Phồn Chi Chi Trung

Chương 15

Từ nhỏ đến lớn Sơ Tiện không biết bị người khác nói bao nhiêu lần, không có năng khiếu, quá ngốc, chỉ biết đọc sách. Kiến thức hoàn toàn dựa vào việc học thuộc lòng, ngoại trừ làm đề vẫn là làm đề. Người khác làm một lần là có thể suy một ra ba, đến chỗ cô ba lần năm lần cũng không thấy có ích. Có đôi khi năng khiếu chính là thứ làm cho người ta bất đắc dĩ như vậy.

Không nói không có năng khiếu, còn thiếu rất nhiều vận may. Không được ông trời quan tâm, cho dù cô làm cái gì cũng gian nan hơn người khác. Cùng một chuyện, người khác giải quyết nhẹ nhàng, cô lại khó khăn dị thường, luôn xuất hiện vấn đề thế này hoặc là thế kia, khảo nghiệm tâm trí của cô, mài sạch kiên nhẫn của cô, có đôi khi thậm chí khi tâm trí hoàn toàn sụp đổ, cô cũng chưa chắc sẽ thành công.

Cũng không phải cô không cố gắng, cũng không phải không chịu bỏ công sức, ngược lại cô cố gắng hơn so với người khác, tốn nhiều công sức hơn, nhưng chính là rất khó khăn với cô.

Hết lần này đến lần khác mất nhiều tâm sức, lần này đến lần khác khóc không ra nước mắt, sự tự tin một lần lại một lần bị đánh bại, lại không thể không tạo lại lần nữa, cô đã nói từ "mệt" này đến chán rồi.

Một người trời sinh không đủ điều kiện, còn không được may mắn, có thể tưởng tượng được con đường học y này đến cùng có bao nhiêu khó khăn.

"Sự sụp đổ luôn đến với sự yên tĩnh lạ thường."

Không có bất kỳ sự kinh thiên động địa to lớn nào, càng không có cảm xúc phập phồng lên xuống nào, một chuyện nhỏ bé không đáng kể như vậy, bị người ta đánh giá từ đầu đến chân, cô không phải chưa từng gặp qua trong quá khứ. Nhưng vào giờ khắc này lại kéo ra vô số chuyện trước kia, cảm xúc tiêu cực dâng lên, giống như một con dao nhọn nặng nề cắt qua lồng ngực của cô, làm cho cô đầm đìa máu tươi.

Ai cũng nói người trưởng thành biết kiềm chế nhất. Nhưng giờ phút này Sơ Tiện lại không áp chế được cảm xúc của mình. Cô chán ghét bản thân như vậy, nhưng cô không có cách nào, cô không khống chế được.

Giờ khắc này Sơ Tiện vẫn không biết toàn bộ vận may cả đời của cô đều dùng để gặp Phó Chỉ Thực.

Trên mặt cô bé có áy náy, có tự ti, có mờ mịt, nhưng phần nhiều là tuyệt vọng.

Loại tuyệt vọng bị cuộc sống giày vò này, tuyệt vọng khi bị đả kích mãnh liệt hết lần này tới lần khác mới có thể có.

Rõ ràng là ở cái tuổi hai mươi vô lo vô nghĩ, vốn nên hăng hái sôi động, tràn ngập nhiệt tình. Cô lại giống như phải gánh vác rất nhiều rất nhiều, trải qua đau thương, trong mắt toàn tối tăm không ánh sáng. Không ai biết sau đôi mắt trống rỗng hoang mang này của cô rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu tâm sự.

Ngày đó ở rừng phong đại học A, Phó Chỉ Thực tình cờ nhặt được thẻ cơm Sơ Tiện. Một góc thẻ cơm có in ảnh huấn luyện quân sự của cô bé. Mím chặt môi, hoàn toàn không có ý cười. Lúc ấy anh không biết là cô cố ra vẻ nghiêm túc, hay là bản thân không thích cười, lại làm cho người ta có một loại cảm giác tuổi trẻ mà từng trải.

Bây giờ mới ý thức được cô bé này thật sự là tuổi trẻ từng trải. Gương mặt của một người không nói dối. Trên khuôn mặt búp bê non nớt của cô lại hoàn toàn không có sự phô trương và hăng hái mà một cô gái hai mươi tuổi nên có.

