Phồn Chi Chi Trung

Chương 33

“Không cần đâu.” Sơ Tiện xoắn ngón tay, vẻ mặt chần chừ: “Em và chị Mông cùng ngồi ghế sau đi.”

Thấy cô từ chối ngồi gần anh như vậy, Phó Chỉ Thực chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.

Anh xoa xoa thái dương, giọng nói khá bất đắc dĩ: "Sơ Tiện, anh thẳng thắn bày tỏ tình cảm với em, không phải để em trốn tránh anh. Trước khi em đồng ý, chúng ta vẫn có thể đối xử với nhau như đàn anh đàn em.”

Cô nhỏ giọng nói: "Xin lỗi đàn anh."

Anh vừa dứt lời thì cô đã lập tức xin lỗi, thái độ nhận sai của cô bé này quá ngoan rồi. Chỉ cần cô vừa xin lỗi, ngược lại anh không biết phải làm sao.

Còn muốn nói thêm với cô vài câu, bác sĩ Lưu lại đứng ở một bên hét to xuất phát. Mỗi lần có hoạt động tập thể, anh trai già này luôn tích cực hơn bất cứ ai.

Phó Chỉ Thực đành phải nhìn Sơ Tiện, hất cằm: "Lên xe trước đi."

Sơ Tiện vẫn lựa chọn ngồi ghế sau với Ninh Mông.

Thứ nhất là cô sợ Ninh Mông nhìn ra sự khác thường. Hai là ngồi quá gần Phó Chỉ Thực, cô sợ không khống chế được cảm xúc của mình.

Thấy cô gái nhỏ chui vào ghế sau, Phó Chỉ Thực cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Anh cho rằng vẫn cần phải tìm một cơ hội tâm sự với Sơ Tiện. Theo tính cách hay phân vân, đắn đo của cô, để cho cô tự suy nghĩ thì rất có khả năng là sẽ nghĩ mãi không ra.

Xe của bác sĩ Lưu đi trước dẫn đường, xe của Phó Chỉ Thực chạy ở sau cùng. Anh lái xe vừa êm vừa vững, tốc độ ổn định chầm chậm chạy về phía trước.

Cô gái Ninh Mông là một người nói nhiều, tìm được người hợp ý mình thì có rất nhiều lời muốn nói. Trên cơ bản đều là cô ấy đang nói chuyện với Phó Chỉ Thực. Sơ Tiện im lặng làm một thính giả trung thành.

Nói chuyện một hồi, Ninh Mông chú ý tới búp bê sứ trên chìa khóa xe của Phó Chỉ Thực, kinh ngạc nói: "Bác sĩ Phó nhỏ, anh mua cái chìa khóa này lúc nào vậy? Đẹp quá!"

Phó Chỉ Thực cúi xuống nhìn con búp bê nhỏ, lạnh nhạt nói: "Trước đó không lâu đi Hoành Tang công tác, gặp phải một người thầy tay nghề rất tốt, bèn tìm ông ấy đặt làm một đôi."

Ninh Mông vội vàng hỏi: "A, đây là móc khóa kiểu tình nhân! Còn một con bác sĩ Phó nhỏ tặng người trong lòng sao?"

Phó Chỉ Thực cười cười, không phủ nhận.

Ninh Mông ngay lập tức cảm thấy bản thân bị thất tình, chua xót nói: "Mấy cô y tá ở bệnh viện phải khóc rồi."

Phó Chỉ Thực thấp giọng dặn dò: "Ninh Mông, em phải giữ bí mật nha!"

Ninh Mông vỗ ngực cam đoan: "Anh yên tâm, bác sĩ Phó nhỏ, em nhất định sẽ giữ kín miệng, cam đoan không tiết lộ một chữ!"

Sơ Tiện yên lặng nghe, nghĩ thầm không quá nửa ngày, toàn bộ bệnh viện đều sẽ biết Phó Chỉ Thực có người trong lòng.

Cô nhanh chóng nắm chặt móc khóa trong túi, thầm nhủ phải giấu kỹ, tuyệt đối không thể để lộ.

