Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 78

Tề Loan một lòng một dạ muốn sinh hài tử để củng cố địa vị của mình, chỉ sợ muộn thêm chút nữa, Vân Nhược Dư sẽ vứt bỏ mình.

Cũng không biết hắn bắt đầu ảo giác từ chỗ nào.

Vì thực hiện mục tiêu này, Tề đại tướng quân ra sức lăn lộn.

Vân Nhược Dư mệt mỏi không muốn nhúc nhích, nhưng Tề Loan lại không chịu buông tha cho nàng. Cứ mở miệng ra là dùng lời nói dỗ dành nàng hồi lâu.

Vân Nhược Dư ỡm ờ đồng ý, nàng chỉ cảm thấy thành thân thật sự không phải hành động sáng suốt, lúc trước chưa thành thân những việc này vẫn có thể cự tuyệt, nhưng một khi đã thành thân có một số việc căn bản không có cách nào để kháng cự lại.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Vân Nhược Dư mệt đến mức sắp không mở nổi mắt, nàng như là có chút không rõ, Tề Loan vì sao lại “sắc” như vậy.

“Sinh hài tử.” Tề Loan trả lời cực kỳ đương nhiên, bây giờ hắn vô cùng sốt ruột, nghĩ thầm nếu không nhanh chóng sinh con chỉ sợ sau này sẽ có rất nhiều rắc rối: “Càng nhanh càng tốt.”

Vân Nhược Dư càng nghe càng cảm thấy bất đắc dĩ, không chút do dự đẩy hắn sang một bên: “Ngươi muốn thành thân với bổn cung, chỉ vì muốn để bổn cung sinh con cho ngươi?”

Rốt cuộc Tề Quân Đàn xem nàng là thứ gì?

Công cụ sinh con sao?

“Đương nhiên không phải.” Tề Loan không phải không biết Vân Nhược Dư đang tức giận cái gì, chỉ cần đặt mình vào hoàn cảnh của nàng là biết mới thành thân đước thứ hai, trượng phu đã nóng lòng muốn có con, nếu hắn là Vân Nhược Dư nhất định cũng sẽ tức giận.

Nhưng Tề Loan muốn có một đứa con, chủ yếu là suy nghĩ vì bản thân: “Là do ta thích hài tử, muốn một đứa con, nếu có thể ta tình nguyện tự mình sinh.”

Không phải là do hắn không có cách nào sinh con sao?

Vân Nhược Dư: “…… Ngươi nói, ngươi thích hài tử?”

Tề Loan không chút do dự gật đầu, hoàn toàn lúc trước mình đã nói những gì, dù sao lúc ấy Vân Nhược Dư đã ngủ rồi, không có nghe được gì cả.

“Chính là bổn cung… có lẽ không thích hài tử.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng nói, nàng cẩn thận suy nghĩ, vẫn không muốn lừa gạt Tề Loan, lúc trước nàng đã từng thành thân, nếu muốn thành thân cũng không đến mức bây giờ chưa có.

“Như vậy sao?” Tề Loan nghe được lời này chỉ cảm thấy hơi kinh ngạc, hắn nhớ tới ngày xưa Vân Nhược Dư viết thư gửi cho hắn, có nhắc rất nhiều đế nhi tử của trưởng công chúa, hắn cho rằng là do Vân Nhược Dư thích hài tử.

Bây giờ nghe được lời này, đúng là có chút tò mò, không nhịn được hỏi: "Tại sao lại không thích?"

Vân Nhược Dư đúng là chưa từng nghiêm túc suy xét vấn đề này, nhưng vì sao không thích tiểu hài tử lý do có vẻ dễ trả lời hơn nhiều.

“Tiểu hài tử đều rất ồn ào.” Vân Nhược Dư nghiêm túc nói: “Khi còn nhỏ khóc sướt mướt, sau khi lớn lên sẽ nghịch ngợm gây sự, lại lớn lên một chút nữa sẽ làm người khác tức chết.”

Tề Loan: “……”

Trong một khoảnh khắc nào đó, hắn cảm thấy Vân Nhược Dư đây là đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe.

“Này, có lẽ mọi thứ đều có ngoại lệ?”

“Hẳn sẽ không có cái gì gọi là ngoại lệ.” Biểu tình trên mặt Vân Nhược Dư có hơi bi quan, kéo chăn sang một bên và che người với vẻ mặt thất vọng:“Hơn nữa... Ta nghe nói việc sinh con rất nguy hiểm, nếu là... nếu. .."

Vân Nhược Dư không dám nói thêm gì nữa, Tề Loan đã biết có ý gì, sinh con đúng là một việc rất nguy hiểm là bước một chân vào quỷ môn quan, tuy Tề Loan tuy rằng không có kiến thức nhưng cũng nghe thấy không ít, trong lúc nhất thời cũng trở nên rối rắm.

“Nàng nói không phải không có lý, nếu thật sự không thích, cũng không cần miễn cưỡng, loại chuyện này cứ tùy theo duyên phận đi.” Tề Loan bình tĩnh cũng không hề cưỡng cầu thêm gì.

Vân Nhược Dư vừa nghe hắn nói gió chính là mưa, bây giờ nói từ bỏ liền từ bỏ, nhất thời cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao không kiên trì thêm chút nữa? rốt cuộc là hắn có thích hài tử hay không?

Nếu đã thích, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy được? Nếu nói không thích, cũng không giống như ..