Phó Chỉ Thực nghe vậy hơi ngước mắt lên, hai mí mắt hiện ra một tầng nếp nhăn tinh tế, thản nhiên hỏi ngược lại: "Em là loại người nào?"

“Là người không có năng khiếu còn cứng ngắc, cố gắng cũng chưa chắc là có tác dụng." Sơ Tiện dùng sức gẩy móc chìa khóa, điên cuồng xoa nắn, rõ ràng là đang tự so đo với mình.

"Người như em ít lắm sao? Bên cạnh tôi có thể tìm được một mớ. Ít nhất em còn thi vào đại học A, học tới nghiên cứu sinh, vượt qua một đám người không phải sao?" Giọng nam thanh đạm, ôn hòa như thường.

Sơ Tiện rất muốn nói: Nhưng anh không biết em khó khăn đến mức nào đâu!

Khó đến nỗi nhiều khi cô muốn từ bỏ, hoài nghi ý nghĩa cuộc sống của một người. Cô giống như sinh ra để chịu khổ, ở tuổi người khác vẫn còn đang vô lo vô nghĩ, cô đã sớm nếm trải được chua xót cay đắng của cuộc sống. Hiểu chuyện, cố gắng, tiến bộ, trang bị từng lớp cho mình, tự nói với mình phải lạc quan, phải kiên cường, phải chịu đựng được cuộc sống điên cuồng chà đạp, chạy ngược gió, tiến về phía trước. Cô gần như đã đạt đến giới hạn mà cô có thể làm được.

Nhưng mà dường như ông trời vẫn không có ý định đối xử tử tế với cô.

Luôn gây rắc rối cho cô bằng cách này hay cách khác. Nếu cô không phải đang gặp rắc rối thì là đang trên đường giải quyết nó.

Thứ cô muốn thật ra cũng không nhiều, không cầu giàu sang phú quý, cũng không cầu công thành danh toại, đơn giản chỉ là tương đối có thể diện mà sống. Nhưng vì sao lại khó như vậy? Rõ ràng người khác đều có thể nhẹ nhàng thoải mái làm được, sao đến lượt cô lại khó như lên trời?

"Cuộc sống xé toạc tất cả những ai cố gắng sống, và chúng ta khao khát sống lâu trăm tuổi, nhưng lại muốn chết trước bình minh."

Vào giờ khắc này, dục vọng muốn thổ lộ mãnh liệt ập tới, có quá nhiều quá nhiều chuyện đặt ở trong lòng Sơ Tiện, làm cho cô gần như phải thở dốc.

Dường như bất cứ chuyện gì cũng đáng để cô lấy ra nói một cách tỉ mỉ với Phó Chỉ Thực.

Cô chưa bao giờ muốn tâm sự với người khác đến như vậy. Có lẽ cô mệt mỏi quá lâu, cũng đè nén quá lâu.

Nhưng Phó Chỉ Thực là ai? Anh chẳng qua là một người đàn anh của mình, còn là loại cách mình mấy khóa, người ta có nghĩa vụ gì phải nghe cô nói nhảm?

Rốt cuộc cô vẫn là lựa chọn im lặng. Có mấy lời còn không thể nói cho Phó Chỉ Thực, bọn họ còn chưa tới mức có thể tâm sự, cuộc sống khốn khổ của cô, thế giới nội tâm trăm ngàn lỗ hổng của cô vẫn không có cách nào hoàn toàn để lộ với anh.

Sơ Tiện vẫn luôn cho rằng không ai có thể hoàn toàn hiểu rõ cô, nhìn thấu thói hư tật xấu tiềm tàng, mặt tối, sự cố chấp cùng cuồng loạn chôn dưới khuôn mặt ôn hòa của cô.

Đã như vậy thì không bằng tự mình gánh lấy, tự mình tiêu hóa. Dù sao cho tới nay cô cũng chỉ có một mình, cô đã sớm quen rồi không phải sao?

"Sơ Tiện, cái gì gọi là số mệnh?" Phó Chỉ Thực im lặng nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, giống như bình thường.

Cái gì là số mệnh? Đây thực sự là một vấn đề phức tạp.