Xe chạy với tốc độ rất nhanh, bốn mươi phút sau mọi người đã đến Đường Lý.

Vừa xuống xe, ai ai cũng vô cùng phấn khích, mỗi người một việc.

Hôm nay trời nắng đẹp, người đi dã ngoại rất nhiều. Cả sườn núi nhỏ tràn ngập sức sống, nam thanh nữ tú, người già trẻ nhỏ, còn có cả những chú Husky ngốc nghếch và Corgi chân ngắn đang chạy nhảy khắp nơi.

Sơ Tiện nhìn quanh bốn phía một lượt, quả nhiên thấy rất nhiều chị gái xinh đẹp đang chụp ảnh trước ống kính. Những anh chàng đẹp trai cũng không ít, hòa lẫn vào trong dòng người nhộn nhịp.

Trai xinh gái đẹp nhiều như vậy, quả nhiên Ninh Mông không lừa cô.

Vừa xuống xe, Phó Chỉ Thực lập tức chuyển đồ từ cốp sau. Không chỉ có giá nướng và thức ăn, còn có hai thùng nước khoáng và một thùng đồ uống khác.

Anh phụ trách một cái vỉ nướng, anh cố ý chỉ định Sơ Tiện làm trợ thủ cho anh.

Sơ Tiện thầm oán, chút việc này một mình anh có thể làm tốt, thế nào cũng phải kéo cô làm cùng, người này rõ ràng là cố ý.

Phó Chỉ Thực bắt gặp ánh mắt của cô, như đoán ra suy nghĩ trong lòng cô, cười lưu manh nói: "Không sai, anh cố ý."

Sơ Tiện: "..."

Người này sao có thể xấu xa trắng trợn như vậy?

Cân nhắc đến việc có nhiều người, Phó Chỉ Thực mang theo giá nướng cỡ lớn, cả bộ lắp ráp xong trở nên rất lớn. Ngay lập tức, một chiếc giá nướng khổng lồ đã xuất hiện trước tầm mắt của mọi người.

Người này căn bản không hề sai bảo Sơ Tiện, cả quá trình đều tự động tay, để cho cô ở bên cạnh mình đợi. Đứa trẻ nhà mình vẫn là đặt ở trước mắt mới có thể yên tâm.

Sơ Tiện thấy anh lắp lò nướng xong, nhanh chóng lấy thức ăn trong túi ra.

Hai túi của cô đều là thịt, thịt dê, sashimi, thịt ba chỉ, thịt hun khói, mực cuộn, tôm... rất phong phú đa dạng. Tất cả thịt đều đã được xiên thành từng chuỗi, bây giờ chỉ cần nướng là xong.

Dì Chu cẩn thận tỉ mỉ, chuẩn bị cho cô đều là thịt đã chế biến xong.

Chờ cô mở túi của Ninh Mông ra, cô mới ý thức sâu sắc được cô gái này không phải ngoài miệng than nghèo, cô ấy thật sự nghèo! Trái cây chuẩn bị đều là loại rẻ nhất, táo, chuối tiêu, cam mật, bưởi, giá trung bình không tới năm tệ.

Hai cô gái khác trải khăn trải bàn xong, một ít thức ăn chín và hoa quả đều đã mang lên.

Khăn trải bàn có hoa văn màu xanh nhạt, màu sắc yên bình nhẹ nhàng, làm nổi bật bầu trời xanh thẳm trong veo vắt ngang trên đỉnh đầu.

Sơ Tiện chỉ nhìn một đống đồ ăn ngon thì đã cảm thấy tâm trạng thật tốt.

Trời trong xanh, ánh mặt trời nhè nhẹ, đồ ăn ngon, quả nhiên đều là những thứ làm cho lòng người cảm thấy thoải mái.

Rau dưa và thịt đều đã rửa sạch ở nhà mang tới, lửa vừa cháy lên trực tiếp nướng là được, không cần xử lý nữa, tiết kiệm không ít thời gian.

Phó Chỉ Thực rất nhanh chóng đã nhóm xong than.

