Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 74

Ngày mồng tám tháng chạp vừa qua, chính là trừ tịch.

Vào ngày này, Thuận Đế đã ấn định hôn kỳ của Tề Loan và Vân Nhược Dư.

Những người biết được chuyện này chẳng qua cũng chí nói một câu quả nhiên là vậy, Ngũ công chúa và Tê tướng quân đã sớm định hôn ước, Ngũ công chúa đã cập kê, lần này định hôn kỳ cũng là chuyện hợp tình hợp lý

Hoàng Hậu và Trấn Bắc Hầu phu nhân đã sớm bàn bạc tốt, chuẩn bị hôn sự rất có trật tự.

Nhưng Vân Nhược Dư ở tướng quân trong phủ, lại vô cùng kháng cự chuyện này.

Nàng nhận định đây là phủ đệ của mình, trong lòng mọi người có hiểu rõ mà không nói ra đem tất cả mọi sính lễ đưa tới tướng quân phủ.

Vân Nhược Dư không muốn thành thân, trong lòng nghĩ là do Tề Loan cố ý, cho nên không để bụng tới chuyện.

Tề Loan biết trong lòng Vân Nhược Dư, việc hôn nhân này không viên mãn, nhưng trong lòng hắn, đây có lẽ là hôn lễ duy nhất mà bọn họ có thể có.

Tề Loan chưa từng thành thân, cũng không biết thành thân cần phải chuẩn bị những gì, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới việc hắn kích động, tướng quân phủ bị Vân Nhược Dư chiếm cứ, Tề Loan liền vui vui vẻ vẻ bố trí ở Trấn Bắc Hầu phủ.

Tề lão tướng quân và Trấn Bắc Hầu phu nhân đương nhiên cũng tùy theo hắn.

Hỷ phục đã sớm chuẩn bị tốt đưa đến tướng quân phủ, đây là ý của Hoàng Hậu, lại không thể hiện được đầy đủ ý của bà.

Hoàng hậu chỉ là thực hiện lời hứa với Vân Nhược Dư, năm xưa sau khi lập hôn ước, Vân Nhược Dư từng nói đợi tới khi nàng xuất giá, muốn mình tự tay thêu áo cưới.

Hy vọng hạnh phúc mỹ mãn.

Không ai biết những lời nàng nói lúc trước có thâm ý gì.

Chỉ nghĩ là nàng có tình cảm sâu đậm với Tề Loan, tình ý chân thành.

Không nghĩ tới nàng chỉ muốn làm những việc nằm trong khả năng cho phép, sau khi định ra hôn ước Vân Nhược Dư liền hiểu rõ Tề Loan là hôn phu tương lai của nàng.

Cho dù bọn họ không hề có bất kỳ tình cảm gì, thậm chí chưa từng gặp mặt qua lần nào.

Bọn họ cũng muốn ở chung cho thật tốt.

Vân Nhược Dư có thể vì Tề Loan khẩn cầu thần phật, phù hộ hắn trên chiến trường bình an trôi chảy, hỷ phục mang ngụ ý tốt đẹp, nàng dĩ nhiên sẽ hoàn thành ý nghĩa cao đẹp đó.

Hiện giờ hy phục ngày xưa Vân Nhược Dư nói đã đưa tới đây, nhưng người đã mất đi trí nhớ căn bản không muốn động vào kim chỉ: “Tìm tú nương trong cung hoàn thành là được.”

Vân Nhược Dư lãnh đạm phân phó.

Lộc Trúc và Ngân Điệp không lập tức đi làm, ngược lại còn rầu rĩ nên làm gì để thuyết phục Vân Nhược Dư.

Các nàng đi theo bên cạnh Vân Nhược Dư biết bao lâu, đương nhiên hiểu được Vân Nhược Dư đang suy nghĩ cái gì, tuy nói hy vọng chủ tử khôi phục lại thực sự quá xa vời, nhưng hai người thật sự không muốn nhìn thấy sau này Vân Nhược Dư nhớ lại mọi chuyện đề cập tới chuyện này chỉ còn là tiếc nuối.

“Công chúa điện hạ, hỷ phục nên tự mình thêu mới là tốt nhất.” Lộc Trúc cười tủm tỉm nói đến phong tục thêu hỷ phục với Vân Nhược Dư, các cô nương ở Kim Lăng thành đều biết những việc này.

