Phôi Đạo/ Hoại Đạo

Chương 41

“Đứng lên, đừng ngồi ở đây, tôi cũng lạnh rồi.” Thẩm Dạ Hi đứng lên, đem Khương Hồ kéo dậy, đỡ cậu đi vào phòng ngủ, “Đi, vào nhà đã, trên giường có chăn.”

“……………….A?” Khương Hồ bỗng nhiên ý thức được, trong cuộc đối thoại, cậu vẫn không thể nắm giữ câu chuyện, mỗi lần cậu ý thức được điểm đó, sẽ bị Thẩm Dạ Hi làm cho chuyển hướng, người này đã theo thói quen ra lệnh, ngôn ngữ toàn thân đều tràn ngập cảm giác khống chế.

Bất quá ngồi trong chăn nghe chuyện này……………Ân, cho dù chuyện quan trọng cũng quá khoa trương đi?

Khương Hồ khó xử nhìn thoáng qua cái chăn nằm trên giường: “Anh nếu lạnh thì đem điều hòa mở ra đi! Chờ tôi đem ghế dựa lại đây…………..”

Cậu còn chưa nói xong, Thẩm Dạ Hi đã đi lên giường, đem chăn kéo lên người, vỗ vỗ bên cạnh mình: “Nhanh lên, đến đây.”

Khương Hồ bối rối mà nhìn anh.

Thẩm Dạ Hi nở nụ cười: “Được rồi, đừng bối rối, đều là người có liên quan, lên nhanh để tiếp tục nói chuyện. Tôi vừa rồi chỉ là nói giỡn, lại không thực sự cần cậu làm cố vấn tâm lý cho tôi, nếu cần cũng phải chọn vào ban ngày nắng ấm a, cho dù không chọn vào ban ngày cũng phải chọn vào lúc cậu tỉnh ngủ chứ đúng không?” Thẩm Dạ Hi vỗ vỗ giường, “Đi lên đi lên, đem chuyện xưa nói cho cậu xong, tranh thủ hống cậu luôn.”

Khương Hồ đứng ở bên giường không nói gì, chính là dùng loại ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Thẩm Dạ Hi, sau khi nhìn liền cảm thấy mình trong mắt đối phương chính là cố tình gây sự. Lại nói tiếp, thời gian dài như vậy, Khương Hồ giống như không có biểu đạt với ai, trước kia Tô Quân Tử là người tốt có tiếng, từ sau khi bác sĩ Khương đến đây, cảnh sát Tô liền vui vẻ mà lui về thứ hai.

Biến hóa rõ ràng nhất chính là, trước kia các nha đầu trong cục không có việc gì liền tìm đến Tô Quân Tử làm phiền, chính là bởi vì anh Tô tính tình tốt, như thế nào ‘dày vò’ cũng không tức giận. Mà hiện tại việc gây sức ép này lại hay rơi xuống trên đầu ‘mỹ nhân’ ‘người mới tốt bụng’ Khương Hồ.

Lý do là, bác sĩ Khương không chỉ………..tính tình tốt, mà người ta vẫn còn độc thân!

Thẩm Dạ Hi cảm thấy được Khương Hồ đang nhìn biểu tình mình, biểu tình giống như cậu bị yêu cầu cầm một cái danh sách dài, thay các nhóm cảnh sát đi ra ngoài mua điểm tâm ngọt cùng đồ ăn vặt, vì thế anh bị suy nghĩ của đối phương đả kích thật rồi.

Bất quá Khương Hồ cuối cùng vẫn nghe theo sắp xếp của Thẩm Dạ Hi, bởi vì hai người đàn ông cùng nằm nên giường có điểm nhỏ hẹp, Thẩm Dạ Hi mở cái đèn nhỏ trên đầu giường, xoay người sang chỗ khác, ngăn trở chính mình không nâng lên khóe miệng.

Đại khái là xuất phát từ tác dụng tâm lý, anh loáng thoáng cảm thấy được một thân thể đang dựa vào bên cạnh, giống như có một mùi cực nhẹ, có loại lực lượng có thể làm cho người ta an lòng. Thẩm Dạ Hi thay cậu đắp chăn tốt, hai tay gối sau đầu, phía sau lưng tựa hẳn vào một cái gối: “Khi nào mệt thì cậu cứ ngủ đi, ngày mai cuối tuần không cần đi làm, cứ thoải mái ngủ, muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ, tôi sẽ không gọi cậu dậy.”

“Tôi không có buồn ngủ lắm.” Khương Hồ nở nụ cười, quay đầu hỏi anh, “Phương Cẩn chết, anh không phải đều giả bộ mất trí nhớ mà giấu diếm mọi người sao, vì cái gì nói cho tôi biết? Không sợ tôi nói ra ngoài sao?”

Ngọn đèn mờ nhạt chiếu vào trên mặt cậu, ngũ quan nhu hòa của cậu, có một chút mơ hồ không rõ, mềm mại mà uốn lượn, nhẹ nhàng mà lưu lại một cái bóng trên cổ, Thẩm Dạ Hi thất thần một chút, theo bản năng mà hỏi lại: “Cậu sẽ sao?”