Anh bắt tay nướng xiên nướng đầu tiên, đồng thời hỏi Sơ Tiện muốn ăn gì.

Sơ Tiện thành thật nói: "Muốn ăn thịt."

Thịt gì cô cũng thích, không hề từ chối.

Người đàn ông liếc cô một cái, công khai trêu chọc: "Phải ăn nhiều thịt, nhỏ như vậy."

Sơ Tiện: "..."

Phó Chỉ Thực nướng cho cô một xiên thịt ba chỉ, hai xâu thịt dê, một xiên cật heo, một xiên tôm he. Quả nhiên tất cả đều là thịt, không hề có bất cứ một xiên rau dưa nào. Tất cả được đựng trong một chiếc khay nho nhỏ, bên ngoài là lớp da vàng óng ánh giòn tan hòa quyện cùng vị thì là và hương vị của bột ớt thơm ngây ngất đến tận chóp mũi.

Sơ Tiện là người Vân Mạch, ăn cay rất giỏi. Phó Chỉ Thực cho cô thêm rất nhiều bột ớt, đỏ rực, vô cùng đã ghiền!

Nướng thịt cho Sơ Tiện xong, Phó Chỉ Thực chủ động nhường chỗ, giao lại vị trí bếp nướng cho các đồng nghiệp nam khác. Các đồng nghiệp nam xắn tay áo lên, nhanh nhẹn nướng thịt, mỗi người đều rất có dáng vẻ đầu bếp.

Cô ăn một mình thấy ngại, đưa đĩa cho Phó Chỉ Thực: "Đàn anh, anh nếm thử xem?"

Phó Chỉ Thực lắc đầu: "Anh không thể ăn cay."

Người dân địa phương Thanh Lăng ăn uống thanh đạm, chủ yếu là chua ngọt, đa số không thể ăn cay. Phó Chỉ Thực thì khỏi luôn, một chút ớt cũng không đụng vào.

Anh không ăn, chỉ nhìn cô bé của mình ăn cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Sơ Tiện ăn được một nửa, môi đỏ bừng, son môi đã phai sạch. Hai gò má ửng hồng lộ ra dưới ánh mặt trời, làm nổi bật lên sức sống tươi mới, trẻ trung của người con gái.

Phó Chỉ Thực kịp thời đưa nước khoáng đến, còn chu đáo vặn mở nắp bình.

"Cảm ơn."

"Ăn chậm một chút, không đủ vẫn còn." Từng lớp sương khói đan xen, quấn quýt nhau chạy trên ngọn đồi, ánh nắng xuyên qua làn sương mỏng giấu đi nét mặt người đàn ông, mang đến một cảm giác miên man khó tả.

Nhưng ánh mắt anh nhìn cô lúc này lại vô cùng dịu dàng.

Buổi dã ngoại đã bước vào giai đoạn vui nhất. Đồng nghiệp nam nướng rất nhiều thức ăn.

Mọi người ngồi vây quanh một chỗ, uống rượu ăn thịt, nói chuyện trên trời dưới đất.

Đồng nghiệp lái xe không thể uống rượu, chỉ uống nước ngọt. Phó Chỉ Thực mở một lon coca, chậm rãi uống, cả người anh toát lên một sự thảnh thơi khó nói nên lời.

Phó Chỉ Thực luôn mang đến cho mọi người xung quanh cảm giác ôn hòa trầm tĩnh. Không khí sôi nổi, tiếng cười nói đùa giỡn khắp nơi càng làm nổi bật vẻ thong dong tự tại trong con người anh. Người đàn ông này chỉ yên lặng ngồi đó nhưng lại làm cho người khác cảm thấy như một vị thần không thể chạm tới, không nhiễm chút khói lửa nhân gian nào.

Người đàn ông như vậy làm sao có thể không quyến rũ?

Sơ Tiện không dám nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi người anh, cách một lát thì len lén nhìn một cái, cách một lát lại len lén liếc hai cái.

Có vài lần anh phát hiện, vừa chạm phải tầm mắt của anh, cô giật mình, cuống quýt né qua một bên.

