Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si!

Chương 16


Nghe thấy câu hỏi của Triệu An Nghiên mà Phó Nhất Trác đứng hình mất năm giây, sau đó liền vội vàng xoay người lại đứng yên nhìn cô gái ấy với nét mặt vô cùng sốc.
"Con mắt nào của em nhìn ra giữa tôi và Bành Thái Công có quan hệ mập mờ vậy?"
Phó Nhất Trác vừa trả lời xong thì Triệu An Nghiên đã gật đầu tán thưởng ngay lập tức, nét mặt nữ nhân lúc này là kiểu "bà đây đã biết được sự thật".
"Hóa ra là tên chết bầm nhà anh lừa tôi, Phó Nhất Trác anh giỏi lắm."
Vừa hậm hực nói, Triệu An Nghiên vừa tóm lấy chiếc gối, dùng một tay ném thẳng về phía nam nhân đối diện, cũng may là Phó Nhất Trác đã kịp thời bắt lấy.
Người đàn ông nhanh chóng vận hành đại não để thâu tóm lại toàn bộ sự việc vừa xảy ra, sau khi đã hiểu rõ thì mọi chuyện đã muộn màng.

Sự thật anh không hề mất trí nhớ đã bị người con gái ấy vạch trần.
"Tôi...tôi không có gạt em.

Thật ra là tôi vừa mới nhớ lại gần đây thôi.

Thề đấy, tôi mà nói điêu ra đường cho mưa rơi trúng đầu đi."
Chả có ai mà thề thốt khôn chán như Phó Nhất Trác, điều đó chẳng những không làm Triệu An Nghiên hạ hỏa mà còn tức tối hơn.
Cô đang nghĩ rằng phải chăng ông trời thấy cuộc sống của cô còn chưa đủ rắc rối hay sao mà lại còn ban tới một nam nhân phiền phức thế này, suốt ngày gây chuyện khiến cô đau đầu không thôi.
"Ra ngoài."
Triệu An Nghiên lại làm mặt lạnh, giọng nói phát ra mang theo hàn khí lẫn quyền lực, bắt buộc đối phương phải nghe theo.

"Sao tôi có thể ra ngoài, tôi đi rồi ai chăm sóc em?"
"Ra ngoài."
Mặc cho Phó Nhất Trác có nói gì thì Triệu An Nghiên vẫn cương quyết làm mặt lạnh.
Trong đời cô ghét nhất chính là phản bội và lừa dối.

Một khi cô đã biết được ai đó nói dối mình thì đừng mong có cơ hội được cô tha thứ.
Thấy thái độ cô đã cương quyết, Phó Nhất Trác cũng không còn gì để nói.

Nhưng trước khi rời đi anh đã mang hết hai hộp cháo đến đặt trên đầu tủ bên cạnh giường bệnh.
"Nhớ ăn cho mau khỏe."
Căn dặn xong, Phó Nhất Trác mới lặng lẽ rời đi.
Triệu An Nghiên nhìn theo bóng lưng của người đàn ông dần khuất khỏi tầm mắt thì thịnh nộ trong người mới giảm bớt phần nào.
Cô ngồi trên giường một lúc, sau khi tâm trạng đã ổn định hơn, cũng không còn giận hờn nữa thì mới có dịp để mắt tới hai phần cháo gần chỗ mình.

Có lẽ ở khoảnh khắc này, sâu trong phân tâm cô nàng đã có một chút dao động, chút áy náy, khi nhận thấy dù cô có đối xử như thế nào thì người đàn ông ấy vẫn chưa một lần tỏ thái độ cáu kỉnh hay khó chịu với cô.

Anh cũng rất quan tâm cô, ít ra làm sai nhưng vẫn tỏ ý muốn chịu trách nhiệm.
Nếu điểm trừ là bảy thì vẫn còn vớt vát được ba điểm cộng bù vào chỗ thiếu sót.
Tự ngẫm một lúc, Triệu An Nghiên cũng chịu cầm lên hộp cháo cá, do một tay còn đang gắn kim tiêm truyền nước nên mỗi khi cử động có chút khó khăn, lại còn hơi đau nên cô có phần hơi nhăn mặt chút xíu, không ngờ rằng có người lại đang nhìn lén cô qua ô cửa kính, thấy Triệu An Nghiên chật vật với hộp cháo mà anh ta đang cười đắc ý.
Người đó vẫn giữ nguyên vị trí đứng để quan sát cô gái thêm một hồi, đến khi nhìn thấy Triệu An Nghiên không thể tự một tay cầm hộp cháo, một tay tự múc ăn được thì anh ta mới mở cửa đi vào.
"Đưa đây tôi đút cho ăn."
Lúc Triệu An Nghiên nhận ra sự hiện diện của nam nhân này thì hộp cháo và chiếc thìa trên tay cô đã bị anh giành mất, làm cô nàng thoáng chau mày.
"Sao anh còn chưa đi?"
"Tôi đi rồi ai ở đây giúp em?"
"Tôi có nói là cần giúp đỡ sao?"
"Không cần nói tôi cũng giúp.