Nhưng Vân Nhược Dư lại chậm chạp không muốn động thủ, hơn nữa trong đáy lòng còn cảm thấy đây là một chuyện vô cùng phiền phức: “Phụ hoàng không màng tới ý nguyện của ta, khăng khăng muốn định ra hôn kỳ có lẽ có thâm ý gì đó, bổn cung thân là công chúa Đại Thần cần bổn cung vì quốc gia xã tắc mà thỏa hiệp bổn cung dĩ nhiên sẽ không có hai lời.”

Vân Nhược Dư không phải không phát hiện ra Thuận Đế khác thường.

Nhưng nàng lại không phản bác lại, đế hậu cho rằng nàng đã nhớ tới gì đó không nghĩ tới Vân Nhược Dư đã tự thuyết phục được mình.

Chỉ xem như mình là vì gia quốc xã tắc thỏa hiệp, hoàn toàn không nghĩ tới ở trong mắt mọi người chính là cơ hội thiên thời địa lợi.

“Bổn cung không ngại thỏa hiệp chuyện này, nhưng hỷ phục phải do nữ tử gả cho người mình thương mà cam tâm tình nguyện cầm kim thêu, bổn cung không có người thương cho nên hỷ phục này có thêu hay không cũng thế.” Vân Nhược Dư lạnh giọng cự tuyệt, nàng không nói ra ngay cả hôn sự này nàng cũng không tình nguyện sao có thể cam tâm đi thêu hỷ phục.

Sau khi Lộc Trúc và Ngân Điệp nghe xong chỉ có thể bất đắc dĩ bắt đầu thở dài, thầm nghĩ lúc trước công chúa không nghĩ như vậy.

Tuy các nàng cảm thấy vô cùng bất lực, nhưng cũng chỉ xem như Vân Nhược Dư nhận thức hỗn loạn không để trong lòng, nhưng lời này nghe vào tai Tề Loan lại có ý khác.

Mấy ngày nay Tề Loan bận rộn tới mức chân không chạm đất, Vân Nhược Dư vẫn giữ thái độ không bám lấy hắn, thậm chí nàng còn luôn cự tuyệt hắn.

Tề Loan không có nơi để đi, chỉ có thể trở về Trấn Bắc Hầu phủ bị mọi người ghét bỏ.

Cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, hắn kích động chạy tới tìm Vân Nhược Dư, mới tới gần đã nghe được những lời này, lời nói đều có tình có lý, khó có thể khiến người khác không tin tưởng.

Nhưng những lời này lại giống như một thanh đao nhọn, sắc bén khoét thật sâu vào tim Tề Loan.

Khiến hắn không tự chủ được nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, thật sự được thiên vị, không có sợ hãi.

Hắn đã từng không quý trọng nhưng chuyện này, cũng không quý trọng thậm chí cảm thấy đau đầu chỉ vì xưng hô, giờ khắc này đều là những ký ức vô cùng trân quý, Tề Loan thở dài một hơi thật sâu, gõ cửa đi vào.

Vân Nhược Dư nghe thấy tiếng động ngước mắt lên, nhìn thấy Tề Loan đứng bên ngoài lập tức không còn tâm tình gì, ngữ khí cũng không tốt: “Tại sao ngươi lại tới nữa?”

Tề Loan phất tay, để Lộc Trúc và Ngân Điệp nhanh chóng lui ra ngoài.

Bây giờ bọn họ sắp thành thân, Tề Quân Đàn không còn là nam sủng nàng vẫy tay thì tới xua tay thì đi, người bên cạnh nàng dĩ nhiên hắn có thể sai sử được.

Vân Nhược Dư cũng không so đo chuyện này, nhưng lời nói lại không hề dễ nghe: “Tề đại có vẻ rất rảnh rỗi, hôm nay sao lại có thời gian tới đây?”

Tề Loan mỉm cười nhìn Vân Nhược Dư, ngữ khí ôn nhu mấy ngày gần đây nàng có tốt không.

“Nhờ phúc, bổn cung cảm thấy một đoạn thời gian rất dài không được vui vẻ.” Thanh âm Vân Nhược Vũ lạnh lùng, ngữ khí như kẹp dao giấu kiếm.