Bầu không khí tốt như vậy, không chơi chút trò chơi thật đáng tiếc.

Ninh Mông đề nghị chơi nói thật hay mạo hiểm, một đám người nhao nhao gật đầu tán thành.

Ninh Mông đề nghị, bắt đầu từ chỗ cô ấy. Cô ấy xoay chai rượu, cố ý kéo dài giọng, "Bắt đầu nha! 1, 2, 3... Bắt đầu!"

Quả thật rất không khéo, vòng thứ nhất Sơ Tiện đã trúng thưởng.

Ninh Mông nhìn cô, cười híp mắt hỏi: "Tiện Tiện, nói thật hay là mạo hiểm?"

Sơ Tiện: "Nói thật lòng."

Ninh Mông nháy mắt với cô, như là đang chuẩn bị tung ra chiêu lớn.

Sơ Tiện thầm cảm thấy không ổn.

Quả nhiên giây tiếp theo cô nghe thấy Ninh Mông bật thốt lên: "Nụ hôn đầu còn không?"

Sơ Tiện: "..."

Vừa mở miệng đã là vấn đề bùng nổ như vậy, mặt Sơ Tiện đỏ bừng, bên tai nóng đến phát hoảng.

Càng không khéo hơn là nụ hôn đầu của cô vừa mới không còn.

Cô theo bản năng nhìn thoáng qua Phó Chỉ Thực, người này ngồi đối diện cô.

Người này lại rất thản nhiên, cười như không cười nhìn cô.

Khuôn mặt già nua của cô nóng lên, như ruồi muỗi kêu: "Không còn nữa."

Vừa nói xong đã vội vàng che mặt, cúi đầu, không dám nhìn người.

Y tá Tiểu Trang dẫn đầu ồn ào: "Em gái Sơ Tiện ngoan như vậy, yêu đương từ khi nào vậy?"

Sơ Tiện thật lòng cảm thấy mình rất đáng thương, cô rõ ràng chưa từng yêu đương vậy mà nụ hôn đầu đã không còn. Tên thủ phạm không biết xấu hổ nào đó thế mà lại ra vẻ sự việc không liên quan đến mình.

Có lẽ thấy cô chống đỡ không nổi, người nào đó lên tiếng giúp cô giải vây: "Tiếp tục."

"Tiếp tục tiếp tục!" Mọi người lập tức bị dời đi sự chú ý, nhanh nhẹn bắt đầu đợt thứ hai.

Sơ Tiện âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vòng thứ hai vẫn là quay trúng Sơ Tiện.

Cô quả thực khóc không ra nước mắt.

Cô không khỏi quá xui xẻo rồi, vòng nào cũng trúng chiêu.

Y tá trưởng Từ đau lòng nhìn cô: "Em gái Tiện Tiện, vận may của em có thể đi mua xổ số rồi nhỉ?"

Sơ Tiện tự giễu nói: "Em trở về sẽ đi mua một vé, không chừng có thể một đêm đổi đời."

Ninh Mông nắm lấy chai rượu hỏi: "Tiện Tiện, bây giờ em chọn cái gì?"

Lần trước là nói thật lòng, bây giờ chọn mạo hiểm là được rồi.

Bác sĩ Lưu chỉ chỉ đồng nghiệp nam ở đây: "Em gái Sơ Tiện, đàn ông ở đây, em chọn một người uống rượu giao bôi với anh ta đi."

Sơ Tiện: "..."

Bác sĩ Lưu là bác sĩ lớn tuổi thứ hai trong khoa so với trưởng khoa Phó, anh lớn của mọi người, bình thường chỉ thích nói đùa.

"Được!" Không khí buổi tiệc trong nháy mắt bị đốt cháy, tình cảnh nóng bỏng.

"Em gái Sơ Tiện, anh nguyện ý cống hiến sức lực nha!" Bác sĩ Vương dáng người nhỏ nhắn của khoa Châm cứu chủ động xin đi giết giặc.

"Em gái Sơ Tiện, anh cũng sẵn sàng nha!" Bác sĩ Chu mới tới ở khoa Dược cũng ồn ào theo.

