lúc trước vì sao chuyện này nàng lại nhớ kỹ vậy?
“Phu nhân cảm thấy, võ tướng hẳn là người như thế nào?” Tề Loan thật sự càng muốn hỏi Vân Nhược Dư, rốt cuộc nàng có cái nhìn như thế nào về hắn nhưng căn cứ vào hiểu biết nông cạn của hắn đối với Vân Nhược Dư, vẫn quyết định không hỏi ra mới là tốt nhất
Miễn cho lại nói ra một câu đạo đức cá nhân có vấn đề, nhân phẩm thấp kém.
Tề Loan chịu không nổi.
“Bảo vệ quốc gia, xá sinh quên tử, là anh hùng Đại Thần.” Vân Nhược Dư nghiêm túc nói, nói đến những việc này, trong mắt bớt đi một chút vui đùa, nàng bắt đầu cùng nó với Tề Loan có nên quyên chút bạc hay không?
Tề Loan lại không kìm được nhớ tới ngân phiếu lúc trước Vân Nhược Dư từng gửi cho hắn.
“Phu nhân thiện tâm, chuyện này ta sẽ để người đi làm.” Hiện tại Đại Thần bốn bề yên bình, bất kể là tướng sĩ hay là bá tánh đều tốt hơn lúc trước rất nhiều..
“Nên làm nhanh một chút có người nói cho ta biết, nếu ở Tây Bắc thời tiết ở Tây Bắc sẽ chuyển lạnh……” Vân Nhược Dư tùy tiện mở miệng, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
Tề Loan nghe thấy lời này nhưng thật ra có chút ngây người, hắn đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Chuyện này ai nói cho nàng biết?”
“Ai nói cho ta biết?”Lúc Vân Nhược Dư nói lời này là từ vô thức, bây giờ Tề Loan nghi vấn nàng không thể không cẩn thận suy nghĩ lại, kết quả nàng lại không cách nào nhớ ra.
“Ta… Ta không rõ lắm.” Vân Nhược Dư xoa trán mình, có hơi không hiểu được. Tề Loan thấy thế lập tức mở miệng nói sang chuyện khác, để nàng không cần nhớ lại nữa.
Chẳng qua quá mức cố ý, khiến Vân Nhược Dư sinh ra nghi ngờ: “Vì sao phu quân lại nhìn ta như vậy?”
Tề Loan không biết nói gì, hắn cũng không nghĩ tới Vân Nhược Dư lại có thể nhạy bén tới mức đó.
Dường như càng ngày càng không dễ lừa gạt nàng.
“Chẳng lẽ phu quân có chuyện gì lừa gạt ta sao? Vì sao ta lại đau đầu?” Vân Nhược Dư cứ hỏi liên tiếp từng vấn đề, vốn dĩ còn tốt nhưng lúc này sắc mặt lại tái nhợt, xoa trán, chỉ là nàng không muốn mơ màng hồ đồ, càng nghĩ không ra, càng muốn suy nghĩ rõ ràng.
Mới vừa rồi nàng nói câu đó, rốt cuộc là ai nói cho nàng biết?
Vì sao nàng lại nhớ kỹ?
Vì sao nàng không nhớ được chuyện này là ai nói với nàng, chẳng lẽ nàng đã quên mất chuyện gì hay sao?
Vân Nhược Dư càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, càng đau đầu nàng càng bức bách suy nghĩ của mình.
Cho đến khi không kiềm chế được nữa, hai tay ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, nước mắt lăn dài trên má, không phải là do thương tâm mà là đau.
Tề Loan sao có thể để nàng tiếp tục suy nghĩ thêm gì nữa, một bên la hét bên ngoài bảo mang thái y tới, một bên dùng sức che tay nàng, ôm nàng vào trong lòng dỗ dành, bảo nàng đừng nghĩ ngợi nữa.
Vân Nhược Dư thống khổ không thôi, không biết đang lẩm bẩm nói cái gì, Tề Loan nghe không rõ, hiện tại hắn cũng không có nhiều tâm tư: “A Dư, A Dư nàng bình tĩnh lại, không cần suy nghĩ gì cả, đừng nghĩ về bất cứ thứ gì, nhìn ta đi.”
Vân Nhược Dư nhìn về phía Tề Loan, lại nhìn không rõ, nàng đè trán mình lại vì đau mà không nghĩ ra được gì: “Ta… Ta…”
Thậm chí hiện tại ngay cả một câu hoàn chỉnh nàng cũng không nói được.