Tề Loan biết nàng định nói gì, nhưng trực tiếp xem nhẹ: “Mong rằng công chúa điện hạ bảo trọng nhiều hơn.”

Giọng điệu của hắn không khiêm tốn cũng không hống hách, giống như hoàn toàn không chú ý đến sự châm chọc mỉa mai của Vân Nhược Dư, Vân Nhược Dư khó thở hung hăng trừng mắt nhìn hắn, da mặt đúng là dày tới mức làm người ta giận điên lên.

“Bổn cung không rảnh nói chuyện với ngươi, hôm nay tại sao ngươi lại muốn tới đây?” Vân Nhược Dư đi thẳng vào vấn đề.

Tề Loan ngước mắt nhìn nàng, sắc mặt Vân Nhược Dư rất lạng, thanh âm lại càng thêm lạnh nhạt, dường như tất cả tình cảm năm xưa giữa bọn họ đều tiêu tán, Tề Loan không biết hiện tại trong nhận thức của nàng dáng vẻ của mình là gì..

Nhưng hắn không thể nhịn được nhớ tới “nương tử” của hắn lúc trước.

Ôn nhu, dịu dàng hiểu lòng người.

Nàng sẽ hướng về phía hắn gọi phu quân, ngữ khí vô cùng bao dung.

Hắn cũng sẽ nhớ tới “Phu nhân” của mình, tuy ngợp trong vàng son suốt ngày chỉ nghĩ tới sinh hài tử với hắn, nhưng khi đối mặt với hắn cũng lưu luyến tình thâm, không xa lạ.

Chỉ có “Trưởng công chúa” hiện giờ,căn bản không hề nhìn tới hắn.

Tuy Tề Loan không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, có chút tình yêu, có chút cảm động, có chút tình ý chân thành, tất cả đều là giả.

Có lẽ không phải hắn nhớ nương tử hay phu nhân, mà là nhớ tới Vân Nhược Dư trong mắt và trong tim chỉ có mình.

Lúc ấy, hắn là phu quân nàng, hắn có được toàn bộ tâm ý của nàng.

Chỉ là Tề Loan vẫn chưa để trong lòng.

Hắn sớm đã không phân biệt được rõ ràng, tình cảm Vân Nhược Dư đối với hắn đến cuối cùng là như thế nào, nhưng Tề Loan lại biết tình cảm của mình đối với Vân Nhược Dư là dạng gì.

“Hôm nay thần rảnh rỗi không bận làm gì cố ý tới đây thăm công chúa.” Tề Loan nhẹ giọng mở miệng, trong lòng có một tia đau khổ, nhưng cảm xúc này phần lớn đều do chính Tề Loan tạo ra.

Hắn nên coi nó như phần một trách nhiệm, như lúc đầu hắn đã làm.

Đem chuyện quan tâm Vân Nhược Dư, trở thành trách nhiệm.

Có lẽ sẽ không suy nghĩ bậy bạ, cũng sẽ không rơi vào tình cảnh hiện tại.

Biết rõ Vân Nhược Dư nhận thức hỗn loạn, ký ức không được đầy đủ, ,mọi suy nghĩ và ý niệm đều trộn lẫn trong thoại bản, nhưng Tề Loan vẫn không nhịn được đau lòng.

Cho tới bây giờ hắn mới biết rõ muốn kiềm chế lại trái tim của mình là một chuyện gian nan tới vậy.

Không biết vì sao, trong lòng Tề Loan có chút oán hận: "Công chúa, người thật sự chán ghét ta đến vậy sao?"

Giọng điệu của hắn nhiễm một chút bi thương, Vân Nhược Dư đang đắm chìm trong suy nghĩ lại có hơi sửng sốt, như là bất ngờ.

Chán ghét?

Chán ghét Tề Quân Đàn sao?

Vân Nhược Dư cũng không biết, nàng chỉ biết mình không muốn chịu trói buộc, không muốn để ý tới tất cả những hỗn loạn xung quanh, thậm chí không muốn thành thân. Nhưng những việc này, đều không phải là chuyện nàng có thể quyết định.

Đầu sỏ gây tội đều không phải Tề Quân Đàn, nhưng Vân Nhược Dư lại giận chó đánh mèo Tề Quân Đàn: “Bổn cung đều không chán ghét ngươi, bổn cung chỉ không muốn thành thân.”