Mọi người thường nói đều do số mệnh, đều là số mệnh, giống như tất cả những gì một người trải qua trong cuộc đời này vào lúc sinh ra đã được sắp đặt trước rồi. Cũng giống như một quyển sách mà tác giả sách đã sớm viết xong kết cục. Còn lại mấy chục năm cuộc đời chính là dựa theo trong sách viết mà tiếp diễn, cuối cùng đi về phía kết cục mà nó đã biết.

Điều này khó tránh khỏi sẽ làm nổi bật một loại sắc thái bi thương của thuyết số mệnh. Nhưng cuộc đời của hầu hết mọi người thật sự là như vậy.

Từ khi Sơ Tiện hiểu chuyện tới nay đã tin vào vận mệnh, bởi vì một người không lựa chọn được xuất thân của họ.

Trong những năm tháng gian nan trước đây, cô thường xuyên chịu đủ lạnh nhạt, bị người ta soi mói, bất lực lại tự ti, cảm giác mình sống cũng là một loại tội lỗi.

Cô cũng từng khóc, náo loạn, giày vò, oán giận, cuồng loạn rít gào. Cô cũng từng hai mắt đẫm lệ chất vấn bà nội: "Vì sao chênh lệch giữa người với người lại lớn như vậy, vì sao con phải mệt mỏi như vậy, người khác lại nhẹ nhàng như vậy?"

Thứ cô dốc hết lực vẫn không có được, có vài người sinh ra đã có, vả lại vứt bỏ như vứt một đôi giày rách.

Bà nội vẫn luôn lau nước mắt, nghẹn ngào nói với cô: "Con à, đây đều là số mệnh."

Dần dần, Sơ Tiện chấp nhận hiện thực, cô chấp nhận số phận. Điều cô có thể làm chỉ có cố gắng học tập, thi vào một trường đại học tốt, tương lai có thể làm cho bố và bà nội sống thoải mái hơn một chút.

Cô chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Phó Chỉ Thực sẽ hỏi cô vấn đề này.

Trong lúc nhất thời cô căn bản không trả lời được.

Sơ Tiện hoảng hốt hồi lâu, sắc mặt nặng nề. Liều mạng suy nghĩ, nhưng cũng không nghĩ ra được nguyên nhân. Vấn đề này thật sự quá cao thâm, vượt quá phạm vi nhận thức của cô.

"Để tôi nói cho em biết, là do chúng ta lựa chọn, cho dù đầu rơi máu chảy, vẫn phải lau khô nước mắt, tiếp tục kiên định đi tiếp phương hướng đã chọn. Em phải tin tưởng chắc rằng lựa chọn của em không có sai. Những thứ em thiếu thốn ở hiện tại, số mệnh đều sẽ dùng một hình thức khác bù đắp lại cho em ở tương lai."

Giọng nói của người đàn ông trẻ thấp và trầm, kết hợp với gió lạnh của đêm đông, rõ ràng lọt vào tai, từng chữ một gõ vào trái tim cô: "Một người sẽ trở thành người như thế nào, không phải do người khác quyết định, mà là do chính em. Em không nên bị người khác định nghĩa. Đối với tôi, em xứng đáng để tôi tốn tâm tư mà dạy dỗ, những người khác không được hưởng đãi ngộ này, đó là sự khác biệt."

Anh ngồi trong xe, ánh đèn mờ nhạt cổ xưa ngoài cửa sổ lặng lẽ không một tiếng động chiếu vào, chiếu lên người người đàn ông, mặt mày của anh rút đi sự lạnh lùng vốn có, trở nên bình thản.

Cô lại một lần nữa nhìn thấy một Phó Chỉ Thực dịu dàng như thế.

Sự dịu dàng của anh giống như bẩm sinh, là nhân phẩm, là giáo dưỡng, là trấn an và cảm động ung dung mà thản nhiên.

"Sự dịu dàng trên thế gian này có mười phần, tám phần là của thần linh và hai phần của người trần."

"Anh ấy thì sao?"

"Anh ấy là một mặt hồ nước, bản thân anh chính là sự dịu dàng. Chỉ cần có anh ấy, dù là một chút cũng tốt."

Cô vĩnh viễn thần phục dưới sự dịu dàng trong mắt anh.

***

Đông đi xuân đến, hạ qua đông tới. Thời gian giống như bánh răng tưới dầu, một khắc cũng không ngừng, xoay vòng nhanh chóng.