“Ngươi có thể dễ dàng từ bỏ như vậy, có thể thấy được cũng không phải thật sự thích hài tử. Chỉ sợ không chỉ muốn dựa vào bổn cung để nối dõi tông đường?” Vân Nhược Dư nghĩ đến khả năng này, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, Tề Loan nghe thấy cũng không hiểu rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì.

Nói sinh con cũng không vui vẻ, nói không sinh con vẫn không vui là sao?

Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến nàng cao hứng?

Vân Nhược Dư đợi hồi lâu không được đáp lại, tức giận nhắm mắt lại

Tề Loan bắt đầu tự hỏi, mình đã chọc Vân Nhược Dư không vui ở chỗ nào, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, ngoài miệng đã bắt đầu an ủi nàng: “Ta không có ý đó, ta chưa bao giờ nghĩ tới việc này cả.”

“Loại chuyện nối dõi tông đường này cũng không cần suy xét từ bây giờ.” Tề Loan thật sự không nghĩ tới Vân Nhược Dư sẽ nói mấy lời đó, hắn không biết nên giải thích với Vân Nhược Dư thế nào, hắn thật sự chỉ muốn một đứa con không quan tâm đó là nam hay là nữ.

Nhưng động cơ này thật sự quá khó mở miệng, Tề Loan cũng ngại nói ra.

“Chẳng qua ta chỉ muốn có một hài tử cùng với nàng, nếu nàng thật sự không thích hài tử, không sinh liền không sinh, đây cũng không phải là chuyện gì lớn.”Không phải Tề Loan không biết con nối dõi tông đường quan trọng tới mức nào, nhưng trong lòng hắn, luôn không có cách nào để vào lòng chuyện cực kỳ trọng yếu này.

Ở trong lòng hắn, quan trọng nhất vĩnh viễn đều là Vân Nhược Dư.

“Nếu đời này bổn cung đều không muốn sinh con thì sao?” Vân Nhược Dư được câu này, không nhịn được thử thăm dò một câu.

Tề Loan không biết nàng thử mình, còn rất nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu nàng thật sự không thích hài tử, vậy chúng ta không sinh, nếu nàng sợ cha mẹ có ý kiến cứ để ta nghĩ cách.”

Vân Nhược Dư nghĩ tới rất nhiều chuyện, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới Tề Loan sẽ trả lời nàng như thế, từ trước tới nay bất kể vì sao việc không sinh được hài tử dường như đều là tội lỗi của nữ tử.

Bất luận là do lý do gì, đều là nữ tử sai.

“Ngươi không cảm thấy, ta rất tùy hứng sao?”

Tề Loan đúng là không nghĩ tới phương diện này, tùy hứng hay không đều tùy từng người, nhưng Tề Loan không cảm thấy Vân Nhược Dư tùy hứng.

Hắn còn nhỏ đã sớm thông tuệ, luôn thích gây sợ nghịch ngợm, tổ phụ cùng cha mẹ còn có trưởng tỷ đều có cách nào với hắn.

Đặc biệt là phụ thân, bị hắn làm cho tức giận đến mức không muốn về nhà.

Trước kia Tề Loan không nghĩ đến, nhưng bây giờ nghĩ lại đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương nhất định sẽ tức giận đến mức phát điên. Huống chi mấy năm nay ở biên quan hắn gặp qua rất nhiều người rất nhiều chuyện, dần hiểu ra một chuyện, không phải cha mẹ nào cũng yêu thương con cái.

Nếu chỉ là vì nối dõi tông đường mà sinh con ra, đó không phải là một chuyện rất đáng thương sao?

“Chuyện sinh hài tử ta tôn trọng ý kiến của nàng, nếu nàng thích chúng ta liền sinh, nếu nàng không thích vậy thì từ bỏ.” Tề Loan trả lời ngoài dự đoán của Vân Nhược Dư.

Nàng ngơ ngác nhìn Tề Loan, rất bất ngờ với câu trả lời của hắn.

Tề Luân nhìn bộ dạng ngây ngốc này của nàng có chút hoảng hốt, rốt cuộc nên làm thế nào?

Là vừa lòng hay không hài lòng, tốt xấu cũng nên đưa ra một câu trả lời cho hắn biết chứ.

“Ngươi nói lời này là muốn dỗ cho ta vui thôi phải không?”

“Đương nhiên không phải.” Tề Loan chỉ thiếu chút nữa dơ ngón tay lên trời thề đây là nói thật, sao hắn có thể nghĩ ra mấy chuyện đó được?

Chẳng lẽ hắn nói còn chưa đủ chân thành sao?

“Ta không dỗ nàng, hài tử là do nàng sinh nếu nàng không muốn vậy không sinh là được rồi.” Tề Loan biết cần phải nói ra rõ ràng, kể cho Vân Nhược Dư nghe rất nhiều chuyện mình đã chứng kiến.

Tỷ như khi còn nhỏ tiểu hài tử sẽ khóc sướt mướt, lớn hơn một chút sẽ cần có người chăm sóc vô cùng phiền toái.

“Huống hồ tự mình chăm sóc đứa nhỏ, là một việc cực kỳ phiền toái.” Tề Loan nói ra hết tất cả các tình huống mà mình có thể nghĩ ra.

Vân Nhược Dư nghiêm túc nghe, mới biết không phải Tề Loan vì dỗ mình vui vẻ, mà do hắn thật sự nghĩ như vậy.