Khương Hồ ngược lại sửng sốt, cậu dừng một chút, mới nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh biết không. nếu tôi đã biết chân tướng, lại cùng anh vùi lấp chuyện này, là không phù hợp nguyên tắc nghề nghiệp. Nhưng mà tôi nghĩ……………nếu tôi là anh, chắc cũng sẽ chọn đem chuyện này vĩnh viễn nuốt xuống.”

Đánh giá người đã chết không có ý nghĩa gì, đôi khi chỉ có thể mang đến tác dụng ngược lại đối với người còn sống.

Có người nói, chân tướng là thứ quan trọng nhất trên thế giới này, vô luận là dưới tình huống gì đều có quyền lợi được biết. Nhưng mà Khương Hồ có đôi khi lại nghĩ, có một vài sự thật nếu nói ra thì sao? Đến lúc đó có thể được cái gì, hay là làm mọi người mất đi cái gì?

Chôn thật sâu vào trong đầu, chờ thời gian cho quên đi, hoặc là chôn sâu trong lòng. Dù sao, trên thế giới này, bí mật về sự sống hay cái chết thật sự nhiều lắm.

“Hắn thấy tôi đã muốn buông tha, chờ chết, đột nhiên ngừng lại, lấy một loại biểu tình phi thường cổ quái nhìn tôi………..Như là oán hận, như là khoái ý, còn có nhiều tình tự hỗn loạn hợp thành một chỗ.” Thanh âm Thẩm Dạ Hi cũng không cao, giống như là đàn vi – ô – lông, ngữ tốc rất chậm, từ ngữ mang tính miêu tả đặc biệt nhiều, bởi vì  mỗi một chi tiết anh đều nhớ rõ, một khi nhắm mặt lại liền có thể nhìn thất, “Hắn nói với tôi, Thẩm Dạ Hi, anh biết không, tôi đã muốn làm như vậy.”

Khương Hồ hiểu được, câu trước đó của Thẩm Dạ Hi ‘Tôi rốt cuộc sai lầm rồi sao?’, thì ra là nhằm vào những lời này.

“Cậu không phải không biết được tôi là một người làm cho người ta khó có thể chịu được?” Thẩm Dạ Hi giống như đang giỡn mà hỏi, nhưng Khương Hồ có thể nhìn thấy trên mặt anh chợt lóe ra tia khổ ý.

“Anh có đôi khi hơi bảo thủ, lúc ra lệnh không có bận tâm đến suy nghĩ của người khác, bình thường lại có chút đưa đẩy quá……….làm cho người ta cảm thấy có chút giả, phân không rõ anh là thật lòng hay là hư tình giả ý.” Khương Hồ dừng một chút, tổng kết nói.

Thẩm Dạ Hi quay đầu đi, vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn cậu: “Tôi hỏi cậu là khách khí, không thật tình muốn nghe phê bình —- nói tôi như vậy có quá hiểm ác không?”

Khương Hồ không tiếng động cười lên: “Sinh hoạt cá nhân của Thịnh Diêu hỏng bét, không chỉ có một hai người buồn vì y, chỉ trách y không tiếp nhận tình cảm thật. Chị Dương thì không thể khống chế tính tình của mình, phát hỏa không nhìn người. Di Ninh thời điểm tâm tính không tốt, cũng không nguyện ý để người khác tốt, lời của cô chính là bạo lực mềm, tất cả các chữ Hán đều có thể bị cô sử dụng để chỉnh người. Còn với Quân Tử mà nói, gia đình vĩnh viễn so với công việc quan trọng hơn, một cuộc điện thoại báo con gái sinh bệnh, cho dù chủ tịch quốc gia đang ngồi trên bom hẹn giờ, cũng đừng nghĩ muốn lưu lại anh ấy.”

Thẩm Dạ Hi đột nhiên cảm thấy được nhân viên văn phòng của mình tố chất còn cần phải nâng cao.

Nhưng mà Khương Hồ tiếp tục nói: “Nhưng mà bọn họ đều là người tốt, là cảnh quan ưu tứ nhất, Thịnh Diêu nhạy bén, Quân Tử cẩn thận, Di Ninh chu đáo, chị Dương mạnh mẽ. Dạ Hi, nếu chính anh còn đối với mình không tin tưởng, làm sao có thể để chúng tôi tin tưởng chứ?”

An Di Ninh lúc trước có nói, Thẩm Dạ Hi chính là hỗn đản, người để cho anh để vào trong mắt không nhiều. Trên công việc nếu có ai làm việc bất lợi, người kia tuyệt đối sẽ mở miệng mắng, dùng từ còn không tốt, chính là từ sau khi từ bệnh viện trở về, anh tựa hồ không có nói ra từ thô tục gì, tươi cười vui vẻ hơn, trước khi nói chuyện còn dừng lại một đoạn thời gian để tự hỏi.

Khương Hồ nghĩ, Thẩm Dạ Hi tuy rằng cợt nhả, khi nói về chuyện này vẫn không quên vui đùa, lại bị ảnh hưởng không nhỏ, cho dù chuyện này thực có thể làm cho anh trở nên càng thành thục ổn trọng, người cũng dễ ở chung hơn.

