Khương Hồ nhìn anh như còn điều gì muốn nói, Thẩm Dạ Hi đột nhiên đưa một ngón tay để trên môi cậu, thấp giọng dặn dò: “Suỵt, việc này chút nữa anh sẽ nói với bọn Thịnh Diêu để họ lén lút đi thăm dò, nhưng ngoại trừ anh ra, em tạm thời đừng nói cho người thứ ba biết.”
Khương Hồ chớp chớp mắt, sau đó gật đầu, biểu tình nghiêm nghị của Thẩm Dạ Hi đột nhiên làm cho cậu cảm thấy được một loại cảm giác đặc biệt, cảm giác được đặt ở trong lòng.
“Em hứa đi.” Thẩm Dạ Hi còn chưa yên tâm.
Khương Hồ lại gật gật đầu. Thẩm Dạ Hi lúc này mới buông cậu ra, nghĩ nghĩ, nhìn ngoài cửa sổ, phát hiện đồng chí Phùng Kỉ đi giải quyết còn chưa về, lại ôm bả vai Khương Hồ, vươn tay muốn mở thắt lưng của mình. Sắc mặt Khương Hồ liền xanh, xanh rồi lại đỏ, hai mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài: “Anh làm gì?!”
Ban ngày ban mặt mà dám ở cửa cảnh cục đùa giỡn lưa manh?! Thế đạo này còn có thiên lý không?
“Anh tính dùng dây nịt cột em lại, niềm tin của anh đối với em sớm đã phá sản, lời hứa một chút cũng không đáng giá.” Thẩm Dạ Hi hừ lạnh.
Khương Hồ trở mặt xem thường.
Thẩm Dạ Hi thu lại thần sắc không đứng đắn, buông cậu ra, nhẹ nhàng thở dài, nhu nhu tóc cậu: “Em là một đứa nhỏ hư, không biết anh sẽ lo lắng sao?”
Khương Hồ sửng sốt, còn chưa biết phải nói cái gì, chợt nghe Thẩm Dạ Hi tiếp tục nói: “Hai ta ai cũng đừng gạt ai, em cũng biết rồi đi? Ngày đó Mạc cục gọi em lại, chắc cũng là nói việc này đi?”
Khương Hồ trầm mặc một chút, gật đầu.
“Khi nào thì bắt đầu?”
“Ngày anh nhận điện thoại.” Khương Hồ thành thật thừa nhận.
“Mẹ ơi.” Thẩm Dạ Hi mắng một câu, mắng xong tự mình cũng lắc đầu nở nụ cười, “Anh làm sao lại coi trọng em chứ, lấy một người vợ như vậy, tương lại lỡ làm ăn nên, muốn ra ngoài dựng cờ màu đều không được, chưa gì đã bị bắt quả tang rồi.”
Khương Hồ phản ứng hai giây mới hiểu được ‘cờ màu’ là gì
(Chi: ngoại tình ý), vì thế cười như có như không dò xét anh: “Không có việc gì, em không cản anh, Thịnh Diêu có nói ‘hảo tụ hảo tán’.”
“Cút!” Thẩm Dạ Hi trừng mắt, “Em dám nói chia, lão tử đánh gãy chân em…tên Thịnh Diêu khốn kiếp này, không có việc gì lại truyền bá tư tưởng không hài hòa.”
“Anh đề cập việc dựng cờ màu trước.”
“Anh hay nói giỡn nghe không hiểu sao? Như vậy cũng không chọc được em a.” Thẩm Dạ Hi tiếp tục trừng cậu.
Khương Hồ vui vẻ: “Em cũng hay nói giỡn anh nghe không hiểu sao? Như vậy cũng không chọc được anh a.”
Thẩm Dạ Hi nghẹn họng, tâm nói tên nhóc này ở trước mặt người ta đều là một bộ mặt đức hạnh, ở bên mình liền sụp đổ hết?
Khương Hồ còn đổ dầu vào lửa mà vỗ đầu anh, Thẩm Dạ Hi rất ấm ức.
Sau đó nhìn qua cửa xe, thấy Phùng Ki đi về hướng này, Khương Hồ bình tĩnh thu tay, ngồi nghiêm chỉnh. Thẩm Dạ Hi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn cậu, lại hỏi: “Vậy em cảm thấy, việc này có bao nhiêu khả năng, có… liên quan người nọ?”
“Rất có thể, cái chữ ký ‘Thẩm phán’ kia là đặc thù phạm tội của y.”
Thẩm Dạ Hi trong đầu đột nhiên có cái gì đó lóe ra, anh giựt mạnh Khương Hồ, làm cho Phùng Kỉ tính mở cửa lên xe ở phía sau cũng hoảng sợ, Thẩm Dạ Hi nói: “Em không nói anh cũng đã quên, từ thẩm phán này, còn có chữ bằng máu trên tường chính là vụ án chúng ta từng gặp qua – con mẹ nó anh cư nhiên giờ mới nhớ đến!”
