Phó Nhất Trác ra khỏi sân bay tại Luân Đôn đã 8 giờ tối. Giờ đã đến đây nhưng anh lại quá mơ hồ về điểm đến tiếp theo, vì không có bất cứ một thông tin nào của người con gái ấy.
“Tiếp theo chúng ta đi đâu đây? Thời tiết lạnh thế này, nếu còn lang thang ngoài đường tiếp thì kiểu gì cũng đổ bệnh.”
Bành Thái Công đứng phía sau vừa hỏi vừa làu bàu, thật ra dù anh hay Tử Hạ thì ai cũng bất mãn với quyết định đi sang đây của Phó Nhất Trác, nhưng vì thương anh ta nên họ mới đi theo.
Trong khi đó, Phó Nhất Trác lúc này lại đang thản nhiên bấm điện thoại. Với hi vọng sẽ tìm được chút thông tin nào đó nên anh đã tìm tới trang cá nhân trên Weibo của Triệu An Nghiên, tường nhà cô chẳng mấy khi chia sẻ gì, nhưng hôm nay vào xem thì Phó Nhất Trác đã thấy bài đăng của cô cách đây 1 giờ trước.
[Luan Don, ngày x tháng x! Tôi ở đây, và nguy hiểm đang rình rập từng giây, từng phút. Hãy báo cảnh sát khi không thấy tôi trả lời bình luận. ]
Sau khi nhìn thấy dòng nhật ký Triệu An Nghiên đã chia sẻ, sắc mặt Phó Nhất Trác liền trở nên khó nhìn, anh vội vàng lên tiếng:
Advertisement
“Đến căn hộ A, trên đường D ngay bây giờ.”
…----------------…
Bấy giờ trong căn hộ ấy, không khí căng thẳng đang bao trùm phòng bếp.
Đối mặt với sự tức giận của người đàn ông, Triệu An Nghiên vẫn rất bình tĩnh.
Advertisement
“Nếu anh làm hại tôi thì đó đâu phải là tình yêu!”
“Đó là do em tự mình chuốc lấy. Anh yêu em nhiều năm như vậy, chăm sóc cho em hết lòng, đến khi anh lâm bệnh tưởng chừng sẽ lay động được em, nhưng kết quả cuối cùng em vẫn chọn thằng đàn ông đó. Trong khi nó là một kẻ đa tình, chưa từng chăm lo cho em được một ngày. Em có biết lần về tìm em, mục đích của anh là vì cầu hôn em không? Nhưng kết quả lại nhận được sự từ chối của em. Đối với nó thì em yêu thương, chăm sóc, còn với anh thì lạnh lùng, sự bất công này làm sao anh có thể bỏ qua đây? Em yêu nó, vậy những gì anh bỏ ra mấy năm qua ai sẽ bù đắp đây?”
Hóa ra người cô xem như anh em ruột thịt lại là một kẻ ích kỉ, bất cứ một chuyện hắn ta làm đều có mục đích và đặt lợi ích lên hàng đầu. Nếu yêu mà không được đền đáp thì sẽ đòi lại, vậy mới là công bằng.
Nghĩ đến đây thôi thì Triệu An Nghiên đã cảm thấy phát tỏm. Cô bật cười đầy khinh bỉ:
“Cứ cho những gì anh nói là đúng, nhưng có một thứ mà anh mãi mãi không thể sánh bằng Phó Nhất Trác, anh biết là gì không? Đó là lòng cao thượng. Trong khi anh cho đi thì đòi nhận lại, còn anh ấy cho đi một cách vô điều kiện.”
Những gì Triệu An Nghiên nói khiến Phù Khánh Anh đã đứng ngây ra, hắn nhìn cô chằm chằm, sau đó bật cười như một kẻ ngông cuồng.
“Thật ra tôi chỉ muốn tìm ra sự thật mà thôi, coi như trả lại trong sạch cho bản thân. Chứ anh ấy thì cũng đã có người khác kề cận quan tâm rồi. Tôi chấp nhận từ bỏ nếu anh ấy không còn yêu tôi nữa, và tôi cũng mong rằng anh có thể buông bỏ đoạn nghiệt duyên không kết quả này, được không?”
Lúc này, bỗng dưng Triệu An Nghiên lại hạ giọng. Có lẽ cô muốn dùng một chút ôn hòa cuối cùng để khuyên nhủ người đàn ông ấy, và hắn ta đã nhìn thẳng vào mắt cô mà hỏi:
“Không còn tình yêu của anh ta nữa vậy tại sao em lại không tới với anh?”
