“Phó Nhất Trác, em muốn đi ngủ…”
“Chờ pháo hoa bắn xong thì anh ôm em ngủ. Ai bảo em nghịch làm mất thời gian nên giờ phải phạt.”
“Phạt một đòn thôi nha anh…”
“Phạt đến khi nào em ngoan thì thôi.”
Khi Phó Nhất Trác vừa dứt câu thì cũng là lúc con cự long háo chiến của anh đã tiến vào khe động ướŧ áŧ.
“A, anh nhẹ một chút…”
Dù cho trước đó Triệu An Nghiên cô có giở trò gì thì một khi pháo đã được thắp sáng rồi sẽ không bao giờ tắt được. Dẫu cho cô có dùng mỹ nhân kế và lời ngon mật ngọt để dụ dỗ thì bản thân vẫn bị “đâm” một nhát thật sâu.
Advertisement
“Bây giờ anh mới dùng sức.”
Phó Nhất Trác cười đắc ý, sau đó anh đặt tay lên vai cô gái, lấy điểm đó làm trụ để tăng cường độ và độ sâu của lực đẩy.
“A…ưm…Trác, anh nhẹ hơn đi…”
Đến lúc này thì cuộc chơi mới thật sự bắt đầu. Người cao ngạo như cô cũng có lúc phải nếm mùi. Nhưng mùi vị này lại tuyệt nhiên quá dễ chịu cho cô, vì nó chỉ có sướиɠ chứ không hề đau đớn.
Advertisement
Người đàn ông ấy vẫn nhiệt tình luân động bên dưới hạ th@n, khiến cơ thể cô gái cứ đung đưa không ngừng nghỉ. Trước đó cô nghịch bao nhiêu thì bây giờ được trả lại bấy nhiêu.
Bàn tay bé nhỏ chỉ biết bấu lấy drap giường, cô nàng cắn vành môi dưới non mềm để kìm nén những âm thanh nhạy cảm phát ra khỏi miệng.
Từng âm thanh va chạm giữa da thịt cứ vang lên, đến khi mỗi lúc càng nhanh dần thì thời khắc kɧoáı ảʍ đạt c@o trào đã đến.
“Ưm…”
Người đàn ông khẽ rầm lên một tiếng như chú hổ con vừa được thưởng miếng mồi ngon. Đồng thời mọi động tác đều được ngưng trệ. Triệu An Nghiên nhận thấy thâm cung của mình đang tràn lan dòng tinh mật ấm áp chen chút vào trong.
Pháo hoa cuối cùng cũng đã được bắn, cô thở phào ra một hơi, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì cơ thể mỹ miều của mình đã bị ai kia lật ngửa lại.
Phó Nhất Trác đã nhanh chóng tiến vào hiệp hai.
Trong khi Triệu An Nghiên vẫn còn ngơ ngác thì bầu sữa non mềm đã bị anh ta gặm lấy, đến khi bị anh nghịch ngợm cắn nhẹ một cái thì cô mới giật mình.
“A…ă…â…”
Vốn muốn lên tiếng chất vấn người đàn ông bá đạo ấy, nhưng những âm từ mà cô thốt ra lại là ba chữ đầu tiêng trong bảng chữ cái. Vì khi anh đưa miệng bắt thỏ thì ngón tay hư hỏng lại mon men xuống lối nhỏ, chọc vào mạch nước ngầm trước khe suối đang bịn rịn tuôn ra.
“Ưm…Trác…anh…anh đã “ra” rồi mà?”
Cô bất mãn hỏi một câu, thì câu trả lời nhận được lại là hành động trực tiếp đưa tay cô chạm vào “chiến thần” của người đàn ông ấy.
Phó Nhất Trác ngang tàn như lúc này âu cũng là do cô trêu chọc mà ra. Bây giờ “thằng bạn nhỏ” của anh vẫn chưa chịu hạ nhiệt thì cô chỉ có nước nằm yên chờ phạt.