Khương Hồ sửng sốt, thì thào nói: “Anh nói chính là Trịnh Ngọc Khiết?”
“Trịnh Ngọc Khiết là ai?” Phùng Kỉ hỏi.
“Hung thủ vụ án xe công cộng nổ cùng vụ án diệt môn liên hoàn.” Thẩm Dạ Hi vỗ ót, “Nhanh chóng quay về trong cục, anh lại quên mất chuyện này, trong hai vụ án xuất hiện điểm chung phạm tội, nếu trùng hợp thì rất khéo!”
Thẩm Dạ Hi mở còi cảnh sát, coi xe như máy bay mà lái, vượt luôn đèn đỏ. Khương Hồ không kích động như anh, ngược lại trầm mặc, vụ án Trịnh Ngọc Khiết cậu đương nhiên sẽ không quên, lúc đó, cậu cảm giác vô cùng bất an, cho nên không có cự tuyệt An Tiệp đưa súng cho cậu.
Cậu không phải không có liên tưởng đến, nhưng mà… trong tiềm thức có chút sợ hãi.
Ở trong vụ án Trịnh Ngọc Khiết, xe công cộng xảy ra vụ nổ lớn, cùng với vụ án diệt môn không phải lần đầu tiên bà gây ra, khoảng nửa năm trước, bà về quê thăm cha mẹ đã từng giết người, nếu chuyện này cùng Kha Như Hối có quan hệ, vậy người kia rốt cục đã bày mưu trong bao lâu?
Cậu cảm thấy đang ở trong cái lưới lớn, mình lại giống như bị vây trong lưới, như bị bóp cổ mà hít thở không thông.
Thẩm Dạ Hi ngay từ đầu hỏi cậu vì sao về nước, cậu thuận miệng dùng đại lý do nào đó mà nói, thật ra không phải như thế. Ông ngoại cậu là người Anh chính thống bà ngoại cũng đã di dân nhiều năm, lấy chồng theo chồng, lấy người Anh thì đi theo người Anh, càng miễn bàn đến người cha vạn năm không thấy mặt, ông già cả ngày thấy máu, chữ Trung Quốc nhiều năm qua cũng không thấy đụng đến.
Lúc đó cậu nói với người kia về nước vì đủ loại văn hóa đặc sắc, kỳ thật là vì Kha Như Hối.
Lúc đó cậu vừa mới thành học sinh của Kha Như Hối trong một năm.
Vì cái gì lựa chọn sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy mới về nước? Vì cái gì khi nghe nói An Tiệp ở tại thành phố này sẽ có loại cảm giác thân thiết?
Bởi vì lúc trước Kha Như Hối đã dẫn cậu tới nơi này, suốt một tháng, nghiên cứu về văn hóa.
Thậm chí cậu nửa đời trước không quen tiếng Trung, cũng là từ khi đó luyện ra.
Khương Hồ kinh ngạc nhìn xe ở ngoài cửa sổ lướt qua, sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cậu đột nhiên cảm thấy, cả thời gian dài như vậy, luôn có cảm giác bị người ta nhìn trộm.
Thẩm Dạ Hi lại giống như cảm giác được gì, lại như cố ý vô tình mà đưa tay, vỗ trên mu bàn tay của cậu, quay đầu lại nhìn cậu – đừng suy nghĩ lung tung.
Khương Hồ hít sâu một hơi, lên tinh thần đối Thẩm Dạ Hi cười, lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì.
Kha Như Hối kỳ thật lúc nhỏ đã theo cha mẹ rời khỏi Trung Quốc, lúc mới đến cậu còn hoài nghi người này đối với nơi này có phải hay không đã không còn trí nhớ, nhưng mà cậu phát hiện Kha Như Hối đối với văn hóa Trung Quốc có một loại chấp niệm, thậm chí khi đó còn yêu cầu mỗi một nghiên cứu sinh đi học Tiếng Trung.
Văn phòng y giống như là phòng trưng bày lỗi thời trong bảo tàng.
Này đương nhiên không phải vì Kha Như Hối là giáo sư đại học, mà là bởi vì y không thể nhận thức đồng thời cha mẹ của mình, cho nên vì chính mình tìm một cái gì đó để trong lòng có điểm dựa. Khương Hồ cảm thấy được lúc Kha Như Hối rời khỏi Trung Quốc, tiếng Trung chắc chắn học cũng không hết, nhưng mà y có thể phân tích cặn kẽ tứ thư ngũ kinh mà trước đó chưa hề nhận thức, thậm chí lúc đọc sách cổ, thói quen cũng giống như cổ nhân, đọc một quyển thuộc một quyển.
Bởi vi y tinh thần phân liệt, đối với bản thân vô cùng tự kỷ cùng vô cùng không ủng hộ, nhưng mà loại không ủng hộ này, làm cho y tìm được một nơi thuộc về.