Không một chút miễn cưỡng.

Thật ra Vân Nhược Dư muốn nói cho hắn biết, nếu hai người bọn họ có hài tử cũng không cần phải tự mình chăm sóc, phụ hoàng và mẫu hậu sẽ phái người tới chăm sóc, dựa vào địa vị của hai người bọn họ mời mấy ma ma tới chăm sóc cho hài tử của mình không phải là chuyện vô cùng dễ dàng sao?

Vân Nhược Dư không nói thêm gì, nếu như nói nàng lo lắng mình gặp chuyện ngoài ý muốn khi sinh con, nhưng bây giờ những nỗi sợ hãi này đã phai đi rất nhiều, nàng cũng không đặc biệt phản kháng chuyện sinh con nữa, nếu có hài tử nàng cũng rất chờ mong.

Nếu không có… Cũng phải là quá tồi tệ.

Chỉ là bọn họ cũng chỉ mới thành thân được hai ngày, Tề Quân Đàn có phải nóng lòng quá hay không?

Nàng quay lưng lại, im lặng, giả vờ như không nghe thấy gì cả, nhưng thái độ của nàng đã dịu đi rất nhiều, chỉ đáng thương là Tề Loan hoàn toàn không cảm nhận được, trong đầu vẫn còn dừng lại ở chuyện Vân Nhược Ngọc vì hài tử mà tức giận. .

Còn đang suy nghĩ nên thuyết phục nàng thế nào.

“Ta thật sự không dỗ nàng, nàng phải tin tưởng ta.”

“Ta cũng không thích hài tử, chỉ là thích hài tử với nàng thôi.”

Đây là một loại tâm lý rất kỳ diệu, Tề Loan không biết nên hình dung như thế nào, nhưng quả thật đó là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng hắn.

Trước khi gặp được Vân Nhược Dư, mặc dù thành gia lập nghiệp vẫn nằm trong vòng kế hoạch của hắn, nhưng hắn luôn thiếu hưng thú chỉ xem đó là trách nhiệm mà mình phải làm.

Nhưng sau khi gặp được nàng, Tề Loan mới hiểu được tâm tư của mình thì ra được ở một chỗ cùng người mình yêu là một việc hạnh phúc đến mức nào.

Hắn nói rất nhiều rất nhiều lời, Vân Nhược Dư vãn không đáp lại, Tề Loan uể oải không thôi, đến lúc hắn chuẩn bị đi nghỉ ngơi lại cảm nhận tiếng hít thở đều đặn của người bên cạnh truyền đến.

Tề Loan nhìn kỹ vào suýt chút nữa không nói lên lời nào, hắn còn ở chỗ này lo lắng, Vân Nhược Dư thì tốt rồi, nàng đã ngủ rồi sao?

“Aiii nàng…” Tề Loan nhìn Vân Nhược Dư, tức khắc cảm thấy buồn bực không thôi, dùng ngón tay chọc chọc gương mặt mềm mại của nàng oán giận: “Thật là không có lương tâm.”.

Vân Nhược Dư hoàn toàn không nhận ra điều đó, một mình rơi vào mộng đẹp.

Tề Loan ngoài miệng oán giận, nhưng giọng nói lại rất nhẹ nhàng dễ dàng bỏ qua, sau đó rất thành thật ôm chặt nàng vào lòng: “Bất kể nàng nghĩ như thế nào, những lời ta nói đều là sự thật.”

Cho dù đó là để làm hài lòng nàng, hay muốn có một đứa con cùng với nàng.

Đều không phải làm bộ, có lẽ thứ gọi là yêu ai yêu cả đường đi.

……

Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược Dư cố gắng chống lại cơn buồn ngủ ngồi dậy, tùy ý để Lộc Trúc và Ngân Điệp trang điểm chải chuốt cho nàng, tuy nàng tỏ ra bình tĩnh, nội tâm lại thấp thỏm không yên, cũng may trưởng bối Trấn Bắc Hầu phủ đều giống như Tề Loan giới thiệu rất dễ ở chung.

Nàng không kinh không sợ kính trà xong, nhận được một đống lớn quà gặp mặt.

Sau đó khi mọi người cùng nhau ăn sáng, Vân Nhược Dư lại kinh ngạc phát hiện ra, trên bàn đã sớm đặt những món nàng thích ăn.

Bà bà cũng không phải phụ nhân ác độc giống như nàng tưởng tượng, cực kỳ quan tâm, yêu thương nàng.

Công công(cha chồng) tuy không nói lời nào nhưng cũng là một người rất ôn hòa.

Trong thời gian ăn sáng, tình cảm của Vân Nhược Dư đối với cha mẹ của Tề Loan đột nhiên tăng vọt lên, càng miễn bàn tới gương mặt hiền từ của tổ phụ.

Vân Nhược Dư chỉ cảm thấy thụ sủng nhược kinh*.

(Thụ sủng nhược kinh 受宠若惊 có nghĩa là được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.)

Trong lòng Tề lão tướng quân và Trấn Bắc Hầu phu nhân cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, mới đầu nghe bệ hạ và Tề Loan nhắc tới tính tình Ngũ công chúa thay đổi, bọn họ còn lo lắng nên ở chung thế nào với nàng kết quả phát hiện ra cũng không có thay đổi gì quá lớn.

Ngũ công chúa vẫn là Ngũ công chúa lúc trước.