Không muốn chịu trói buộc, lại cố tình bị trói buộc.

Sao có thể vui vẻ được.

Tề Loan rũ mắt, kiên nhẫn hỏi Vân Nhược Dư, vì sao không muốn thành thân, có phải liên quan đến phu quân đoản mệnh lúc trước của nàng hay không.

Chẳng qua Tề Loan chỉ hỏi thử một câu, không ngờ sắc mặt Vân Nhược Dư lập tức thay đổi, vốn ngữ khí còn xem là ôn hòa cũng không còn nữa: “Chuyện này không liên quan tới ngươi, ngươi không có tư cách hỏi đến.”

Ngữ khí vừa bén nhọn lại lạnh nhạt, giống như đã chạm vào vảy ngực của nàng, Vân Nhược Dư đứng lên không chút khách khí đuổi Tề Loan ra ngoài.

Một lần nữa Tề Loan bị Vân Nhược Dư ghét bỏ, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Từ sau khi biết được nhận thức của nàng chịu ảnh hưởng lớn từ thoại bản, Tề Loan đã chịu đựng bực bội tỉ mỉ nghiên cứu thoại bản kia, bên trong không có “phu quân trước” mà Vân Nhược Dư đã nói đến, mà nội dung thoại bản cũng rất đơn giản chẳng qua là ghi lại cảnh trưởng công chúa và thủ phụ đại nhân ở chung với nhau.

Hai người tuy có chút hiểu lầm, có ngăn cách.

Nhưng từ đầu đến cuối, trái tim hai người đều gắn bó mật thiết.

Mối quan hệ giữa hai người cũng không xuất hiện vấn đề nào khác.

Đây là kết luận sau khi Tề Loan nghiêm túc nghiên cứu thoại bản, nhưng mọi chuyện liên quan tới hắn có phải rất khác hay không?

Không chỉ có bao dung rất rất nhiều người rất nhiều việc, xem hắn chẳng có gì đặc biệt chỉ hận không trốn được thật xa.

Nhận thức như vậy khiến Tề Loan cảm thấy vô cùng thất bại, chỉ có thể cẩn thận thử mà thôi.

“Công chúa không cần vội vàng phân rõ giới hạn với ta, thần chỉ muốn quan tâm công chúa.” Giọng nói của Tề Loan tràn ngập bất đắc dĩ.

“Tâm ý của thần sẽ không thay đổi, cho nên muốn biết được suy nghĩ trong lòng công chúa.” Giọng điệu của Tề Loan rất dịu dàng, nhưng Vân thái độ Nhược Dư lại cực kỳ bén nhọn, đây như vết thương trong lòng nàng không cho phép người khác đụng tới.

Ngay cả người trước mặt này là phu quân tương lai của nàng, cũng như thế.

“Công chúa nói chưa từng chán ghét thần… Vậy bây giờ là gì?” Tề Loan cười khổ liên tục, khuôn mặt nhuốm vẻ bi thương mà ngay cả chính hắn cũng không nhận ra.

Dường như hai người không có cách nào nói chuyện được với nhau.

Bất kể nói tới chuyện gì, đến cuối cùng đều sẽ trở thành đối chọi gay gắt, Tề Loan muốn nói thêm lời gì, nhưng thái độ của Vân Nhược Dư lại rất kiên quyết, nhất định Tề Loan phải đi.

Hắn lo lắng k.ích th.ích đến Vân Nhược Dư, chỉ có thể thỏa hiệp rời đi.

Vừa đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Lộc Trúc và Ngân Điệp canh giữ bên ngoài, nhìn thấy Tề Loan trong mặt hai thị nữ cũng ngập tràn phiền muộn: “Tướng quân, ngài lại bị công chúa đuổi ra ngoài sao?”

Tề Loan: “…… Cái gì mà lại?”

Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng không muốn nói ra lời mạo phạm, chỉ là mấy ngày gần đây số lần Tề Loan bị Vân Nhược Dư đuổi ra khỏi phòng thật sự quá nhiều, các nàng đã thấy nhiều thành quen lúc đối mặt với Tề Loan cũng không còn sợ hãi như lúc đầu, thậm chí còn có thể mở miệng nói hai câu: “Tướng quân, công chúa là người cực kỳ mềm lòng, nhưng cũng vô cùng quật cường, nếu ngài dùng cứng đối cứng có lẽ sẽ không nhận được kết quả tốt.”