Hiện lại nghĩ lại, lúc làm học sinh y, lúc mình bắt đầu đối với phương hướng nghiên cứu của hắn đưa ra dị nghị, Kha Như Hối thuyết phục cậu tình hình nhưng không có kết quả, nhưng không có tiếp tục cùng cậu tranh luận, mà là qua thời gian không lâu, liền dẫn cậu đến Trung Quốc, chuyển hướng đề tài – vì cái gì?
‘Thực nghiệm’ mà y nói, kỳ thật bắt đầu từ khi đó sao?
Sau khi mình biết Kha Như Hối giả chết bỏ chạy, thì điều đầu tiên y làm là gì? Đáp án này rất rõ ràng.
Thẳng đến khi Thẩm Dạ hi đem xe quay về trong cục, Khương Hồ vẫn có chút đần độn, cậu phát hiện, thì ra mình đã xem nhẹ trăm phương nghìn kế của người đàn ông này.
Hơn giữa trưa một chút, mọi người sáng sớm ra ngoài đều đã trở lại, Thịnh Diêu hướng mọi người chứng minh hắn so với máy móc hiệu suất còn nhanh hơn. Tiểu tử này đào móc thông tin còn nhanh hơn cảnh khuyển, một cái danh sách thật dài đặt ở trên bàn Thẩm Dạ Hi, phía sau đánh dấu tên tuổi, nghề nghiệp, thân phận, số chứng minh cùng địa chỉ.
Thẩm Dạ Hi cầm mà sửng sốt: “Này là trò gì? Treo biển làm nghề môi giới hôn nhân?”
“Anh bảo tôi tra nha, mạng lưới xã giao cá nhân của Trương Tiểu Kiền.” Thịnh Diêu giống như đại gia ngồi trên ghế xoay nửa vòng, cầm bút gõ bàn, “Đúng là ghê gớm, ách, so với tôi trước kia còn…ai, giang sơn tự có tài tử a, lĩnh hội phong tao mấy trăm năm nha, mặc cảm, mặc cảm.”
An Di Ninh cười lạnh: “Đúng nha, điểm chênh lệch ấy chính là vì anh còn có thể ngồi ở đây cùng mọi người a, mà vị cảnh sát Trương này bị cắt đi nơi đó, cũng là nguyên nhân khiến hắn nằm trong phòng lạnh a.”
Thịnh Diêu sờ mũi, tội nghiệp chớp đôi mắt hoa đào: “Tôi đã hoàn lương.”
Kẻ gây tai họa a kẻ gây tại họa…
Khương Hồ đến gần, thấy danh sách trên tay Thẩm Dạ Hi, phát hiện trên đó toàn là con gái, mặt khác đều đã tạm giam, vì thế vui vẻ: “Thật nhiều cờ màu a.”
Thẩm Dạ Hi để tay xuống dưới bàn, nhéo thắt lưng cậu một cái – tiểu quỷ, dám chọc anh.
Khương Hồ cười lén.
“Ngoại tình là động cơ giết người sao?” Mạnh Gia Nghĩa ngẩng đầu, có điểm không tin hỏi.
Thẩm Dạ Hi gật đầu: “Sợ là chúng ta hiện tại không có động cơ giết người nào khác.”
“Vậy… về giả thuyết nhóm sát thủ liên hoàn trước đó…” Ngụy Dư hỏi.
“Cũng vô pháp bác bỏ.” Thẩm Dạ Hi thanh giọng nói, “Cho nên vì thời gian khẩn cấp, tôi đề nghị mọi người chia làm hai đường – Quân Tử, Di Ninh, chị Dương cùng Mạnh đội trưởng, Ngụy đội trưởng, mấy người theo phương hướng liên hoàn sát thủ thăm dò, bọn tôi theo động cơ cá nhân, mọi người cùng nhau đem tư liệu để hết trên bàn.”
Nói xong, Thẩm Dạ Hi không để cho người ta nói tiếp, quay đầu nói với Thịnh Diêu: “Những người này, cậu lập tức tra, người nào từng chịu qua huấn luyện chữa bệnh chuyên nghiệp. Khương Hồ, em cùng Phùng đội trưởng đem vụ án Trịnh Ngọc Khiết một năm trước lấy ra, hảo hảo nghiên cứu hết – Lý đội trưởng, vất vả anh theo tôi cùng nhau đem tất cả tài liệu quan hệ cá nhân của người bị hại đều sửa sang lại. Chị Dương, chị cùng Ngụy đội trưởng đào móc một chút mối quan hệ của người bị hại trong lúc đó, dù nhỏ cũng không bỏ qua, anh Tô cùng Mạnh đội trưởng xem xét hình dạng chữ máu với thủ pháp lúc trước, không nên bỏ qua một chút liên hệ. Di Ninh, em đem bản đồ đến đây, lấy địa điểm xảy ra vụ án làm trung tâm, tra trong ba năm gần nay có hay không xảy ra vụ án cùng loại xảy ra – chỉ cần có chữ máu đều tính.”
Thẩm Dạ Hi một nơi nói xong, vỗ vỗ tay: “Mọi người nắm chặt thời gian.”
Người nào đó, quả nhiên trời sinh có sinh có tính lãnh đạo…