“Vì tôi không yêu anh! Phù Khánh Anh à, tôi xin anh hiểu đi có được không?”
“Haha…”
Hắn ta bất ngờ cười lớn mấy giây, sau đó chợt tiến tới áp sát đến vành tai cô mà thầm thì:
“Nếu tôi vẫn muốn chiếm hữu em thì sao?”
“Anh…”
“Tiểu Nghiên à, em có biết em rất quyến rũ không hả? Anh yêu em, muốn có được em từ lâu lắm rồi. Nhưng chờ mãi cũng chả được gì, mỗi lần nhìn vào thân thể của em anh đều thèm khát, anh nhịn liền mấy năm chỉ để chờ được sự chấp thuận của em, nhưng ai mà ngờ em lại đi dâng cho thằng khốn đó. Ấm ức này, anh làm sao nuốt trôi đây? Vả lại hơn năm năm về trước anh đã cá cược với lũ bạn rồi, nhất định sẽ chinh phục được em, nếu nay không thực hiện được thì mất mặt quá.”
Lại thêm một thông tin như sét đánh ngang tai khiến Triệu An Nghiên lập tức chau mày:
“Năm năm trước sao?”
“Đúng a, là trước khi anh chính thức gặp mặt em. Chắc em sẽ rất bất ngờ khi nghe thấy kế hoạch của bọn anh bày ra, để thực hiện được màn anh hùng cứu mỹ nhân cũng vất vả lắm đấy.”
Hóa ra sự thật, thật sự lại là một câu chuyện khác khiến Triệu An Nghiên cô hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Bỏ ra năm năm tiếp cận cô chỉ để chiến thắng trong một trò chơi. Hóa ra trong mắt hắn ta cô chỉ là một món đồ để cá cược, vậy mà cô lại tưởng rằng đó là chân tình nên dành chân thành đối đáp.
Nhưng cũng thật may thay khi cô biết dừng lại đúng lúc, không để bản thân đi vào vũng lầy không lối thoát.
Bấy giờ trên môi cô chỉ hiện ra nụ cười nhạt, giờ thì thật sự bước chân vào hang quỷ rồi, trong khi còn chưa biết rằng sẽ có ai tới cứu mình hay không thì cô phải tự tìm cách giải thoát cho chính mình.
“Vậy bây giờ anh định làm gì, khi đã thua cuộc?”
Hắn ta dùng ngón trỏ nâng cằm cô lên, ánh mắt quỷ dị cùng sự thèm khát đã hiện diện quá rõ ràng.
“Tuy lúc đầu là trò chơi, nhưng sau này thì anh đã thật sự thích em. Vậy cho nên nếu em chấp nhận về bên anh thì mọi chuyện sẽ êm đẹp.”
Triệu An Nghiên nhếch miệng cười khinh:
“Còn nếu không thì sao? Anh định ***** *** tôi? Anh làm gì cũng nên nhớ rằng, trên đời này vẫn còn luật pháp.”
“Thế à, nhưng anh đây không có sợ. Vì bạn anh người thì là Luật sư, người là Thẩm phán, cả Đại Úy, Thượng Úy gì cũng có, anh vừa có tiền vừa có quyền, em nghĩ em làm gì được anh?”
Thật sự không ngờ rằng, phía sau bộ mặt quân tử, lịch sự, nho nhã lại là một tên tiểu nhân, bệnh hoạn. Nếu cô biết sớm thì đã không dại gì mà tự đâm đầu vào ngõ cụt thế này.
“Sao, em sợ rồi à? Bình thường mạnh mẽ, hiên ngang lắm mà, sao anh chỉ nói có mấy câu mà xanh mặt hết rồi?”
Nhìn bộ mặt khốn nạn, ngông cuồng của hắn ta mà lòng cô căm phẫn. Trong khi cô còn chưa kịp nghĩ ra cách ứng phó tiếp theo thì đã bị người đàn ông đó nhấc bổng lên.
“Buông tôi ra, buông ra đồ cầm thú… Tôi đã báo cảnh sát trước rồi, nếu anh vẫn làm càn thì nhất định sẽ phải trả giá.”
“Vậy thì tới bắt đi, tôi đang chờ đây. Haha…”