“Ta sao có thể không biết.” Tề Loan có chút bực bội, cứng đối cứng nếu hữu dụng, mình cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.

“Nô tỳ và Ngân Điệp có một biện pháp, có lẽ có thể giúp cho tướng quân.”

Tề Loan kinh ngạc nhìn Lộc Trúc:“Thật sự?”

Hai người đồng thời gật gật đầu, bắt đầu bày mưu tính kế cho Tề Loan.

Tuy đều bị nghi ngờ là quân sư quạt mo, nhưng Lộc Trúc và Ngân Điệp thông minh hơn nhiều so với La Sát không đưa ra chủ ý lung tung ngược lại quyết định biết người biết ta: “Tướng quân tạm thời đừng nóng nảy, để hai người nô tỳ đi thăm dò một phen.”

Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng không muốn “Phản bội chủ”, nhưng nếu hai người bọn họ còn tiếp tục lăn lộn như vậy không biết khi nào mới có thể thành thân?

Tề Loan chỉ có thể đem hy vọng ký thác lên người Lộc Trúc cùng Ngân Điệp, bắt đầu thống nhất chi tiết, để hai người thăm dò thái độ của Vân Nhược Dư, sau đó báo cáo lại.

Đồng thời hai người lấy ra rất nhiều thoại bản đưa cho Tề Loan: “Đây đều là những thứ công chúa thích xem, tướng quân dốc lòng nghiên cứu có lẽ sẽ đạt được hiệu quả ngoài mong đợi.”

Tề Loan: “……”

Sao hắn lại cảm thấy hai thị nữ này có hơi kỳ lạ?

Tề Loan đắc tội với Vân Nhược Dư, chỉ có thể tạm thời trốn đến thư phòng, Lộc Trúc và Ngân Điệp bưng điểm tâm ngọt xuất hiện khuyên giải chủ tử:“Công chúa, tại sao lại phát giận lớn như vậy? Hẳn là do Tề đại nhân lại nói gì đó không xuôi tai sao?”

Vân Nhược Dư thờ ơ liếc nhìn hai người bọn họ, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.

“Hai người các ngươi tới đây làm gì? Có phải muốn tới đây thuyết phục thay cho Tề Quân Đàn không?”

“Công chúa sao có thể nói như vậy, nô tỳ và Ngân Điệp chỉ có một mình ngài là chủ tử, hai chúng ta chỉ muốn công chúa mạnh khỏe là được.” Lộc Trúc đặc điểm tâm ngọt trước mặt Vân Nhược Dư, ôn tồn khuyên nàng ăn thêm.

Từ sau khi hỷ phục được đưa đến tướng quân phủ, Vân Nhược Dư cũng không có tâm tư dùng thiện.

Hai người nhìn thấy trong mắt, để ở trong lòng.

“…Đem đi.” Vân Nhược Dư không có hứng thú, nhớ tới lời Tề Loan từng nói trong lòng càng thêm phiền muộn.

Lộc Trúc và Ngân Điệp từng chút một chuyển hướng chủ đề, sau đó hai thị nữ bắt đầu cẩn thận thăm dò hỏi Vân Nhược Dư có phải thật sự chán ghét Tề hay không Loan.

Tuy Vân Nhược Dư một lòng nhận định đây là âm mưu của Tề Loan.

Nhưng hai thị nữ biết chuyện, lúc này mới bắt đầu nhỏ giọng thay Tề Loan giải vây:“Công chúa... Theo ý kiến của nô tỳ, có lẽ Tề đại nhân đối xử với công chúa tình ý chân thành, nếu không đã không thỉnh chỉ tứ hôn."

Mang theo nhận thức của thoại bản, đây có thể là đạo lý mọi người có thể dễ dàng hiểu được.

Nhưng Vân Nhược Dư lại có lo lắng của mình.

Thân phận của mình có thể nhận được tình ý chân thành sao?

Nàng còn có thể chờ mong và tin tưởng sao?