Chỉ chớp mắt đã đến đêm trước kỳ nghỉ nghiên cứu sinh năm ba.

Mùa đông năm nay lạnh hơn nhiều so với những năm trước. Ẩm lạnh và gió mạnh là tiêu chuẩn của thành phố Giang Nam này.

Học tập và sinh hoạt của Sơ Tiện vẫn như thường, giống như một đầm nước đọng trong giếng cạn, không gợn sóng gì. Bận rộn là trạng thái bình thường, vẫn không dư dả như cũ, thường xuyên vì kế sinh nhai mà rầu rĩ.

Điều duy nhất không giống, có lẽ chính là đáy lòng có thêm một người, ít nhiều có một chút chờ mong.

Cô và Phó Chỉ Thực vẫn là quan hệ đàn anh đàn em mờ nhạt, không tiến thêm một bước nào, ngay cả bạn bè cũng không phải. Liên lạc của hai người cũng vô cùng ít ỏi, gặp mặt lại càng ít, gần như hoàn toàn không có giao tiếp gì.

Sơ Tiện rõ ràng nhận thức được cô và Phó Chỉ Thực cũng chỉ có thể như vậy.

***

Ngày 15 tháng 1, bệnh viện chính thức nghỉ, đám cún thực tập bị hành hạ lâu như vậy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà Sơ Tiện cũng không dám buông lỏng chút nào, một ngày không giải quyết xong luận văn tốt nghiệp thì cô không được buông lỏng ngày nào.

Trong học viện yêu cầu nghiên cứu sinh năm ba trước khi rời trường phải làm xong báo cáo mở đầu đề tài và tổng quan lý thuyết.

Báo cáo mở đầu đề tài của Sơ Tiện có chút bấp bênh, bị Phó Chỉ Thực bới móc ra một đống lỗi sai. Cũng may tổng quan lý thuyết không có vấn đề gì, một lần thì qua.

Thực tập gần kết thúc, mắt thấy sắp tốt nghiệp, cảm giác vội vàng của các sinh viên tốt nghiệp cũng càng ngày càng tăng. Sinh viên thực tập cùng nhóm với Sơ Tiện mỗi người đều muốn ở lại bệnh viện số 1, dù sao bệnh viện Tam Giáp* tư lịch hùng hậu, cho dù là phần cứng hay phần mềm thì đều hơn xa các bệnh viện khác.

*三甲医院 (三级甲等医院): Bệnh viện ba cấp bậc A gọi tắt là bệnh viện Tam Giáp, là bệnh viện cấp cao nhất trong số các bệnh viện được nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa phân chia theo "biện pháp quản lý phân cấp bệnh viện".

Thành tích ban đầu không cao không thấp, cô tự mình hiểu lấy, muốn ở lại bệnh viện số 1 hơn phân nửa là không có khả năng, chỉ có thể tìm đường khác. Cô dự định tốt nghiệp xong sẽ về quê làm việc, ở bên cạnh bố và bà nội, bọn họ cần cô.

Nếu đã định tốt nghiệp xong sẽ về quê, vậy thì đương nhiên phải bắt đầu tìm bệnh viện từ sớm. Gửi một đống Sơ yếu lý lịch, đại đa số đều như đá chìm đáy biển. Bệnh viện Tam Giáp của Vân Mạch không kém Thanh Lăng, yêu cầu đối với sinh viên cũng tương đối cao. Có lẽ cô không vào được. Chỉ có thể nhìn lại xem có bệnh viện công lập Nhị Giáp nào thích hợp hay không. Thật sự không được, bệnh viện tư nhân cũng có thể.

Ký túc xá ba người, Thư Ý Hòa có sự nghiệp gia đình để kế thừa, Vương Nghiên theo sự sắp xếp ở nhà, có lẽ sẽ đi bệnh viện Đông y Thanh Lăng. Chỉ có một mình Sơ Tiện vẫn còn chưa chắc chắn công việc.

Đêm cuối cùng trước kỳ nghỉ, các cô gái đều trở về ký túc xá trường học. Bởi vì đều có hành lý phải đóng gói mang về nhà.