Trước sau đều ôn nhu nhã nhặn lịch sự.

Nguyễn thị nhớ tới lời Tề Loan nói, chỉ cảm thấy nhi tử thích nói chuyện phóng đại làm người khác lo lắng.

Tề Loan bị mẫu thân và tổ phụ khinh bỉ ăn xong bữa cơm này, bọn họ đối Vân Nhược Dư có bao nhiêu vừa lòng, sẽ có bấy nhiêu ý kiến với hắn.

Vân Nhược Dư có phủ đệ của mình, nhưng bây giờ nàng đã gả làm vợ người ta, cha mẹ chồng đều dễ ở chung, nàng cũng không nói muốn dọn ra ngoài, vì vậy ở lại song cùng phu thê Trấn Bắc Hầu.

Đối với suy nghĩ muốn ở chung cùng người nhà mình của Vân Nhược Dư, nội tâm Tề Loan rất cao hứng, chỉ là rắc rối kế tiếp lại khiến hắn đau đầu.

Cái khác nói thì dễ, nhưng tấm bảng trên cửa, Tề Loan nghĩ rất nhiều cách, cuối cùng căng da đầu thương lượng với tổ phụ để đổi đi. Hiện tại Vân Nhược Dư xem hắn là thủ phụ đại nhân, bốn chữ Trấn Bắc Hầu phủ phía trên, thật sự không tiện.

Chưa biết chừng ngày nào đó Vân Nhược Dư vừa ngẩng đầu lên mọi chuyện liền bị lộ!

Nhưng tấm biển này là do chính tay Thuận Đế viết ngự tứ, nếu vô duyên vô cớ thay đổi hoặc che đậy khó tránh khỏi sẽ khỏi sẽ khiến người khác suy nghĩ.

Để tránh gây ra phiền toái không cần thiết, Trấn Bắc Hầu phủ liền nghĩ ra một cách, nếu không có chuyện gì lớn sẽ không mở cửa chính.

Thuận tiện để Tề Loan nghĩ cách mau chóng đua Vân Nhược Dư về tướng quân phủ, nhiều thêm một ngày, đều là tai họa ngầm.

Kết quả Vân Nhược Dư không nói muốn dọn đi, đương nhiên Tề Loan cũng không thể đề cập tới, Vân Nhược Dư một lòng một dạ cho rằng tướng quân phủ là phủ công chúa của nàng, nếu để Tề Loan nói ra, chẳng phải sẽ bị Vân Nhược Dư ngộ nhận hắn ăn cơm mềm* sao?

(Ăn cơm mềm nghĩa là đàn ông sống bằng đàn bà, bám váy vợ)

Tề Loan không thể tiếp thu.

Cho nên việc này vẫn luôn nôn nóng.

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, bảy ngày nghỉ theo lời nói dối của Tề Loan cũng đã hết, Vân Nhược Dư đã bắt đầu nghĩ cách thúc giục Tề Loan tiến bộ, Tề Loan có kinh nghiệm đối phó những chuyện này, nhưng hiện tại phiền toái khiến hắn đau đầu nhất chính là quan phục.

Quan phục được triều đình thống nhất giám chế, tự mình đi làm quan phục không hợp với phẩm cấp sẽ bị kiện.

Chẳng lẽ muốn hắn phải đi mượn quan phục hay sao?

Dù cho hắn muốn hạ thể diện đi mượn, cũng phải tìm được lý do thích hợp.

Bây giờ người duy nhất có thể mượn được chỉ có Cố Cẩm Thời, nhưng Tề Loan và Cố Cẩm Thời không quen nhau.

Nếu là vô duyên vô cớ đưa ra yêu cầu này với Cố Cẩm Thời, chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ hắn có bệnh, nhưng nếu không đi tìm Cố Cẩm Thời có lại lại càng có nhiều rắc rối hơn.

Ngay khi Tề Loan đang đau đầu, trưởng công chúa đã phái sai vặt trong phủ tới đây, nói là Cố Cẩm Thời cho mời.

Tề Loan không rõ nguyên nhận, nhưng trong lòng thầm tính toán vui vẻ đồng ý, lần này không có nhị phò mã, hắn chỉ cần gặp mình Cố Cẩm Thời.

Hai người đều là tế tử(con rể) cùng nhà, lễ nghĩa cần thiết vẫn có, sau khi chào hỏi xong, hai người lẳng lặng ngồi đối diện nhau.

Tề Loan không biết Cố Cẩm Thời tìm hắn có chuyện gì, trong lòng hắn có việc biểu tình cũng có vẻ mất tự nhiên.

Nhưng Cố Cẩm Thời lại có chuẩn bị mới đến, chủ động dò hỏi: “Gần đây muội phu gặp phải chuyện khó khăn gì sao?”

Tề Loan kinh ngạc nhìn về phía Cố Cẩm Thời, cảnh giác hỏi: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”

“Muội phu thật đúng là không có lương tâm, ngay cả một câu tỷ phu cũng không muốn kêu.” Cố Cẩm Thời cười nhạt, Tề Loan quá phóng khoáng thẳng thắn, trên mặt hắn không giấu được chuyện rất dễ dàng bị nhìn ra.

Tề Loan có việc cầu người, biết nghe lời phải sửa miệng: “Đại tỷ phu.”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lúc tất yếu phải co được dãn được, Tề Loan cũng không cảm thấy việc này có gì không đúng.

