Phò Mã Khó Làm - Mộ Dung Khanh Mặc

Chương 86

Trải qua nhiều ngày lặn lội đường xa, đại quân cuối cùng cũng tới được biên giới phía nam.

Còn chưa kịp trấn chỉnh lại toàn bộ đội hình, đã phải triển khai một hồi kịch liệt chiến tranh với đội quân Nam Cương, lần này không biết Nam Cương dựa vào thứ gì tựa như nhất định phải chiến thắng, hoàn toàn bất chấp hậu quả, thế tới rào rạt.

Quân đội Đại Thần vốn đã sức cùng lực kiệt, các tướng sĩ đều ôm quyết tâm có chết cũng phải chết thủ thành, không ai biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

Nhưng lúc này, mọi người đều biết rất rõ mình sẽ làm gì, không ai muốn trở thành kẻ đào binh lâm trận chạy trốn.

Huyết chiến đến chết, tuyệt không muốn lui về phía sau.

Tề Loan cùng La Sát chạy tới, Thiên Dạ và Thiên Sơn cả người toàn là máu, toàn thân miệng vết thương lớn bé bao phủ, không biết đã kiên trì bao lâu chỉ biết khi bọn họ nhìn thấy quân kỳ Đại Thần, trên mặt mỗi người đều lộ ra vui sướng từ đáy lòng.

“Viện quân tới rồi, Tề tướng quân tới rồi.”

“Các huynh đệ, giết a ——”

Tiếng hò hét hết đợt này đến đợt khác phá tan chân trời, đám đông hợp lực từ trong ra ngoài, tạm thời đánh lui đại quân Nam Cương.

Chờ đến khi quân địch thối lui, Tề Loan cau mày nhìn cả thành lão nhược bệnh tàn: “Nam Cương điên rồi sao?”

Nếu nói là xu thế đàn áp, hắn còn có thể cảm thấy Nam Cương muốn rửa mối nhục xưa.

Chỉ là hiện giờ chính đội quân của bọn họ cũng tổn thương vô cùng nghiêm trọng, điển hình cho câu đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Chuyện này căn bản không hề có nghĩa.

Thiên Dạ tùy ý rút một mảnh vải để băng bó vết thương trên vai, sau đó bắt đầu nói với Tề Loan về tin tức mình biết: “Tướng quân, lần này Nam Cương thế tới rào rạt, không biết dựa vào thứ gì, đám người thuộc hạ thật sự không rảnh bận tâm.”

“Thỉnh tướng quân thứ tội.”

Động tác mọi người nhất trí quỳ xuống, Tề Loan nhìn bọn họ đã bị thương thành như vậy thật sự không có tâm tư để truy cứu.

“Hiện tại Đại Thần thiên tai nổi lên bốn phía, Nam Cương bắt được cơ hội làm khó dễ, chuyện này không thể trách các ngươi.”

“Tướng quân từ Kim Lăng tới, dọc đường có thể nhìn ra chuyện gì sao?”

Tề Loan thở dài một hơi thật sâu, tình hình của bá tánh cũng không tốt, khu vực Trung Nguyên vẫn còn mưa to liên miên, vùng Lĩnh Nam lại bắt đầu gặp phải nạn hạn hán.

Khí hậu thay đổi kỳ lạ, không ai biết rốt cuộc đến khi nào mới kết thúc.

Dọc đường Tề Loan tới đây, gặp rất nhiều bá tánh trôi giạt khắp nơi.

Chỉ sợ trận tai nạn này, còn phải kéo dài thật lâu thật lâu.

"Nam Cương có lẽ đã cùng các tiểu quốc xung quanh liên minh lại, cụ thể là nước nào chỉ cần nghĩ là biết nhưng chúng ta làm việc cần phải có chứng cứ."Tề Loan sờ cằm, lệnh cho các tướng sĩ thay phiên canh giữ.