Đêm đó ba cô gái hiếm khi tiến hành một lần nói chuyện ban đêm. Dù sao đây cũng là cuộc nói chuyện đêm cuối cùng trong cuộc sống nghiên cứu sinh. Ngày mai nghỉ, lần nữa trở lại thì đã là năm sau rồi. Ngay sau đó chính là bảo vệ luận văn vào tháng tư sang năm, bảo vệ luận văn kết thúc thì các bạn học mỗi người mỗi ngả, cũng không biết là năm nào tháng nào mới gặp lại.

Nỗi buồn của sự chia ly trong đêm cuối cùng này có vẻ vô cùng nồng đậm. Ba cô gái tâm sự rất nhiều, đề tài nào cũng nói, không hề kiêng dè.

Thấy công việc Sơ Tiện còn chưa quyết định, hai cô gái còn lại tìm cách cho cô, suy nghĩ ra vài cách.

Thư Ý Hòa đề nghị: "Tiện Tiện, nếu như cậu tốt nghiệp không về quê phát triển, mà là lựa chọn ở lại Thanh Lăng, cậu hoàn toàn có thể vào Nhân Hòa Đường của đàn anh Phó làm việc mà! Danh tiếng của Nhân Hòa Đường tại Thanh Lăng cũng không nhỏ, hàng năm đều sẽ tuyển người ở đại học A của chúng ta.

Đàn anh đàn em cùng thầy, hai người còn tiếp xúc thời gian dài như vậy, nếu như cậu có ý muốn vào Nhân Hòa Đường, đàn anh Phó nói như thế nào cũng phải cho cậu chút mặt mũi chứ?"

Đối với việc này Vương Nghiên lại không cho là đúng, "Hòa Nhi, đó là do cậu không biết cách làm người của đàn anh Phó, người này công chính nghiêm minh, cậu đừng hòng từ đi cửa sau với anh ấy."

Thư Ý Hòa: "Tiện Tiện nhà chúng ta cũng không kém, không đi cửa sau chắc chắn cũng có thể đi vào."

Vương Nghiên: "Hòa Nhi nói đúng, Tiện Tiện, cậu hoàn toàn có thể thử xem."

Sơ Tiện căn bản không để trong lòng, lạnh nhạt nói: "Tớ đã quyết định xong lâu rồi, tốt nghiệp sẽ về quê, bà nội tớ lớn tuổi, tớ ở gần một chút có thể chăm sóc bà."

Lúc trước thi vào đại học A, cô vẫn do dự có nên xuống phía nam học đại học hay không, cách nhà xa như vậy, một học kỳ trở về một lần, hoàn toàn không chăm sóc được người nhà. Là bà nội cổ vũ cô, bảo cô không cần lo lắng trong nhà, cô mới cắn răng xuống phía nam đi học.

Năm năm đại học kết thúc. Cô lại do dự có nên tiếp tục thi nghiên cứu sinh hay không. Dù sao gia cảnh túng quẫn, làm việc sớm một chút cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho người trong nhà. Lần này cũng là bà nội khuyến khích cô học nghiên cứu sinh, tiếp tục đào tạo chuyên sâu.

Bà nội nói cơ hội nghề nghiệp khi học y rất ít, sau này nếu muốn vào bệnh viện tốt, ba năm nghiên cứu sinh là không thể thiếu, rất nhiều người còn phải học tiến sĩ. Bây giờ chịu khổ vài năm, tương lai sẽ được lợi.

Dưới sự cổ vũ của bà nội, Sơ Tiện lại học ba năm nghiên cứu sinh.

Hiện giờ kiếp sống nghiên cứu sinh sắp sửa kết thúc, cô tự nhiên phải về quê làm việc, cách nhà gần một chút, có thể chăm lo việc trong nhà, cô cũng có thể yên tâm hơn.

Nhưng cứ như vậy, cô sẽ không thể gặp lại Phó Chỉ Thực nữa. Tình cảm đơn phương của cô tất nhiên cũng phải đi vào ngõ cụt, đặt dấu chấm hết.

Sơ Tiện nên cảm thấy may mắn vì mình giấu rất tốt, chưa từng để lộ ra trước mặt Phó Chỉ Thực. Yêu đơn phương vẫn luôn là sự cuồng hoan của một người. Sau này cũng chỉ có một mình cô lo được lo mất.