Sơ Tiện ngồi cứng đờ, trong lòng hoảng hốt.

Ninh Mông hạ giọng, lén nói với Sơ Tiện: "Nếu là chị thì chị sẽ chọn bác sĩ Phó nhỏ, dù thế nào cũng phải tìm người đẹp trai nhất, tuyệt đối không thể lãng phí cơ hội tốt như vậy."

Sơ Tiện: "..."

"Em gái Sơ Tiện, nghĩ xong chưa? Nghĩ xong thì bắt đầu nha!" Bác sĩ Lưu đã rót xong hai ly Sprite, chờ Sơ Tiện quyết định.

Sơ Tiện khóc không ra nước mắt, ngoại trừ tìm Phó Chỉ Thực, hình như cô cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lén lút ngắm người đối diện, người này vẫn ung dung nhìn cô, hoàn toàn là vẻ mặt đang xem kịch vui.

Cô cắn răng, từ chỗ bác sĩ Lưu bưng đi hai ly Sprite, chậm rãi đi về phía Phó Chỉ Thực, nhỏ giọng mở miệng: "Đàn anh, thiệt thòi cho anh rồi!"

Khóe môi người đàn ông không khỏi nở một nụ cười, đưa tay nhận lấy một ly: "Không thiệt thòi."

Chẳng những không thiệt thòi, anh còn vô cùng vui vẻ cống hiến sức lực.

"Quả nhiên tìm người đẹp trai nhất, cái thời đại nhìn mặt ác độc này!" Những người đàn ông khác không khỏi thở dài tiếc nuối, gào khóc thảm thiết.

"Rượu giao bôi!"

"Rượu giao bôi!"

"Rượu giao bôi!"



Bầu không khí sôi nổi, mọi người vỗ tay tạo khí thế.

Khuôn mặt Sơ Tiện đã không thể dùng từ đỏ để hình dung, giờ phút này cô giống như thức ăn trên giá nướng, đã chín rồi.

Hai người uống rượu giao bôi trước sự chứng kiến của mọi người.

"Uống rượu giao bôi xong thì là người của anh, trốn không thoát đâu!" Cả hai dựa vào gần, hơi thở ấm áp của Phó Chỉ Thực phun lên cổ cô, nóng đến độ khiến cô lòng dạ rối bời.

Sơ Tiện: "..."

Sơ Tiện dùng sức trừng anh.

Ninh Mông cầm chai rượu lộ vẻ mặt hóng hớt cười, không khỏi bồi hồi: "Rõ ràng không phải thật, sao em lại cảm thấy mình bị cho ăn thức ăn cho chó chứ!"

Y tá Tiểu Trang bên cạnh gật đầu như giã tỏi: "Tôi cũng vậy, cảm giác hai người này rất xứng đôi! Nếu là thật thì tốt rồi."

Ninh Mông: "Không đâu, bác sĩ Phó nhỏ sẽ không nhìn trúng Sơ Tiện, giống như đứa trẻ chưa lớn vậy."

Huống chi bác sĩ Phó nhỏ đã có người trong lòng từ lâu rồi.

Y tá Tiểu Trang mất mát nói: "Cũng đúng, bác sĩ Phó nhỏ hẳn là thích em gái thành thục quyến rũ."

Uống xong rượu giao bôi, Sơ Tiện hận không thể tìm một cái lỗ giấu mình đi. Mẹ nó quá mất mặt!

Tâm trạng của người nào đó lại rất tốt, vô cùng vừa lòng.

Vòng thứ ba vừa bắt đầu Sơ Tiện đã âm thầm cầu nguyện, nhất định đừng quay trúng chính mình, bằng không cô tuyệt đối không chơi nữa.

Ông trời có lẽ nghe được lời cầu nguyện của cô, vòng thứ ba cuối cùng cũng buông tha cho cô.

Liên tiếp chơi bảy tám vòng, Phó Chỉ Thực không bị quay trúng lần nào, cũng quá may mắn rồi.

Lúc sắp kết thúc, anh mới bị quay trúng một lần.