“Chị Dương nói, đã có thói quen bị anh mắng, có đôi khi còn cảm thấy được nghe anh mắng chửi đặc biệt thích, chính là hiện tại mỗi lần cảm thấy được muốn ai mắng, đều chờ đến khi anh nổi giận, nhưng mà cái gì cũng không có, cảm giác hình như không tốt. Chị ta còn nói, nhìn anh đang nghẹn khuất mà còn mỉm cười, chị cảm thấy đặc biệt……….” Khương Hồ bỗng nhiên ngưng lại, thiếu chút nữa trực tiếp đem lời Dương Mạn thuật lại, mạnh mẽ nuốt trở lại, cố gắng sửa lại từ ngữ, “…………..dạ dày đau.”

“Chị ta nói chính là trứng đau đi?” Thẩm Dạ Hi lạnh lẽo nói.

Khương Hồ làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục thuần khiết đặt câu hỏi: “Phương Cẩn sau khi nói xong câu đó thì sao?”

Thẩm Dạ Hi cười cười, cũng không tiếp tục đùa cậu: “Sau đó tôi lại đột nhiên không muốn chết.”

“Tôi không biết làm sao để xin lỗi hắn, làm cho hắn hận tôi như vậy, hận đến muốn để tôi chết. Tôi cảm thấy không đang giá.” Thẩm Dạ Hi đem gối đầu buông, vỗ vỗ đầu Khương Hồ, “Nằm cho tốt, tôi tắt đèn — kỳ thật tôi có thể để cho các người giết, tôi không cha không mẹ, càng không có thân thích gì, tiền đồ cả đời không lớn, bạn bè không nhiều lắm, có mấy người đều ở đây, tôi cảm thấy không sao cả, một mạng đổi một mạng, có chết cũng cao hứng.”

“Đối với người đã chết vì cái gì lại không nhận tình của tôi, toàn tâm toàn ý hận tôi chứ?” Thẩm Dạ Hi ngắn ngủi nở nụ cười, “Điều này không có lời.”

“Sau đó anh muốn giết hắn.

Thẩm Dạ Hi tắt đèn, cũng nằm xuống, sau đó nhẹ nhàng nói: “Không có, phẫn nộ cùng muốn hắn chết là hai việc khác nhau, tôi chỉ là muốn đánh hắn một chút. Sau lại…………….sau lại đem hắn đẩy ngã, hai người bốn tay cùng giành giựt con dao nhỏ kia, cũng không biết là bao lâu, thể lực cũng là tám lạng nửa cân. Nói đến cũng khéo, lúc này lại xảy ra nội chiến trong nhóm buôn ma túy………Được rồi, kỳ thật cũng không trùng hợp như vậy, là anh em nằm vùng của chúng ta khơi mào, vẫn nhìn thấy hai chúng tôi chưa có ngừng lại, không bao lâu, bên ngoài đều là tiếng súng cùng tiếng chửi bậy.”

“Nghe rất lớn, Phương Cẩn bị tiếng nổ làm cho hoảng sợ, thất thần, vì thế tôi nhân cơ hội đoạt dao hắn, một quyền đấm vào bụng hắn, còn quăng con dao đến góc tường. Lại ở trên mặt hắn ánh một quyền, hắn bị đánh quay đầu đi, hình như còn rớt răng, lại dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn tôi.”

“Tôi không biết hắn kinh ngạc cái gì, là tôi cư nhiên đem hắn đẩy ngã, hay là không có nhân cơ hội đâm chết hắn?” Thanh âm Thẩm Dạ Hi từ trong cổ họng phát ra, trầm thấp mà mơ hồ.

“Tôi liền lạnh lùng mà nhìn hắn, ai biết hắn bị tôi đánh thành như vậy, còn có khí lực đột nhiên nổi dậy, bóp cổ tôi……” Thẩm Dạ Hi dừng lại.

“Như thế nào?” Khương Hồ nhịn không được hỏi.

“Một viên đạn từ bên ngoài bay vào trên trán hắn.” Thẩm Dạ Hi nói, “Tôi vẫn cảm thấy được việc này làm cho người ta không biết nên khóc hay là nên cười, nếu hắn không bóp cổ tôi, viên đạn kia nhất định sẽ trúng vào sau đầu tôi. Có lẽ là mệnh, có lẽ là…………”

Khương Hồ sau một lúc lâu cũng không nói chuyện, Thẩm Dạ Hi cũng trầm mặc không nói.

Ngay khi Thẩm Dạ Hi nghĩ Khương Hồ chắc đã ngủ, bỗng nhiên nghe thấy cậu nhẹ nhàng thở dài, thật chậm thật chậm mà nói một câu làm cho Thẩm Dạ Hi ngừng lại động tác muốn ngủ, cậu hỏi: “Dạ Hi, anh có hay không nghĩ đến, hắn vì sao phải dưới tình huống đó lại nói ra một câu như vậy?”
Bình Luận (0)
Comment