“Các ngươi còn nhớ rõ phò mã trước đây của bổn cung không?” Vân Nhược Dư nhẹ giọng hỏi.

Lộc Trúc và Ngân Điệp đương nhiên không biết, không biết nhân vật bịa đặt này từ đâu ra, cũng không biết là thần thánh phương nào, nhưng đi theo Vân Nhược Dư thời gian dài hai thị nữ cũng vô cùng bình tĩnh, không hề kinh ngạc đáp lại: “Nô tỳ nhớ rõ.”

“Ngày xưa bổn cung cũng cho rằng, hắn chân tình thật ý với bổn cung, chính hắn cầu hôn bổn cung, đối xử tốt với bổn cung, tất cả không phải bởi vì yêu mà là vì trách nhiệm…”

Bởi vì trách nhiệm mới cầu hôn, cũng bởi vì trách nhiệm mới đối tốt với nàng.

Bởi vì trách nhiệm thực hiện chức trách sinh nhi dục nữ, sau khi hắn mất đi vẫn là bởi vì trách nhiệm khiến hắn cảm thấy thẹn với chính mình.

Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy hắn rất là tàn nhẫn, nếu bởi vì trách nhiệm, vì sao không nói rõ ràng ngay từ đầu, nếu đã không nói rõ tại sao lại không làm tỉ mỉ một chút để gạt nàng.

Tại sao phải để lộ ra dấu vết để nàng phát hiện?

Khiến nàng khổ sở?

Người đã chết không thể sống lại, nếu nàng muốn so đo với một người đã chết, sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy nàng lòng dạ hẹp hòi không phải người lương thiện.

“Này… không phải công chúa thường nói, người và người có sự khác biệt, có lẽ Tề đại nhân khác với phò mã trước đây.” Mồ hôi trên trán Lộc Trúc chảy ròng ròng, không biết vì sao cảm thấy công chúa đang ám chỉ thứ gì đó, cho nên muốn chuyển chủ đề.

“Có gì khác biệt?” Giọng nói của Vân Nhược Dư mệt mỏi, như đã mất hết niềm tin vào nam nhân trên đời: “Nam nhân trên đời này đều vô cùng khó hiểu.”

Trong giọng nói của Vân Nhược Dư, bí mật mang theo vài phần oán giận.

Lộc Trúc và Ngân Điệp bỗng nhiên nhớ tới Tề Loan, lúc trước công chúa biết được Tề đại tướng quân muốn từ hôn, dường như cũng có biểu tình như vậy chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?

“Nhưng hiện tại sự tình còn chưa sáng tỏ, công chúa cứ như vậy định tội cho Tề đại nhân không phải không công bằng với ngài ấy hay sao?.”

Vân Nhược Dư sao có thể không biết, nhưng nàng trong lòng rõ ràng Tề Quân Đàn ở nơi này của mình vĩnh viễn sẽ không có thứ gọi là công bằng, trách chỉ trách hắn tới quá muộn, nàng sẽ không có bao dung và kiên nhẫn với hắn.

“Công chúa, lúc trước người không bài xích Tề đại nhân đến mức đó, tại sao lại biến thành tình huống hiện tại?” Lộc Trúc và Ngân Điệp cực kỳ tò mò.

Vân Nhược Dư như tìm được người tâm sự, nói không ngừng: “Bổn cung không muốn mắc nợ tình cảm, nếu hắn giống như lúc trước xem bổn cung như kẻ thù, mới khiến bổn cung không phiền não.”

Nàng không chỉ cảm thấy phiền não, còn có cảm thấy sầu lo.

Bất kể là thật tình hay là giả ý, Vân Nhược Dư đều không không muốn quan tâm nhiều: “Bổn cung biết đối với hắn không công bằng, nhưng ai bảo hắn……”

Vân Nhược Dư muốn nói Tề Quân Đàn vi phạm quy ước lúc trước tự tiện động tâm?

Vốn muốn nói hắn hản cũng giống như mình, chớ có đem những những tình ái đó đặt trong lòng?

“Nhưng hôn sự này là do phụ hoàng ban ra, bổn cung cũng không có cách nào phản kháng.” Vân Nhược Dư bình tĩnh mở miệng.