Mọi người cảm thấy hứng thú với anh nhất, lập tức ngồi thẳng người, ồn ào hỏi: "Bác sĩ Phó nhỏ, lời thật lòng hay là mạo hiểm."

Người đàn ông trẻ tuổi dịu dàng nói: "Lời thật lòng."

Lúc này, các đồng nghiệp châu đầu ghé tai, sôi nổi thảo luận, tất nhiên phải hỏi ra một vấn đề có tính sát thương cao nhất.

Cuối cùng do y tá Tiểu Trang đại diện mọi người đặt câu hỏi. Y tá Tiểu Trang hắng giọng, cao giọng hỏi: "Lần đầu tiên là khi nào?"

Phó Chỉ Thực đang uống coca, một ngụm nước ngọt suýt nữa đã phun ra.

Không thể không nói đám đồng nghiệp này của anh đúng là rất biết chơi.

Mọi người mang vẻ mặt tò mò chờ đợi, lại chờ được đương sự nói một câu không đau không ngứa: "Tôi uống."

Người đàn ông uống hết một chai bia trong một hơi.

Hóng hớt thất bại, mọi người thất vọng.

Sơ Tiện nghĩ thầm, chờ chạng vạng trở về nhất định là cô lái xe. Phó Chỉ Thực uống rượu, Ninh Mông thì ngay cả bằng lái xe cũng không có. Cô là công cụ hình người bị ép lên sân khấu lần nữa.

——

Trò chơi vừa kết thúc, mọi người lập tức hoạt động tự do.

Sơ Tiện đi từ đầu dốc tới cuối dốc, tìm chỗ ít người nằm.

Bãi cỏ đã được công nhân vệ sinh cắt tỉa, rất ngắn, không đâm vào người chút nào. Nằm lên không khác gì đang nằm trên chăn bông.

Áo khoác hấp thụ hơi nóng, mặc trên người nóng đến phát hoảng.

Cô cởi áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu vàng chanh.

Bầu trời không mây, trong veo không lẫn một tia tạp chất.

Xa xa là một mảng lớn ruộng cỏ hồng, màu cỏ khô vàng, kéo dài thật xa.

Mấy người yêu thích nhiếp ảnh cầm máy ảnh đi dạo xung quanh ruộng chụp ảnh. Những người này luôn có thể tìm thấy phong cảnh đẹp trong mắt họ.

Phó Chỉ Thực lặng lẽ đi theo Sơ Tiện.

Cả người cô bé lún xuống bãi cỏ, tay phải gối lên mắt, mái tóc ngắn đen nhánh được thả tự do trải rộng trên mặt đất, mấy chữ cái trước ngực áo hoodie bị mặt trời chiếu vào tỏa sáng lấp lánh.

Phó Chỉ Thực chợt nhớ tới, năm ấy ở thư viện đại học A hướng dẫn luận văn cho cô, khi đó cô cũng mặc một cái áo hoodie màu vàng chanh, còn cầm một cái ô vịt nhỏ màu vàng nhạt, trông có vẻ ngốc nghếch.

Cô bé chủ động xin đi giết giặc rót nước cho anh, trở về thấy anh đứng ở đầu cầu thang gọi điện thoại, còn lén lấy điện thoại di động chụp hình anh. Cô cho rằng anh không biết, thật ra anh đều thấy được.

Nhưng mà những thứ này Sơ Tiện đều đã quên. Bây giờ anh muốn đòi lại nợ cũ cũng không thể. Cũng không biết ảnh cô chụp có còn hay không.

Thì ra tất cả mọi thứ liên quan đến cô, anh đều nhớ rõ ràng như vậy, chưa từng lãng quên dù là bất cứ chi tiết nhỏ nào.

Nếu thời gian có thể quay trở lại đêm tốt nghiệp nghiên cứu sinh của Sơ Tiện. Thời điểm cô mượn rượu tỏ tình với mình, nếu lúc ấy anh nhận ra được tình cảm dành cho cô từ sớm, anh nhất định sẽ đồng ý với cô ngay tại chỗ. Nếu như vậy, có lẽ rất nhiều chuyện đều đã khác đi. Cô có thể sẽ không mất trí nhớ, bọn họ có thể đã ngọt ngào như những cặp tình nhân khác từ lâu.