“Đừng quá nhàn rỗi, nếu không rõ bọn hắn liên minh cùng người phương nào, bắt vài người về thẩm vấn liền rõ ràng.”

Đại Thần đúng là có quốc lực cường thịnh, nhưng tình huống hiện tại đánh giặc là hao tài tốn của, nếu không tất yếu Tề Loan không muốn đối đầu trực diện với Nam Cương.

Thực sự không cần.

“Đúng vậy.”

“Tuân mệnh.”

Bởi vì Tề Loan đã đến đây, chúng tướng sĩ tựa như có thêm sức sống, sĩ khí phấn chấn lên không ít.

Tề Loan về tới địa phương quen thuộc, như cá gặp nước.

Cả ngày bận đến chân không chạm đất.

Trong thời gian đó, quân đội ở Nam Cương cũng có ý đồ khiêu khích, nhưng Tề Loan phớt lờ, một mực chăm lo cho bá tánh.

Lúc này, Nam Cương bên kia đã sốt ruột.

Không ngừng sỉ nhục Tề Loan, nói cái gì cũng cực kỳ khó nghe, tất cả tướng sĩ đều không chịu nổi, nhưng lão thần Tề Loan lại ở đó làm như không nghe thấy gì.

Đối mặt lòng đầy căm phẫn của thuộc hạ, Tề Loan còn cười an ủi bọn họ: "Không cần quan tâm những thứ này, bọn họ chẳng qua chỉ có chút miễng lưỡi mà thôi."

Thiên sơn và Thiên Dạ nghe những lời này, kinh ngạc mở to mắt nhìn: “Tướng quân, ngài nói thật sao?”

"Cứ để những kẻ man rợ này nhục mạ ngài như thế này?"

“Những lời này ngài có thể nhịn được sao?”

Tất cả mọi người cảm thấy không thể tin được, chỉ có mình La Sát biết tướng quân nhà mình là do được rèn luyện qua.

Suốt ngày ở cùng một chỗ với Ngũ công chúa, có chuyện không thể tưởng tượng nào mà chưa từng làm?

Tướng quân còn có cả năng lực tự mình mắng mình, chẳng qua chỉ là mấy biojn đạo chích chửi rủa, hắn đúng là không để trong lòng, hơn nữa tướng quân cũng đã nói rất rõ ràng với bọn hắn, bay giờ không phải là thời điểm nên cứng đối cứng với Nam Cương.

Có thể đánh, nhưng không cần thiết.

“Lệnh cho các ngươi bắt người đã bắt được chưa?”

Thiên Dạ gật đầu: “Thuộc hạ và Thiên Sơn tự mình động thủ, bây giờ người đang nhốt bên trong địa lao nhưng rất cứng miệng, hỏi gì cũng không nói.”

Những người bị bắt rất quan trọng, nhưng bọn họ lại không hề phối hợp chút nào.

Tề Luân siết chặt ngón tay, muốn đích thân đi một chuyến.

Các tướng sĩ nghe Tề Loan nói đều rất tò mò, đều muốn biết tướng quân có thể nghĩ ra cách gì hay để thẩm vấn phạm nhân, chẳng lẽ muốn tra tấn bắt nhận tội?

Bọn họ vẫn còn nhớ rõ cách đại tướng quân thẩm vấn phạm nhân trước đây.

Tuy nói Tề Loan yêu cầu bọn họ tự làm việc của mình, nhưng không có một người nguyện ý nghe theo lời hắn nói rời đi.

Mỗi người đều theo bản năng đi theo Tề Loan.

Tề Loan không phải không nhìn thấy, nhưng cũng không nhiều lời nếu bọn họ muốn đi thì cứ đi.

Vừa vào địa lao, hắn tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, nhìn tù binh trước mặt, cong môi.

Đối phương hiển nhiên nhận ra Tề Loan, thanh âm vô cùng cứng rắn: "Đừng cho rằng ta sẽ sợ ngươi, muốn chém muốn giết tùy ý."