Nào, há miệng ra."
Đối qua đáp lại một hồi, Triệu An Nghiên đã bị đưa vào thế bị động.

Cô nhìn Phó Nhất Trác, sau lại nhìn thìa cháo đã được kề đến trước môi, vẫn do dự chưa chịu nghe lời.
"Há miệng ra đi trời.


Tôi là thành tâm biết lỗi rồi nên muốn chịu trách nhiệm với em thôi, chờ em khỏe lại rồi em không cần đuổi tôi cũng tự đi à."
Lại sau thêm vài lời bồi đắp của Phó Nhất Trác thì Triệu An Nghiên mới chịu há miệng nhận lấy muỗng cháo.
"Sáng mai làm thủ tục xuất viện hộ tôi, coi như là cơ hội cho anh chuộc tội."
"Bác sĩ nói phải nằm viện thêm hai ngày, em không nghe lời về nhà lại ngất xỉu thì không ai biết đường đâu mà đỡ."
"Tôi còn phải làm lại bản dự án để chuẩn bị đấu thầu, thời gian chỉ còn ba ngày, nếu nằm viện thì mất hết hai ngày sẽ làm không kịp."
"Thì ở đây em cũng làm được mà.

Nơi này có khác gì ở nhà đâu, mai tôi về nhà lấy hết những gì em cần vào rồi tôi với em cùng làm lại."
Lần thứ hai Triệu An Nghiên bị đáp trả đến mức bị đóng băng suy nghĩ tạm thời, trong khi đó Phó Nhất Trác vẫn chăm chút đút từng thìa cháo cho cô.
"Anh thật sự làm được việc?"
Sau khi suy nghĩ, Triệu An Nghiên khẽ hỏi lại với thái độ nghi ngờ.
"Em không tin thì đợi đến khi thực hành rồi biết.

Chỉ cần em phổ biến cho tôi mục tiêu cần đạt, yêu cầu tối thiểu của gói thầu là được.

Nhưng em vẫn phải ở bên cạnh hỗ trợ đấy."
Lúc đầu thì tự tin lắm, còn tỏ ra như ta thành thạo vô cùng, nhưng chốt hạ câu cuối khiến Triệu An Nghiên suýt nữa sặc cháo.
"Có cho tôi một trăm lá gan cũng không dám giao cho anh tự làm."
Phó Nhất Trác chỉ cười chứ không nói gì, khi cả hai đang không biết nên nói tiếp những gì thì Phó Nhất Trác đột nhiên lại lên tiếng:
"Mà này, tại sao em lại nghĩ Bành Thái Công là người tình của tôi vậy?"
"Thì trong điện thoại của anh lưu là "Lão Công", mà lão công dịch ra danh xưng là chồng, tôi còn thắc mắc không biết giữa hai người ai nằm trên ai nằm dưới nữa đấy."

Lần này đến lượt Phó Nhất Trác câm nín, vì anh đang quá sốc trước những gì Triệu An Nghiên vừa nói.
Anh men lỳ như thế này, phong độ, tiêu sái, lịch lãm cỡ này mà người khác lại cho là người đồng tính, đúng là tổn thương quá sâu sắc.
"Em nghĩ tào lao rồi.

Cậu ta tên Bành Thái Công, nên tôi lưu là Lão Công, bình thường ở ngoài cũng hay gọi như thế, chứ em nghĩ sao tôi mạnh mẽ thế này mà lại là người đồng tính vậy?"
"Ai biết đâu! Nhưng mà anh nói anh mạnh mẽ á hả, tôi thấy không đúng lắm đâu."
Triệu An Nghiên dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn người đàn ông, trên môi còn hơi cười đầy ý trêu đùa.

Đến khi bắt gặp ánh mắt tà mị và cả thái độ nghiêm túc làm mặt lạnh của anh ta thì cô nàng mới có chút dè dặt.
"Này này, anh làm gì vậy?"
Cô đã bắt đầu hoảng khi thấy Phó Nhất Trác đang từ từ tiến tới gần khuôn mặt của cô, cho đến khi giữa hai gương mặt chỉ còn cách nhau một khoảng rất ngắn thì anh mới dừng lại, sau đó là chất giọng trầm thấp đầy nam tính khẽ vang lên:
"Có muốn tôi chứng minh cho em tin không?"
Triệu An Nghiên bị áp đảo tâm lý bởi câu nói đầy ẩn ý của người đàn ông, nhưng rất nhanh sau cô đã đẩy anh ta ra, cùng câu nói:
"Mạnh hay yếu gì thì kệ anh! Tránh ra cho tôi ngủ mau lên."
Nói xong, Triệu An Nghiên liền nằm xuống giường, xoay lưng quay về phía người đàn ông.

Nhìn cô ngại ngùng bỗng dưng Phó Nhất Trác lại thấy đáng yêu vô cùng nên đã khẽ cười..

Bình Luận (0)
Comment