Cố Cẩm Thời nhẹ nhàng nhướng mày, trong lòng có tính toán: “Chủ động như vậy, không phải trong lòng muội phu có chuyện gì muốn nói với ta đó chứ?”

Tề Loan thật sự không muốn nói chuyện với Cố Cẩm Thời, hắn chỉ cảm thấy người này có thật nhiều tâm nhãn, nói chuyện với đối phương đúng là một loại tra tấn: “Dù sao cũng là người một nhà, đại tỷ phu có chuyện nói thẳng, chúng ta cũng không cần giấu diếm.”

Cố Cẩm Thời nghe thấy lời này, nở nụ cười nhạt, mở miệng muốn có thoại bản trong tay Vân Nhược Dư.

“Thoại ban gì cơ?” Tề Loan có chút nghi ngờ hỏi, thoại bản trong tay Vân Nhược Dư có rất nhiều, lúc trước hắn dành thời gian xem qua một lần, sau khi xem xong trong lòng xuất hiện ra một cảm giác cực kỳ không vui, trong lòng nhận định Vân Nhược Dư đúng là thích quan văn hơn.

“Tên gọi là《 hai ba chuyện không thể nói của quả phụ trưởng công chúa và thủ phụ đại nhân》.” Cố Cẩm Thời thổi lá trà trong chén, tùy ý nói ra tên thoại bản.

Vốn dĩ Cố Cẩm Thời cũng không biết việc này, ai bảo hành vi của Vân Phượng Lam quá kỳ lạ, lúc này mới khiến y sinh ra tò mò, tìm một cơ hội hỏi ra hết ngọn nguồn mọi chuyện.

Cố Cẩm Thời vẫn khá tò mò, đến tột cùng Vân Nhược Dư viết thoại bản như thế nào.

“Cái gì?” Tề Loan có chút kinh ngạc nhìn về phía Cố Cẩm Thời, không nghĩ tới y lại là dạng người này: “Ngươi xác định sao?”

Nội dung trong thoại bản kia quả thật là một lời khó nói hết, Tề Loan không nghĩ tới Cố Cẩm Thời sẽ có hứng thú với loại thoại bản này.

Cố Cẩm Thời nhẹ nhàng gật đầu: “Chỉ là mượn mà thôi.”

Nếu những gì được viết trên đó khiến y hài lòng, thì việc sao chép lại một lần không phải là không thể.

Rốt cuộc, đó không phải là một thoại bản có thể tùy ý mua bên ngoài, mà là Vân Nhược Dư tự viết nó, hơn nữa còn dựa theo trưởng công chúa và y viết ra.

Chỉ sợ với dáng vẻ này của Tề Loan hẳn là không rõ ràng thoại bản này từ đâu mà có.

Cố Cẩm Thời không nói rõ, có một số việc vẫn nên do bản thân mình tự tìm ra mới thú vị: “Cố mỗ cũng không phải muốn không, nếu muội phu có yêu cầu gì có thể nói ra.”

Cố Cẩm Thời thật sự tò mò đến tột cùng Vân Nhược Dư đã viết cái gì, có thể khiến Vân Phượng Lam nơm nớp lo sợ như thế, cũng không có dây dưa với Tề Loan trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tề Loan nghe đến đó cũng không quan tâm vì sao Cố Cẩm Thời nhất định phải có thoại bản này, đầu óc hắn chỉ đọng lại một câu nói của Cố Cẩm Thời là “có yêu cầu gì có thể nói ra.”

Đây chính là cơ hội ngàn năm có một——

“Nếu tỷ phu đã nói như vậy, ta đây cũng da mặt dày nói rõ muốn mượn một bộ quan phục của ngươi.”

“Phốc ——”

Cố Cẩm Thời bị sặc nước trà, hiếm có khi có lại chật vật tới mức này, dường như Tề Loan đã bỏ qua hết rối rắm cùng xấu hổ, da mặt trở nên dày thêm, lại một lần “Mượn quan phục của tỷ phu dùng một chút.”

Cố Cẩm Thời: “… Này, là muốn làm gì?”

Chẳng lẽ Tiểu Ngũ lại muốn ngươi bồi nàng diễn kịch?

Cố Cẩm Thời nghĩ đến quan phục của mình, lại nghĩ đến thoại bản kia, một ý niệm nhảy vọt ra, không thể tin được nhìn Tề Loan: “Chẳng lẽ?”

Khuôn mặt Tề Loan tràn ngập vẻ bất đắc dĩ: “Bây giờ nàng nghĩ mình chính là trưởng công chúa……”

Tề Loan giải thích một câu, Cố Cẩm Thời đã hiểu được, lại cẩn thận hỏi thêm mấy câu đã hiểu được toàn bộ mọi chuyện.

Vì thế, hai người liền đạt thành hiệp nghị, một tay giao thoại bản, một tay giao quan phục.

Quan phục của Cố Cẩm Thời, tổng cộng chỉ có hai bộ, một bộ mùa đông, một bộ mùa hạ.

Cho dù muốn đưa cho Tề Loan cũng không được.

Bởi vì chuyện này, Cố Cẩm Thời và Tề Loan phải ra cử sớm hơn nửa canh giờ, vì thế hai người ước định, đợi cho sau khi Tề Loan ra ngoài tới tửu lầu đổi quan phục rồi mới thượng triều.