"Đã như vậy, dẫn xuống." Tề Loan bình tĩnh nói, không để ý đến các tù binh khác đang kinh ngạc, ngay cả Thiên Dạ cùng Thiên Sơn đều không hiểu được ý của Tề Loan, nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ tận lực chấp hành quân lệnh.

“Đúng vậy.”

“Ta đã biết những gì cần biết, giữ lại hắn cũng vô dụng, giết đi.”Tề Loan nhẹ nhàng mở miệng.

Tù binh đối diện cũng chưa từng gặp phải tình huống như vậy, không phải còn có chuyện muốn hỏi sao?

Sao lại có thể dễ dàng động thủ như vậy được?

“Ngươi……”

Tề Loan cũng không nhiều lời thêm một câu với hắn ta, đến gặp người một lần sau đó không thèm quan tâm rời đi, hoàn toàn không để hắn ta vào mắt, nhất cử nhất động này làm cho tù binh cảm thấy bất ổn.

Rõ ràng không nên như thế.

“Tề Loan, ngươi quay về đây! Ngươi không thể cứ như thế mà giết lão tử.”

Người nọ sốt ruột không thôi, hùng hổ la hét, vốn dĩ cũng không phải là người cứng rắn, sau khi bị bắt cũng chịu rất nhiều nổi khổ da thịt chỉ là biết mình có mấy phân lượng, biết thần quân sẽ không dễ dàng giết hắn, mới có thể kiên trì đến bây giờ.

Nhưng hôm nay Tề Loan lại muốn giết hắn ta?

Hắn đã biết cái gì? Sao phải lập tức giết hắn ta?

“Còn thất thần làm gì?” Tề Loan khẽ liếc, người bên cạnh lập tức động thủ.

Khiến tù binh kia chảy ra một trận mồ hôi lạnh……

Từ trong phòng giam đi ra ngoài, Thiên Sơn, Thiên Dạ và tất cả các tướng sĩ đều ngưỡng mộ nhìn Tề Loan, chiêu này lấy lui làm tiến rốt cuộc là thực hiện như thế này sao?

“Tướng quân, cao minh.”

“Tướng quân, ngài thật là lợi hại.”

Tề Loan tùy tiện lắc đầu, chẳng qua chỉ là một tên nhất gan, vốn không cần phải lo ngại nhưng mọi người cứ khen hắn như thế.

Tề Loan vẫn có chút kiêu ngạo: “Chủ yếu, là do nương tử dạy tốt.”

Suốt ngày ở cùng một chỗ với Vân Nhược Dư, hắn đã diễn qua đủ loại nhân vật, lừa một tên tù binh, hắn còn không đủ khả năng sao?

Thiên Sơn và Thiên Dạ dĩ nhiên biết Tề Loan và Vân Nhược Dư đã thành thân.

Chẳng qua bọn họ không có ở Kim Lăng, căn bản không thấy cảnh tượng đó.

“Tướng quân cùng công chúa cuối cùng cũng đã thành thân, bọn thuộc hạ còn chưa kịp chúc mừng tướng quân.”

Tề Loan nghe đến đây, tâm tình trở nên rất tốt, chỉ là trong lòng vẫn có u sầu, không biết bây giờ Vân Nhược Dư thế nào.

Có phải vẫn còn giận hắn hay không?

“Chớ thảo luận những việc này, nếu đã biết kế hoạch của Nam Cương lập tức truyền tin ra ngoài. Về phần Nam Cương bên này trước hết cứ đề phòng đã.”

Tề Loan chỉ cảm thấy mọi chuyện nhất định không đơn giản.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, tuy Nam Cương hung hăng nhưng bọn họ cũng không phải là không thể lay chuyển, đây có lẽ là nguyên nhân chủ yếu khiến bọn họ lo lắng.

Bây giờ phải so xem ai là người kiên nhẫn hơn.