“A…ưm…anh…anh đừng…”
Mà hình phạt từ những ngón tay của anh khiến cô không chịu nổi nên cứ chốc lát lại ưỡn người lên, khẽ rêи ɾỉ nỉ non một tiếng. Từ mật thất, nước tràn như đê vỡ, những dòng mật thủy ấy làm ướt hết một khoảng nệm, mà tốc độ từ ngón tay của người đàn ông chỉ có nhanh hơn chứ không hề chậm lại.
Phía trên, Triệu An Nghiên nhắm mắt, răng cắn môi, tay bấu lấy drap giường, lần này kɧoáı ảʍ trong cô đang được đưa đẩy đến ngọn đỉnh cao nhất.
“A…ưm…”
Khi cô ưỡn cong người, thân thể bất giác nảy lên một cái thì đó là lúc thăng hoa nhất đã đạt. Dưới mật đạo. xu@n thủy không ngừng tuôn ra, và thứ âm thanh hiện diện lúc này là hơi thở có vài phần nặng nhọc, gấp gáp của cô gái.
Cái giá phải trả cho sự nghịch ngợm của mình là chịu đựng sung sướиɠ đến tê dại tâm trí. Tuy hơi đắc, nhưng suy ra vẫn đáng.
Những tưởng đến đó là xong, nhưng không phải vậy đâu.
Vì lúc này, người đàn ông ấy đã thay đổi tư thế. Anh để cô nằm nghiêng, còn mình thì quỳ gối, anh lấy một chân của Triệu An Nghiên kề lên hông, trước khi lâm trận, anh đã cúi xuống hôn vào đôi môi non mềm của cô gái, anh gặm lấy môi dưới của cô một chút rồi mới rời đi. Và bấy giờ, “chiến thần” mới thật sự xuất chinh.
Anh đưa cự long ham chiến tiến vào hang nhỏ, nơi đó đã bị xuân triều tô ướt từng đường mị thịt. Từ đó, anh bạn sừng sững, to lớn kia có thể dễ dàng đi vào lối nhỏ, nơi mê cung có những người bạn đang chờ cơn mưa pháo hoa đi tới.
Phó Nhất Trác đâm sâu vào một cái, Triệu An Nghiên chỉ dám mím chặt môi chứ không dám hét. Từng mảng drap giường bị bàn tay bé nhỏ nhàu nhăn nhúm, mồ hôi điểm xuyến từng giọt long lanh trên khuôn mặt ửng hồng, đặc biệt là nơi gò má.
Phó Nhất Trác đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc bị mồ hôi làm bết đang bám vào mặt cô ra sau man tai.
Với ánh mắt yêu thương và tôn trọng đang trao trọn cho cô.
Tuy anh đào hoa, nhưng cô là người đầu tiên anh yêu. Là người duy nhất được chung giường với anh. Triệu An Nghiên là cái tên được Phó Nhất Trác anh tôn trọng tuyệt đối. Anh sẽ nuông chiều cô một cách vô hạn, vì đối với anh, Triệu An Nghiên là người anh trân quý.
Dù bận suy nghĩ, nhưng việc làm đang diễn ra vẫn rất tích cực. Phó Nhất Trác chưa một giây nào lơ là vì nơi đó của cô cứ quấn chặt lấy dị vật không buông.
Thứ vật thể không xương to nhỏ bất thường, vậy mà lại đang tạo ra những cảm giác thật tuyệt vời cho người bạn đời của mình.
Chiếc giường king size, nhẹ nhàng rung lắc theo nhịp điệu của người đàn ông tác động bên trên. Chốc chốc lại vang lên vài tiếng kẽo kẹt.
Bên ngoài gió vẫn thổi và Triệu An Nghiên vẫn đang sung sướиɠ. Tuy có chút mệt, nhưng đổi lại hạnh phúc.
Vì pháo hoa là thứ luôn mang lại niềm vui.
Đêm hôm nay anh sẽ khiến cô nhớ mãi kỉ niệm đẹp này. Dù cô không mê anh, thì trong tim anh luôn có cô là đủ!
“Ưm…Trác…khi nào thì anh mới phạt xong?”
Phó Nhất Trác mỉm cười tà mị, ánh mắt tham vọng sắc dục vẫn còn quá sâu đậm với nữ nhân trước mặt, anh trầm giọng trả lời:
“Phạt đến khi nào em hứa ngoan thì thôi!”