Đương nhiên, Tề Loan vẫn mặc quan phục của quan văn, mặc dù chức quan có thấp hơn một chút, nhưng cũng có thể đỡ được không ít phiền toái, hắn vẫn luôn nhớ rõ trong triều còn có một Khương Hiền cùng hắn kim bảng đề danh.

Lải nhải n không dứt.

Tề Loan để tránh phiền phức, cũng thực sự lười giải thích.

Nhưng này thiên hạ này không có bức tường nào kín gió, hành vi của Cố Cẩm Thời cùng Tề Loan bị người khác trùng hợp nhìn tháy, vừa bẩm báo với Thuận Đế, nói Cố Cẩm Thời và Tề Loan kết bè kết cánh.

Thuận Đế nhìn đơn kiện này, trong lúc nhất thời không biết nên nói thẳng với triều thần hay là nói mình cố chấp.

Một người là đại nữ tế, một người là tiểu nữ tế cua ông.

Suy nghĩ cũng biết ông ông thiên vị ai.

Huống hồ này hai người đi tửu lầu vì lý do gì, trong lòng Thuận Đế còn rõ hơn ai khác.

Chẳng qua hai người này một người là quan văn, một người là võ tướng, Thuận Đế vì để các triều thần an tâm, vẫn phải hỏi ra một hồi.

Cuối cùng ôm chỉ làm theo kiểu giơ cao đánh khẽ cứ thế bỏ qua chuyện này.

Tề Loan không đặt những việc này vào lòng, tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người Vân Nhược Dư, năm ngoái Nam Cương xuất binh tuy không tìm được thánh hoa trong truyền thuyết, nhưng đúng là tìm được thuốc giải độc tốt, miệng vết thương trên người Tề Loan cuối cùng cũng tốt lên.

Nhưng hắn đối với thánh hoa vẫn một lòng, chỉ cần còn có một chút hy vọng, Tề Loan cũng muốn dùng nó chữa thương cho Vân Nhược Dư.

Vì vậy, một mặt cử thêm nhiều người đến Nam Cương điều tra, mặt khác cũng bắt đầu tiến hành những chuẩn bị khác.

Thương thế của hắn đã khỏi, tiếp tục ở lại kinh thành không phải kế lau dài.

May mà bây giờ bien quan không có chiến sự, hắn vẫn có thể ở lại, nếu Nam Cương có dị động, Tề Loan sợ là không thể ở lâu.

Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này, trong lòng hắn liền khó chịu.

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy khó tin, lúc trước hắn chưa từng có suy nghĩ như thế.

Thật đúng là, sắc đẹp hoặc nhân.

Mà Tề tướng quân bị mê hoặc, thậm chí cảm thấy đây cũng không phải chuyện xấu, nói hắn bị sắc dục làm cho mù quáng cũng không ngoa.

Mỗi ngày Vân Nhược Dư đều đốc thúc Tề Loan thượng triều, kiên trì không ngừng dậy sớm đưa hắn ra cửa, sau đó lại trở về ngủ nướng, ngày ngày như thế, cũng không chậm trễ.

Tuy nói lúc trước bà bà đã từng nói, nhà bọn họ không có nhiều quy củ như vậy, Vân Nhược Dư không cần câu nệ nhưng nàng vẫn cảm thấy không quá thích hợp.

Liền tìm lý do dọn về phủ công chúa, chỉ thỉnh thoảng qua phủ thăm Tề lão tướng quân cùng Nguyễn thị.

Nhưng đây lại là nỗi khổ của cha chồng con dâu Tề gia, mỗi khi biết Vân Nhược Dư đến, trước tiên sẽ đổi tấm biển, thật đúng là tra tấn ngọt nào.

Vân Nhược Dư không lấy thân phận công chúa để làm giá, xem hai người bọn họ là tổ phụ và bà bà hiếu kính, đối với Tề lão tướng quân và Nguyễn thị mà nói đây đúng là một chuyện đáng mừng.

Nhưng bởi vì hiện giờ Vân Nhược Dư mất trí nhớ, tình huống lại trở nên khác biệt, mỗi một lần Vân Nhược Dư rời khỏi Trấn Bắc Hầu phủ, trong mắt Nguyễn thị sẽ bày ra đủ loại tiếc hận cùng tiếc nuối: “Không biết tính cách chân thật của Ngũ công chúa là như thế nào.”

“Tướng từ tâm sinh, có kém thì cũng không đến mức nào” Tề lão tướng quân không hề để ý chút nào tới chuyện đó, bởi vì bọn họ tiếp xúc với Vân Nhược Dư nàng đều không có gì khác biệt so với bọn họ tưởng tượng.

Tề lão tướng quân thực sự vô cùng hài lòng với người cháu dâu này.

“Công công nói chí phải, con dâu chỉ lo lắng bệnh của công chúa … Cũng không biết khi nào mới có thể tốt lên.” Nguyễn thị có chút đau lòng.

Tuy bệnh này có hơi tra tấn người, nhưng bọn họ không cảm thấy có vấn đề gì chỉ lo lắng tình hình của Vân Nhược Dư, sợ chuyển biến xấu.

“Để Nhị Lang phái người tới Nam Cương, tìm xem thánh hoa kia là thứ gì.” Tề lão tướng quân bình tĩnh ra lệnh, trước kia ông chính là người khinh thường thánh hoa kia nhất, nhưng hiện tại không có gì quan trọng hơn cháu dâu.