Sau khi Tề Loan giải quyết xong rắc rối, liền quay về lấy giấy và bút mực, hắn muốn viết thư cho Vân Nhược Dư, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại không biết nên nói gì với nàng.

Thậm chí hắn còn không rõ thư mình viết Vân Nhược Dư có chịu xem hay không.

Tề Loan từng trải qua cảm giác lo được lo mất, nhưng từ khi gặp Vân Nhược Dư những chuyện mà hắn cho rằng không thể xảy ra tất cả đều biến thành hiện thực.

Hắn trở nên càng không giống bản thân mình.

Tề Loan phát hồi lâu ngốc nhưng lại không thể viết ra được gì, cuối cùng vẫn thu bút lại bắt đầu bịt tai trộm chuông.

Khi Thiên Sơn Thiên Dạ cùng La Sát tới đây, nhìn thấy dáng vẻ sa sút của Tề Loan, hai người có chút nghi ngờ, chọc vào người La Sát hỏi xem có chuyện gì xảy ra: “Không phải tướng quân muốn viết thư cho công chúa sao? Nhưng tại sao cả buổi lại không hề động bút?”

La Sát nhẹ ho khan một tiếng, thầm nghĩ lúc này tướng quân sao còn có tâm tư viết thư: “Giữa tướng quân và công chúa xảy ra một chút hiểu lầm, cho nên trong khoảng thời gian này các ngươi nhất định không được nói lung tung.”

Tránh cho giận cá chém thớt.

La Sát cũng không muốn nhưng tay vào, ai bảo mình đã hãm sâu vào rồi chứ?

“Cái gì? Tướng quân và công chúa không phải vừa tân hôn sao? Hai chúng ta nghe các huynh đệ ở Kim Lăng về đây nói tình cảm của hai người rất tốt, tại sao lại hiểu lầm? Ngươi đừng có lừa chúng ta.”

La Sát muốn trợn mắt lên trời, nhưng bởi vì chuyện này thật sự quá phức tạp, khó để giải thích: “Nếu không, hai ngươi tự mình đi hỏi xem có phải ta lừa các ngươi hay không.”

Thiên Dạ &Amp; Thiên Sơn: “……”

Quên đi, nếu là thật thì đúng là mất nhiều hơn được.

Tuy hai người có tò mò, nhưng cũng không dám nhổ râu trên đầu lão hổ, liền quay người rời đi.

Mỗi ngày Tề Loan đều chờ mong tin tức ở kinh thành, chỉ là mỗi lần mỗi lần đều là thất vọng.

Chuyện hắn muốn biết nhất không phải là triều đình muốn cứu tế như thế nào, mà chỉ muốn biết về tình hình của Vân Nhược Dư.

Kim Lăng không có tin tức gì, Nam Cương cũng không thể ngồi yên, mấy ngày nay hai bên thỉnh thoảng đối đầu, nhưng gặp phải đều là những nhóm nhỏ thế lực.

Nói là tiến công, chi bằng nói bọn họ đang thăm dò.

Gần đây cũng dần an phận lại, chỉ là không bình thường.

Tề Loan cũng phát hiện, những binh lính kia bắt đầu động thủ, chỉ là số lượng không nhiều: "Đi tra xem, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì."

Thiên Sơn và Thiên Dạ nhận mệnh rời đi.

Cuối cùng La Sát cũng đưa về tin tức Tề Loan mong chờ: “Tướng quân, Kim Lăng có tin truyền đến, các triều thần đều vô cùng bận rộn, thiên tai vùng Trung Nguyên và Lĩnh Nam vẫn không có dấu hiệu giảm đi, thủ phụ đại nhân lo lắng thiên tai qua đi sẽ có ôn dịch ……”

Sau thiên tai thường sẽ có ôn dịch, đây là chuyện không thể tránh khỏi.

Trong lòng Tề Loan cũng biết ró.

Đây cũng là lý do cơ bản bọn họ không muốn trực tiếp đối đầu với Nam Cương.