Phó Chỉ Thực vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đàn em ngốc của anh giấu giếm tất cả mọi người, len lén thích anh lâu như vậy.

——

Ba cô gái trò chuyện cả đêm, rạng sáng hai giờ mới đi ngủ.

Sơ Tiện đi chuyến xe lửa buổi chiều. Từ nam ra bắc, phải ngồi bốn mươi tám tiếng đồng hồ.

Buổi sáng Thư Ý Hòa và Vương Nghiên rời trường. Hai người đi rồi, chỉ để lại Sơ Tiện một mình trong phòng ngủ, cái loại cảm giác cô đơn này thoáng cái đã bị phóng đại vô hạn.

Cô nhét đầy vali, có thể nhét bao nhiêu thì nhét bấy nhiêu, có thể mang về thì cố gắng không vứt đi. Một cái va li hai mươi tám inch phải chịu đựng trọng lượng mà nó không nên chịu đựng.

Buổi trưa ăn một bữa cơm cuối cùng ở căn tin, một món ăn một món canh, tất cả đều là chay, nhạt nhẽo vô cùng.

Trước kia cô luôn ghét bỏ thức ăn ở căn tin trường học khó ăn, hôm nay ăn ngược lại cảm thấy không khó nuốt đến vậy.

Sau đó xuất phát đi nhà ga Thanh Lăng.

Cô gái Sơ Tiện kéo vali chậm rãi đến cửa Bắc ngồi xe buýt.

Có lẽ nỗi buồn của sự chia ly, ngay cả sắc trời cũng âm trầm, nếu lại có chút mưa, bầu không khí sẽ càng thê thảm.

Ngoài cửa Bắc, mấy người bán hàng rong mở sạp, khoai lang nướng, bánh nướng Võ Đại Lang, đậu hũ xắt, hạt dẻ rang đường...... muôn hình muôn vẻ, rực rỡ muôn màu. Từng đợt hương thơm nồng đậm hòa vào trong không khí, mãi không chịu tan.

Trước sạp hạt dẻ rang đường có hai ba sinh viên vây quanh. Bà chủ là một người phụ nữ trung niên hơn năm mươi tuổi, để một mái tóc dài thô ráp, trên khuôn mặt ngăm đen đều là thăng trầm của cuộc đời. Cười rộ lên sẽ lộ ra một hàm răng trắng, làm cho người ta cảm thấy vô cùng thân thiết.

Nghe nói bà chủ bán hạt dẻ hơn mười năm ở cửa Bắc đại học A, hàng năm vừa đến thu đông, bà sẽ kiên trì cắm rễ ở chỗ này. Một túi hạt dẻ từ mười tệ lúc ban đầu mà giờ đã tăng giá tới hai mươi tệ. Bà dựa vào số hạt dẻ rang đường này mà nuôi cả hai đứa con vào đại học A, học nghiên cứu sinh, rồi thi tiến sĩ, hiện giờ cuộc sống có thể diện, sự nghiệp thành công. Gặp người đều khen con mình chăm chỉ hiểu chuyện.

Thật tình không biết có người mẹ bán mạng như vậy, đứa con có lý do gì mà không tiến bộ?

Học ở đại học A nhiều năm như vậy, Sơ Tiện ra ra vào vào cổng trường vô số lần, nhưng chưa mua lần nào. Hạt dẻ rang đường hai mươi tệ cô cũng không nỡ mua. Có lẽ không phải không nỡ mua, mà là không dám mua. Năm mười ba tuổi ăn một gói hạt dẻ rang đường mẹ mua, từ đó về sau hơn mười năm không bao giờ ăn lại một lần.

Sơ Tiện đứng tại chỗ do dự một lát, cuối cùng vẫn kéo vali đi về phía quầy hàng nho nhỏ kia...

Gần tốt nghiệp, con người cũng sinh ra can đảm. Bởi vì biết lần sau trở về không biết là khi nào.

***

Hôm nay Phó Chỉ Thực đến đại học sư phạm Thanh Lăng sát vách đại học A tìm Lục Xuyên có việc.

Ngồi trong phòng làm việc của Lục Xuyên hơn nửa giờ, sau đó rời đi.

Xe chạy ra cửa Đông, điện thoại của em gái Phó Tịnh Nhàn đúng lúc gọi đến.