Lộc Trúc và Ngân Điệp âm thầm gật đầu, như hiểu được gì đó, trong lòng công chúa không phải vô tình vô nghĩa, tình ý thật sự không nhiều lắm, bây giờ bọn họ chỉ có thể cảm thấy may mắn tốt xấu gì cũng cũng có một chút tình cảm.

Hai người hầu hạ Vân Nhược Dư đi ngủ, sau đó liền quay về báo cáo và bày mưu tính kế cho Tề Loan.

Vân Nhược Dư ăn mềm không ăn cứng, cùng nàng cứng đối cứng, tuyệt đối không có kết cục tốt.

Tề Loan nghe xong như lọt vào trong sương mù: “Hai ngươi cứ trực tiếp nói ra nên làm thế nào.”

Lộc Trúc và Ngân Điệp đặt một quyển thoại bản tới trước mặt Tề Loan: “Tướng quân ngài cẩn thận nhìn xem, cứ diễn theo trên này là được.”

Tề Loan cúi đầu nhìn,trong tầm mắt hiện lên một khối lớn chữ: tinh thần suy sụp, tinh thần và thể xác kiệt quệ, âm thầm bi thương...

Tề Loan:???

“Nam tử này vì muốn vãn hồi phu nhân của mình mà sử dụng khổ nhục kế, trước kia công chúa nói tuy khổ nhục kế quá mức ác tục, nhưng bởi vì này trong lòng thê tử vẫn có trượng phu, cho nên mới có thể thành công.”

Lộc Trúc nghiêm túc nói, Tề Loan nghiêm túc nghe.

Một người dám nói, ,một người dám nghe.

Về phần đánh giá “Quá mức ác tục”, Tề Loan chỉ xem như mình không nghe thấy.

Sau khi hạ quyết tâm, hắn không chút do dự, lập tức quyết định: "Ngày mai, hai người các ngươi tìm cách dụ công chúa đến Túy Tiên Lâu."

Tề Loan nói xong, lại bắt đầu nghiên cứu thoại bản.

Lộc Trúc và Ngân Điệp đi ra khỏi thư phòng, hai thị nữ liếc nhau, chỉ cảm thấy con đường còn dài: “Ai, tướng quân đúng là còn non nớt năng lực tùy cơ ứng biến vẫn còn kém với công chúa.”

Ngân Điệp gật đầu nói tiếp: “Ai nói không phải đâu.”

Nếu đổi thành công chúa các nàng, chỉ là sử dụng khổ nhục kế mà thôi cần gì phải tìm tửu lâu, tùy tiện tìm một chỗ là được.

Hôm sau.

Vân Nhược Dư dưới sự khuyên bảo của hai thị nữ đi tới Túy Tiên Lâu.

Bởi vì nàng không biết về hành vi của hai người họ hướng khuỷu tay ra ngoài, cũng không biết về mưu đồ bí mật giữa hai người họ và Tề Loan, Vân Nhược Dư không hề ngoài ý muốn nhìn thấy Tề Loan uống rượu giải sầu.

Cả người suy sút không thôi, trên đất nhã gian còn đặt một đống bình rượu.

Vốn dĩ Vân Nhược Dư không nhìn thấy cảnh này, chuyện này nói đến cũng vừa khéo, nàng vừa mới đi lên lầu đã thấy tửu nhị đem rượu tới cho Tề Loan, lúc này mới tình cờ nhìn thấy.

Tuy nói cửa nhã gian rất nhanh đã đóng lại, nhưng một màn kia lại khắc sâu vào lòng Vân Nhược Dư không cách nào bỏ đi được.

Lộc Trúc và Ngân Điệp cũng không khuyên bảo gì, chỉ bồi bên cạnh nàng.

Nhưng Vân Nhược Dư lại bắt đầu tâm thần không yên, thời khắc lo lắng động tĩnh bên cạnh, chỉ lát sau lại nghe được tiếng người, Vân Nhược Dư đứng ngồi không yên lập tức đi tới nhã gian cách vách: “Tề Quân Đàn, ngươi đang làm gì vậy hả?”

Tề Loan uống rượu đến độ sắp phun ra ngoài, cuối cùng Vân Nhược Dư mới xuất hiện, hắn mặt đầy ai oán nhìn về phía người tới:“Công chúa… tại sao giờ người mới đến……”

Trong giọng nói mang theo oán giận.