“Ngũ công chúa thì sao, nàng thế nào?”

“Thủ phụ đại nhân để thuộc hạ lén nói cho ngài biết, Ngũ công chúa gần đây vẫn luôn ở trong cung, một ngày ngài rời khỏi Kim Lăng, Ngũ công chúa đi qua tướng quân phủ, cũng đi qua Trấn Bắc Hầu phủ, cho nên……”

La Sát còn chưa nói hết, trong lòng Tề Loan đã tự hiểu.

Vân Nhược Dư đã biết hết tất cả.

“Vì sao lại là lén?” Tề Loan chỉ thấy có chút khó hiểu, La Sát bất đắc dĩ nhìn quan trên trong lòng thầm nghĩ tại sao lại lén lút, ngài không biết sao?

Tề Loan bất đắc dĩ đè trán, không để ý đến ánh mắt La Sát, tiếp tục không cam lòng hỏi: "Nàng có lời gì muốn nói với ta không?"

Không ngờ, La Sát lại một đao chọc vào lòng Tề Loan: "Thủ phụ đại nhân nói Ngũ công chúa không cho bất luận kẻ nào nhắc tới ngài...Tin tức này là do ngài ấy và trưởng công chúa điện hạ bàn bạc , bí mật nói cho ngài biết này."

“Được rồi, đừng nhắc lại mấy chữ này nữa.”

Sao nghe như tình vụng trộm vậy.

Tề Loan đã sớm đoán được kết cục này, nhưng thật sự nghe được trong lòng vẫn vô cùng khó chịu.

“Không bằng ngươi đừng có nói cho ta biết.” Tề Loan có chút bực bội lẩm bẩm nói.

La Sát bĩu môi, thật ra không muốn nói, không phải bởi vì tướng quân cứ hỏi mãi sao?

“Không phải là người vẫn luôn lo lắng cho Ngũ công chúa, thuộc hạ mới nói sao.” La Sát cũng cảm thấy rất ủy khuất.

Tề Loan tức giận trừng mắt nhìn La Sát, vốn muốn mạnh mẽ nói với La Sát, sau này không được nói những lời khiến hắn không vui, nhưng cuối cùng lại không cam lòng: “Nếu có tin tức về Ngũ công chúa, lập tức báo cho ta biết. "

La Sát thấy nhiều hắn đã quen.

Tề Luân ngước mắt nhìn về phía Kim Lăng, trong lòng vô cùng lo lắng.

*

Kim Lăng, hoàng thành.

Từ ngày ấy Vân Nhược Dư khóc một trận, cảm xúc liền ổn định rất nhiều.

Hoàng Hậu không yên tâm để nàng một mình ở ngoài cung, cho nên nàng vẫn ở thiên điện Hoàng Hậu, tuy Vân Nhược Dư không biết nên làm gì với Tề Loan nhưng cũng đã dần tiếp nhận đứa trẻ trong bụng.

Đứa nhỏ này còn chưa lộ rõ, nhưng Vân Nhược Dư đã bắt đầu chờ dáng vẻ hài tử sau khi sinh ra.

Nghĩ nó có đáng yêu như đám chất nhi của mình hay không.

Sẽ đoán xem đứa trẻ này giống ai nhiều hơn.

Khi nghĩ đến những điều này, nàng nhất định sẽ nghĩ đến phụ thân nó, mỗi khi điều này xảy ra Vân Nhược Dư sẽ lại im lặng.

Chỉ là tuy rằng nàng trầm mặc, nhưng thái độ đối với Tề Loan lại tốt lên rất nhiều.

Ít nhất những người xung quanh thỉnh thoảng cũng thử nói vài câu, nàng sẽ không phản ứng quá mãnh liệt.

Nhưng hoàng hậu và những người khác vẫn lo lắng, trưởng công chúa và nhị công chúa thay phiên nhau canh giữ nàng.