Tề Loan cũng không biết suy nghĩ trong lòng tổ phụ và mẫu thân, mỗi ngày hắn sắm vai “Thủ phụ đại nhân” ra cửa, đi sớm về trễ.

Trước khi thượng triều, hai người tới tửu lầu đổi quan phục.

Sau khi hạ triều, hai người lại cùng bước vào tửu lầu sau đó ai về nhà nấy.

Nếu không phải hai người bọn họ ra ngoài đều ngồi xe ngựa, thật đúng là không thể giấu trời qua biển.

Tề Loan đi từ tửu lâu ra, cùng Cố Cẩm Thời từng người lên xe ngựa đường ai nấy đi, La Sát rất nhanh đã chạy vội tới: “Tướng quân, phía nam có tin tức truyền lại.”

“Nói.” Tề Loan đè ngón tay giữa lông mày, nhớ tới hôm nay mình được thăng quan liền cảm thấy một trận đau đầu, hiện giờ hắn không chỉ phải xử lý quân vụ, còn phải xử lý sự vụ khác.

Thậm chí gần đây bệ hạ còn suy xét cho hắn vào lục bộ.

Tề Loan chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này liền cảm thấy đau đầu như muốn nứt ra.

“Nam Cương vẫn còn an phận, nhưng theo lời bá tánh địa phương nói khí hậu có chút biến hóa, thuộc hạ lo lắng, sẽ có…” La Sát nói còn chưa nói xong, Tề Loan nâng nâng tay, ý bảo La Sát chớ có nhắc lại.

Bọn họ lo lắng khí hậu có khác thường sẽ phát sinh tai họa lớn, những việc này trong lòng bọn họ biết rõ, chỉ là khó nói ra được.

Sợ bị xem là làm quá lên.

“Trông chừng Nam Cương, chớ gây ra nhiễu loạn.” Tề Loan vẻ mặt mệt mỏi nói.

La Sát nhanh chóng đồng ý.

Những thân tín cùng Tề Loan hồi kinh ban đầu đều đã trở về biên giới phía nam, bây giờ bên cạnh Tề Loan chỉ có một mình La Sát.

Hai người vốn đã tương đối thân cận, bây giờ càng sâu.

Nói xong chính sự, La Sát liền có tâm nói giỡn: “Thuộc hạ còn chưa chúc mừng tướng quân được thăng chức.”

Tề Loan nghe thấy lời này tức giận liếc mắt nhìn La Sát, xem ra người này quá nhàn rỗi rồi: “Đúng lúc, ta có một việc cực kỳ quan trọng giao cho ngươi xử lý.”

Trực giác của La Sát nghĩ đây không phải chuyện gì tốt, vừa muốn cự tuyệt, liền nghe thấy tiếng Tề Loan cười như không: “Vì quan trên phân ưu, là chức trách của người dưới, chẳng lẽ ngươi muốn thoái thác?”

La Sát chỉ cảm thấy vừa rồi miệng mình nói quá nhiều, nói cái gì không nói, một hai phải nhắc đến việc này, cũng may mình co được dãn được, lập tức câm miệng biết nghe lời phải xin lỗi.

Lúc này Tề Loan mới buông tha.

Tề Loan mặc quan phục của Cố Cẩm Thời, chậm rãi trở lại tướng quân phủ, rõ ràng trong lòng bực bội muốn chết, lại còn muốn giả bộ vui vẻ, phấn chấn không muốn để Vân Nhược Dư phát hiện ra manh mối gì.

Vừa mới bước vào cửa phủ, đã gân cổ kêu lên: “Công chúa, ta đã trở về.”

Bình thường vào lúc này hắn có thể nghe thấy Vân Nhược Dư đáp lại, nhưng hôm nay lại có hơi khác biệt, Vân Nhược Dư cũng không ra ngoài nhìn hắn.

Tề Loan lòng đầy nghi hoặc đi tới chính viện.

Tề Loan lòng tràn đầy nghi hoặc đi tới chính viện.

Nhìn thấy Lộc Trúc cùng Ngân Điệp canh giữ bên ngoài, hắn càng cảm thấy kỳ quái, "Hai người các ngươi ở đây làm gì? Công chúa đâu?"

Lộc Trúc cùng Ngân Điệp vội vàng hành lễ: “Hồi tướng quân, buổi trưa công chúa cảm thấy hơi mệt, liền đi nghỉ ngơi, lúc này vẫn chưa từng tỉnh lại, nô tỳ và Ngân Điệp đang thương lượng xem có nên đánh thức công chúa hay không.”

Tề Loan gật đầu, đuổi hai người đi xuống, tự mình đi gọi Vân Nhược Vũ.

Thấy có người đảm nhận việc khó làm, Lộc Trúc và Ngân Điệp vội vàng rời đi.

Tề Loan đẩy cửa đi vào, trong phòng im ắng.

Hắn nhàn nhã đi tới, trong phòng rất nhanh liền có động tĩnh, Tề Loan cảm thấy kỳ quái, vội vàng đi vào, người còn chưa tới tiếng đã tới trước, liền nói: "Công chúa, người sao vậy?"

Vừa vào phòng, liền thấy Vân Nhược Dư chật vật ngã xuống đất, một tay chống trên mặt đất, một tay che đầu, mặc dù không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhưng Tề Loan có thể cảm nhận được nàng nỗi thống khổ từ tấm lưng đơn bạc ấy.