Anh dừng xe ở ven đường nghe điện thoại, "Nhàn Nhàn?"

Giọng nói dịu dàng của cô gái trẻ xuyên qua ống nghe điện thoại di động truyền tới, dán sát vào tai anh, "Anh, tối nay anh có về nhà ăn cơm không?"

Người đàn ông trẻ tuổi đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cả người gần như đều có chút mệt mỏi. Tối qua ngủ không ngon, hôm nay cả ngày tinh thần đều không tốt.

Vừa nghe em gái gọi anh về nhà cũ, anh lập tức theo bản năng từ chối: "Không đi, lười nghe ông nội niệm kinh."

Phó Tịnh Nhàn: "..."

"Hai ngày nay ông nội đi Uyển Khâu mở cuộc họp báo cáo học thuật, không ở nhà, trong nhà chỉ có bố mẹ. Anh về đi, người một nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau."

"Xem tình hình vậy, nếu không có chuyện gì anh sẽ trở về." Giọng người đàn ông nhạt nhẽo đến cực điểm, hoàn toàn không có vẻ hứng thú gì.

Cúp điện thoại của em gái, Phó Chỉ Thực tiện tay ném điện thoại di động vào chỗ điều khiển trung tâm, đang định khởi động xe rời đi. Lơ đãng hướng ngoài cửa sổ thoáng nhìn, một bóng dáng màu nghệ vàng chợt xông vào tầm mắt, bất ngờ không kịp đề phòng.

Cách đó không xa đàn em ngốc của anh đứng ở trước sạp nhỏ, đang mua một phần hạt dẻ rang đường.

Mùa này hạt dẻ thơm ngát, khắp nơi đều là loại sạp nhỏ di động này.

Cô bé vẫn mặc chiếc áo lông màu vàng nghệ, rộng thùng thình trùm lên người, nhỏ như vậy, còn đeo một cái cặp sách lớn, nặng trịch đeo trên hai vai, cũng không biết trong túi có phải chứa mấy chục cân đá hay không, giống như là muốn đè bẹp cô vậy.

Vali to đùng đặt bên chân, màu xanh đậm, chất liệu mặt kính bóng loáng, không ngừng phản xạ ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.

Vẫn là chiếc vali anh đã gặp từ rất lâu trước đó, lâu như vậy cũng không thấy cô đổi chiếc khác.

Người nhỏ như vậy, kéo theo một cái vali hành lý thật lớn, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy kì lạ.

Sơ Tiện mua hạt dẻ, đang quét mã trả tiền, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Không đẹp đến chấn động, lại rất dễ nhìn.

Đặt trong biển người, cô gái này chính là người không bắt mắt nhất, bình thường, đơn giản, giật gấu vá vai, trên người có hình ảnh thu nhỏ của chúng sinh.

Trước đây anh còn thấy ít người như vậy sao?

Đương nhiên là không, bên người anh có rất nhiều.

Nhưng vì sao chỉ chú ý đến một mình cô?

Phó Chỉ Thực gần như là phản xạ có điều kiện mà ấn còi.

Hai tiếng vang nặng nề, phá vỡ giá lạnh rét mướt, âm thanh truyền đi thật xa.

Cô bé theo bản năng ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt ngây ngô, bộ dáng rụt rè, vẻ mặt hoang mang.

Trong nháy mắt, trái tim Phó Chỉ Thực giống như bị thứ gì đó đụng vào thật mạnh.

Rõ ràng là hai mươi tuổi sôi động tươi đẹp, vì sao đôi mắt kia luôn bị lớp sương mù dày đặc che kín, đáy mắt dường như cất giấu rất nhiều tâm sự, chưa bao giờ thoải mái cười to?

Khiếp đảm, bất lực, hoang mang, luôn là sự hoang mang luống cuống, do dự không quyết.

Người như vậy, lại không thể nào không trang bị đầy đủ cho mình, ngoan cường sống sót như cỏ dại.

Sơ Tiện nhận ra xe của Phó Chỉ Thực, kéo vali vội vàng chạy tới.

"Đàn anh!" Trong tay cô nắm chặt túi hạt dẻ, trong miệng thở ra một hơi khí trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ bừng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và vui mừng.
Bình Luận (0)
Comment