Làm cho Vân Nhược Dư vô cùng bất đắc dĩ: “Nếu Trưởng tỷ cùng nhị tỷ nếu có việc thì đi làm đi, không cần bồi bên cạnh ta, ta không phải tiểu hài tử, chẳng qua lúc trước có một số việc không suy nghĩ cẩn thận mà thôi.”

Trưởng công chúa và Nhị công chúa nghe thấy rõ ràng, ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại không muốn cách Vân Nhược Dư quá xa, lo lắng nàng cái này, lo lắng nàng cái kia.

Vân Nhược Dư không nhịn được bắt đầu suy nghĩ, mấy ngày trước nàng đã làm gì mới khiến họ lo lắng như vậy?

Con của Nhị công chúa dù sao cũng còn nhỏ, hiện tại Nhị phò mã không có ở kinh thành, nàng ấy cũng không yên tâm để con một mình trong phủ, cho nên cùng Vân Nhược Dư ăn vạ ở cung Hoàng hậu.

Trưởng công chúa thỉnh thoảng vẫn phải về phủ.

Không biết hai vị tỷ tỷ thương lượng như thế nào, nhưng hôm nay đến phiên trưởng công chúa chăm sóc Vân Nhược Dư.

Trưởng công chúa chăm sóc cho nàng từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, khiến Vân Nhược Dư đều có chút ngượng ngùng: “Trưởng tỷ, muội thật sự không có chuyện gì, tỷ không cần nhìn chằm chằm muội như vậy, tỷ phu tới, tỷ mau cùng tỷ phu về phủ đi.”

Trưởng công chúa nghe thấy, theo bản năng nhìn ra bên ngoài thấy Cố Cẩm Thời đứng cách đó không xa chờ mình, nàng ấy lại không theo Cố Cẩm Thời rời đi, ngược lại vẫy vẫy tay về phía trượng phu.

Cố Cẩm Thời liền cười đi tới gần hai ngời, kiên nhẫn hỏi tình hình gần đây của Vân Nhược Dư.

“Đa tạ tỷ phu quan tâm, muội không có chuyện gì, mấy ngày nay mệt tỷ tỷ cùng tỷ phu lo lắng.” Vân Nhược Dư vô cùng áy náy.

Cố Cẩm Thời thấy Vân Nhược Dư đã bình tĩnh lại, vì vậy dưới sự ra hiệu của Vân Phượng Lam, bắt đầu nói tốt cho muội phu của mình hai câu.

Vân Nhược Dư nghe thấy rất rõ ràng, ngước mắt nhìn về phía Cố Cẩm Thời, đột nhiên hỏi : “Không biết tỷ phu, nhưng biết được…… Tề Loan là Thám Hoa, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.”

Vấn đề này đã ở trong tâm trí Vân Nhược Dư một thời gian dài nàng vẫn nghĩ không rõ.

Vừa lúc hôm nay Cố Cẩm Thời tới đây, nàng mới có cơ hội dò hỏi.

“Tiểu Ngũ quên mất mình bắt Tề Loan học tập như thế nào sao?” Cố Cẩm Thời không đáp hỏi lại: “Không chỉ bắt hắn đi thư viện, thậm chí còn thay Tề Loan tìm tây tịch đến phủ.”

Khi Vân Nhược Dư không có ký ức, nàng không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, nhưng bây giờ nghe người trong cuộc trước mặt mình từng người một nói ra, nàng chỉ cảm thấy có chút xấu hổ: "Tỷ phu..."

“Ta và nhị tỷ phu của muội, đều biết mỗi ngày Tề Loan trải qua như thế nào.” Cố Cẩm Thời nhịn không được trêu chọc nàng.

Nói đến đây, Cố Cẩm Thời không thể không bội phục nghị lực của Tề Loan.

Y và nhị phò mã từ nhỏ đã lập chí phải làm quan văn, đó là mục tiêu mà họ đã đặt ra từ rất sớm nên việc học với bọn họ mà nói không phải là gánh nặng, nhưng Tề Luân thì khác.