Tề Loan chứng kiến hết thảy trong lòng vô cùng xúc động, tuy hắn biết nàng bị thương nhưng là chấn thương ở bên trong, không phải ngoại thương, ngày thường nàng có vẻ bình thường, ngoại trừ có chút vấn đề về nhận thức, còn lại đều không khác gì với người bình thường.
Hắn cứ thế xem nhẹ đi mất.
Hắn thật sự không biết vấn đề sẽ nghiêm trọng đến mức này, chẳng qua chỉ hỏi một câu bình thường lại khiến cho Vân Nhược Dư bị k.ích th.ích.
Thái y bị La Sát cùng thủ lĩnh ám vệ cùng nhau kéo tới đây, dù sao tiếng hét kinh hoàng thất thanh kia của Tề Loan bọn họ cũng đề nghe thấy được, Vân Nhược Dư ngã vào lòng Tề Loan bất tỉnh nhân sự.
Thái y kinh ngạc không thôi: “Đây là đau đến mức ngất đi rồi?”
Đây là vấn đề lớn.
“Không phải, ta đã đánh ngất nàng.” Tề Loan nhẹ giọng mở miệng, vốn dĩ hắn cũng không muốn làm vậy, chỉ là tình huống Vân Nhược Dư thật sự không tốt cứ để nàng tiếp tục như vậy không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Thái y và ám vệ đi theo sau còn có La Sát đều đồng thời trở nên yên lặng.
Tuy mọi người đều biết, đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng bọn hắn thực sự không nghĩ tới Tề đại tướng quân lại có thể xuống tay được, không chút thương hương tiếc ngọc, nói đánh ngất liền đánh ngất.
Nhưng thái y không dám nhìn lâu, liền thừa dịp bắt đầu bắt mạch: “Tề tướng quân, vừa rồi xảy ra chuyện gì sao?”
“Có vẻ như nàng đã nhớ ra chuyện gì.” Tề Loan bắt đầu hồi tưởng lại chuyện trước đó, kiên định nói, nói Vân Nhược Dư nhớ tới chuyện trước đó, vô ý thức nói ra, nếu không phải hắn hỏi, Vân Nhược Dư sẽ không biến thành như vậy .
Thái y cũng không rõ những lời này rốt cuộc có gì đặc biệt, nhưng chuyện có thể làm hiện tại cũng chỉ là kê một đơn thuốc cho Vân Nhược Dư để nàng có thể bình tĩnh lại.
Thái y còn nói, Vân Nhược Dư có lẽ có dấu hiệu khôi phục ký ức.
Tề Loan nghe thấy lời này, lại không quá tin tưởng, hắn chậm rãi quay đầu đi hỏi thái y có phải bởi vì vừa rồi chịu k.ích th.ích hay không.
Thái y gật gật đầu.
Kết quả Tề Loan lại không để ý đến chút nào, nói thái y không cần nghĩ tới chuyện gì khác, lúc trước trị thế nào thì hiện tại cũng trị như thế.
Nếu có chuyện gì không ổn, hắn không ngại tâm sự với thái y.
Thái y bị đuổi ra khỏi cửa vẫn còn đang nghi ngờ không biết mình đã nói ra lời gì không nên, cùng lắm chỉ nói Ngũ công chúa có dấu hiệu khôi phục, nhưng chưa nói k.ích th.ích đã khiến Ngũ công chúa khôi phục ký ức.
Nếu thật sự dùng biện pháp này, đừng nói là Tề tướng quân, chính bệ hạ cũng không tha cho hắn.
Tề Loan đuổi thái y và ám vệ ra ngoài, một mình thủ bên cạnh Vân Nhược Dư, lau nước mắt còn vương trên má nàng, thật ra nàng có khôi phục lại trí nhớ hay không hắn không hề để ý, hắn chỉ hy vọng Vân Nhược Dư có thể mạnh khỏe không cần trải qua đau đớn như hôm nay thêm một lần nào nữa.
“Đều là do ta sai.” Tề Loan chậm rãi rũ mắt, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc cùng ý tứ sâu xa khiến người khác không cách nào hiểu được.
Hiện tại chán ghét Tề Loan đối với Nam Cương đã nâng lên độ cao vô cùng, nếu không phải bọn họ bất chấp dùng thủ đoạn, hắn cũng không đến mức suýt mất mạng trên chiến trường, nếu không có việc này tất cả mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Tề Loan biết rõ đều là do bản thân giận chó đánh mèo.
Nhưng giờ khắc này, hắn chỉ muốn giận chó đánh mèo mà thôi.