Cũng hiếm có chút cảm giác chột dạ, dù sao Tề tướng quân vẫn luôn chính trực, lại không nghĩ tới có một ngày, hắn còn phải nhờ vào thủ đoạn.

“Ngươi ở chỗ này chờ bổn cung?” Vân Nhược Dư nhìn bình rượu trên đất, lại nhìn Tề Loan say tới mức người thân cũng nhận không ra, nhưng cũng không nghi ngờ gì cả.

Những lời này không thể giải thích, giải thích nhiều rất dễ bị lộ tẩy, Tề Loan bắt đầu giả ngu, ngẩng đầu nhìn Vân Nhược Dư, hướng về phía nàng cười nói: “A Dư……”

Vân Nhược Dư nghe thấy lời này, nhíu mày: “Làm càn, ai cho phép ngươi gọi thẳng tên húy của bổn cung?”

Tuy nhiên lúc này Tề Loan đã say hoàn toàn, không cảm nhận được nàng không vui, vì vậy lại lẩm bẩm với mình: “A Dư… Ta thích nàng, nhưng nàng có biết không?”

Giọng điệu của Tề Loan cực kỳ bi thương, biểu tình trên mặt cũng vô cùng cô đơn.

Lời nói đột ngột khiến Vân Nhược Dư ngây người sửng sốt, nàng thật sự không ngờ Tề Loan sẽ nói như vậy, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác: "Tề đại nhân, ngươi uống say rồi phải không?

Dĩ nhiên Tề Loan uống say, nếu không uống say những lời kia thật sự không thể nói nên lời.

Không chỉ như thế, Tề Loan còn nắm lấy tay Vân Nhược Dư, hỏi nàng vì sao chán ghét mình, là do hắn làm không tốt chỗ nào nào?

Thần sắc của Vân Nhược Dư trong lúc nhất thời trở nên vô cùng phức tạp.

“Ta cho rằng, chỉ cần ta cũng đủ nỗ lực đi đến bên cạnh nàng, nàng sẽ liếc mắt nhìn ta nhiều hơn…” Tề Loan mặt không biểu cảm đọc ra mấy lời trong thoại bản, buổi tối hôm qua đọc mấy thứ này hắn đã nổi da gà không biết bao nhiêu thần, mãi không chịu tiêu tán.

Đồng thời Tề Loan cũng không hiểu tại sao Vân Nhược Dư lại thích xem mấy thứ này.

Hắn nghĩ muốn gãi đúng chỗ ngứa.

Lại nghiên cứu thêm một chút thoại bản, không hề ngoài ý muốn phát hiện kết cục của những thoại bản này đều viên mãn hạnh phúc, Tề tướng quân chưa từng biết thoại bản này là do người nào viết nên rất xấu hổ, đè nén suy nghĩ xấu hổ mà bắt đầu đối thoại.

Lúc này mới có một màn ngày hôm nay.

Nếu đổi lại là Vân Nhược Dư lúc trước, sẽ không bị dăm ba câu này lừa gạt, nhưng bây giờ Vân Nhược Dư căn bản không biết hắn đang đọc chữ, nghe xong chỉ cảm thấy bản thân mình đúng là hơi quá đáng.

“Bổn cung……”

Tề Loan nắm chặt tay Vân Nhược Dư không chịu buông ra, nói ra tình yêu của mình nửa thật nửa giả khiến Vân Nhược Dư càng thêm áy náy, cuối cùng chưa kịp gạt tay hắn ra, đã bị bắt nghe xong rất nhiều lời nói thật tình của Tề Quân Đàn.

Do đó nội tâm sinh áy náy.

Chút áy náy này ngày càng lan rộng… Cho đến khi Vân Nhược Dư mở hỷ phục ra thêu, vẫn không suy nghĩ cẩn thận, nàng đã sớm lặng lẽ thay đổi không chỉ muốn tự tay thêu áo cưới của mình, còn vô cớ bắt bẻ: “Hoa văn trên này quá xấu, để bổn cung tự mình làm……”

Tuy nói không phải lần đầu tiên thành thân, nhưng nàng cũng không thể làm qua loa cho xong.

Dù sao cũng là hỷ phục của nàng.

Bình Luận (0)
Comment