Con đường bọn họ lựa chọn không hề giống nhau.

“Đương nhiên là do hắn dựa vào bản lĩnh của mình, thi đậu Thám Hoa.” Cố Cẩm Thời không nói sai nửa điểm, lúc đó chuyện này cũng gây cho cả triều không ít sóng to gió lớn.

Tề Luân dùng lời tuy rằng không hợp quy củ, nhưng ai bảo hắn là người được bệ hạ đặc biệt cho phép.

“Vì kiêng dè, ta và nhị tỷ phu muội, đều không có tham dự phê duyệt bài thi, công danh này là do hắn thi đậu bằng thực lực.”

“Đa tạ tỷ phu.” Vân Nhược Dư nhẹ giọng nói lời cảm tạ, ngay sau đó lại bắt đầu im lặng, không biết suy nghĩ cái gì.

Trưởng công chúa và Cố Cẩm Thời thấy nàng như vậy, cũng không nói thêm gì.

Chờ đến khi trưởng công chúa rời đi, Hoàng Hậu cũng tới, nhìn thấy một mình nàng ngồi trước cửa sổ phát ngốc, không khỏi lo lắng có phải nàng cảm thấy không thoải mái chỗ nào hay không

“Mẫu hậu không cần lo lắng cho nhi thần, nhi thần sẽ không tùy hứng, chẳng qua còn một số chuyện chưa suy nghĩ cẩn thận.” Vân Nhược Dư biết rõ bởi vì mình khiến rất nhiều người lo lắng, nàng cũng không muốn như thế: “Mẫu hậu có chiến báo phía nam truyền đến hay không.”

Hoàng hậu dường như không ngờ Vân Nhược Dư lại hỏi như vậy, kinh ngạc nhìn nàng.

Nhìn đến mức Vân Nhược Dư có chút thẹn thùng: “Mẫu hậu sao người lại nhìn nhi thần như thế?”

Hoàng Hậu sờ mặt Vân Nhược Dư, đưa chiến báo phía nam cho Vân Nhược Dư: “Tin tức đều ở chỗ này, chính ngươi xem đi.”

Vân Nhược Dư nhìn chiến báo, có hơi không phản ứng lại kịp: “Cái này… Nhi thần có thể xem sao?”

“Đây là phụ hoàng ngươi để mẫu hậu đưa cho ngươi, phụ hoàng ngươi nói ngươi nhất định sẽ muốn xem những thứ này.”

Vân Nhược Dư nhìn chiến báo, nhẹ nhàng v.uốt ve chữ phía trên, phảng phất như sẽ nhìn thấy được người nam tử khí phách hăng hái, nước mắt Vân Nhược Dư lại không nhịn được muốn rơi xuống: “Mẫu hậu, khi nào hắn sẽ trở về?”

“Chờ đến khi chiến tranh kết thúc, Tề Loan sẽ trở về.”

“Chờ tới lúc ấy, ngươi có thể trực tiếp hỏi hắn trong lòng hắn rốt cuộc nghĩ thế nào, dù sao chúng ta cũng không phải hắn.” Hoàng Hậu kiên nhẫn khuyên bảo Vân Nhược Dư.

Có mẫu thân cùng các tỷ tỷ làm bạn, Vân Nhược Dư cuối cùng cũng vượt qua thời khắc gian nan nhất, nhưng nàng vẫn không thể tiếp nhận được chuyện Tề Loan lừa gạt mình.

Nhưng nàng chờ mong Tề Loan trở về, bất kể giữa họ có mâu thuẫn hay hiểu lầm gì.

Cũng nên trực tiếp gặp mặt nói rõ ràng.

Nhưng Vân Nhược Dư lại không chờ Tề Loan trở về, ngược lại chờ hắn tới xin lỗi.

Bình Luận (0)
Comment