Lòng hắn chợt chùng xuống, vội bước tới đỡ nàng dậy: “A Dư nàng không sao chứ?”

Vân Nhược Dư nghe thấy tiếng, hốt hoảng ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt chỉ cảm thấy đầu càng đau thêm, dường như nàng đã nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mộng có mình, cũng có trước mặt người.

Nàng nhìn hắn, như lần đầu tiên nhìn thấy, cũng giống như đã quen biết từ lâu, ký ức trong đầu dần dần đọng lại, nàng nhìn chăm chú vào nam nhân trước mặt như lưu luyến nhìn đi nơi khác. Dường như nàng đã nhớ ra. , người này... người này là——

Tề Quân Đàn.

Cũng là phu quân nàng.

Vân Nhược Dư vươn tay hướng về phía Tề Loan, dùng sức nắm chặt không bỏ, nàng ngước mắt lên, như muốn khắc thật sâu hình bóng người trước mặt vào lòng mình.

“Phu quân ——” Vân Nhược Dư nhìn Tề Loan, nhẹ giọng kêu.

Tề Loan vừa nghe thấy xưng hô này, cũng không có phản ứng gì, nhưng rất nhanh liền sinh ra nghi hoặc, phải biết rằng "Đại công chúa Vân Nhược Dư" tuyệt đối sẽ không gọi hắn là phu quân, nàng chỉ gọi hắn là "Quân Đàn", mỗi khi Tề Loan nghe thấy xưng hô này, tự chủ của hắn đều sụp đổ hết.

Bây giờ Tề Loan nghe thấy xưng hô phu quân này, chỉ cảm thấy cực kỳ khó hiểu.

Nhưng hắn lại có năng lực ứng phó, còn tưởng rằng nhận thức của Vân Nhược Dư lại thay đổi, tất cả đã trở về lúc ban đầu.

Không ngờ Tề Loan còn chưa tới kịp mở miệng.

Câu nói tiếp theo của Vân Nhược Dư đã đẩy hắn vào vực sâu vô tận: "Phu quân, vì sao đang êm đẹp chàng lại mặc quan phục của đại tỷ phu?"

“Chàng có biết, tự mình mặc quan phục không hợp giai phẩm, sẽ dính phải tai ương lao ngục, chuyện này đại tỷ phu có biết không?”

“Tuy ta rất chờ mong phu quân có thể kiến công lập nghiệp, nhưng làm người quan trọng nhất chính là có chí khí, phu quân chàng nhất định không thể quá tham vọng đừng để bị kẻ gian lợi dụng…”

Những gì Vân Nhược Dư nói sau đó, Tề Loan không hiểu gì cả, hắn càng nghe càng bối rối, càng nghe càng cảm thấy sợ hãi.

Đại tỷ phu?

Chẳng lẽ nàng đã khôi phục lại trí nhớ? Nhớ được bao nhiêu?

Nhưng những lời này sau đó là có ý gì? Rốt cuộc nàng đã nhớ ra được hay chưa.

“Nương… Nương tử, nàng đây là?”

Vân Nhược Dư nghe thấy xưng hô này, cũng không hề cảm thấy khó chịu, nàng nhớ tới hành động sau khi mình bị thương tức khắc cảm thấy có chút thẹn thùng.

Sao lại có chuyện như vậy?

“Phu quân… Ta có một việc muốn báo cho chàng.” Vân Nhược Dư áy náy nhìn Tề Loan, hít một hơi thật sâu, thấp thỏm nói ra thân phận của mình: “Ta, thật ra ta không phải là thôn phụ sơn dã gì đó, thân phận của ta là công chúa… Xếp thứ hàng thứ năm, phụ hoàng ban cho phong hào Vĩnh An…”

“Thân phận của ta, thân phận của ta là Vĩnh An công chúa… Vân Nhược Dư.”

Tề Loan ngây ngốc nhìn Vân Nhược Dư, cảm thấy lúc này mình chống đỡ không được nữa rồi, thiếu chút nữa không đứng vững, chỉ nghĩ Vân Nhược Dư ngã xuống đất, bất chấp tất cả, xong hết mọi chuyện.

Nàng nhớ ra rồi sao?

Nhớ ra rồi?!

Tề Loan như kiến bò trên chảo nóng, bây giờ hài tử còn không có tin tức, ngay lúc này Vân Nhược Dư nhớ lại có thể tức giận với hắn hay không?!

Có thể không bao giờ để ý đến hắn nữa hay không?

“Ta cũng không phải cố ý muốn gạ chàng, ta bị thương quên mất rất nhiều chuyện……”

Vân Nhược Dư áy náy xin lỗi, Tề Loan không phải không có nghe thấy chỉ là lúc này hắn quá mức với khiếp sợ, đã đến mức không biết nên đáp lại như thế nào.

Tại sao bỗng nhiên lại nhớ ra?!

“Ta……” trong lòng Tề Loan vẫn còn nghi ngờ, hắn cảm thấy tình huống hình như không đúng lắm, dường như hắn đã bỏ qua gì đó nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Nhất thời lâm vào rối rắm.

Tề Loan bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc bản thân mình muốn nói thẳng thân phận của mình với Vân Nhược Dư hay không.

Chết sớm hay muộn thực sự là một vấn đề gian nan.

Tác giả có chuyện nói:

Khôi phục ký ức, sau đó lại không hoàn toàn khôi phục ~

Bình Luận (0)
Comment