Đáng tiếc lúc ấy anh chỉ cho là cô là uống say đang nói mê sảng, chưa một lần thẳng thắn mà đối diện với tình cảm của cô.

Thời gian không thể quay lại, anh cũng không thể quay đầu. Đạo lý này, Sơ Tiện nhận ra sớm hơn anh.

Suy tư một lát, Phó Chỉ Thực lập tức nằm xuống bên cạnh cô.

Anh vừa nằm xuống, Sơ Tiện đã cảm nhận được.

Trên người anh có hương vị mát lạnh mà cô quen thuộc.

Sơ Tiện sợ bị người ta nhìn thấy, ngay lập tức bật dậy, muốn rời đi.

Ai ngờ người này nắm chặt tay cô: "Không được đi."

Sơ Tiện: "..."

Cô không nói gì: "Bị người ta nhìn thấy không tốt."

Ánh mặt trời chói mắt, đôi mắt anh híp lại chỉ còn một khe hở, nghiêm giọng nói: "Rượu giao bôi cũng đã uống, danh chính ngôn thuận, sợ cái gì?"

Sơ Tiện: "..."

"Đó là giả."

"Đối với anh đó là sự thật."

Sơ Tiện: "..."

Nói không lại anh, nhưng vẫn phải đi.

Phó Chỉ Thực thấy thế vội hạ giọng: "Ngoan, nằm với anh một lát."

Sơ Tiện nhìn xung quanh, nơi này là một sườn dốc, cách nơi dã ngoại của bọn họ một đoạn, du khách cũng không có mấy người. Cô vốn muốn yên tĩnh, mới đặc biệt đi thật xa. Chắc hẳn các đồng nghiệp không thể nhìn thấy bọn họ.

Nghĩ vậy cũng xem như an toàn, cô lại nằm xuống lần nữa.

Phó Chỉ Thực cởi áo khoác ra, đắp lên mặt hai người.

Lần này ai cũng không nhận ra bọn họ.

Sơ Tiện hoàn toàn yên tâm.

Mặt trời ấm áp vui vẻ, ngay cả một gợn gió nhẹ cũng không thấy.

Áo của Phó Chỉ Thực có mùi trên người anh.

Thoải mái quá, Sơ Tiện lập tức cảm thấy buồn ngủ.

Hai người nằm song song cùng một chỗ, không ai nói gì.

Dần dần, Sơ Tiện bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ......

Cô nhớ tới móc chìa khóa Phó Chỉ Thực đưa cho cô, sáng nay bị Ninh Mông nhìn thấy, sau này cô không dám lấy ra nữa.

Anh nói đây là quà sinh nhật muộn, vậy rốt cuộc anh đã hứa cho cô món quà này khi nào? Sao cô lại không nhớ ra chút nào?

Trước khi cô mất trí nhớ, cô là người như thế nào? Cuộc sống của cô ra sao? Phó Chỉ Thực là người như thế nào? Sự giao thoa của họ bắt đầu từ đâu? Trong ký ức bị lãng quên đó có những đoạn nào quan trọng?



Sơ Tiện suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.

Nhưng đáng tiếc trên đời này không phải câu hỏi nào cũng có đáp án.

Người bên cạnh ai cũng cho rằng đoạn ký ức quá khứ của cô không quan trọng, đã quên rồi thì quên đi, tất cả bắt đầu lại một lần nữa. Sơ Tiện cũng tự thuyết phục mình như vậy. Nhưng sau đó cô phát hiện như vậy không được. Cô có thể quên những thứ khác, nhưng duy nhất không thể quên tất cả về Phó Chỉ Thực. Mất đi đoạn ký ức này, tình yêu của cô đối với anh sẽ không trọn vẹn. Cô không thể tìm thấy điểm kết nối với quá khứ, như thể tình yêu của cô đến trong một sớm một chiều và đến một cách đột nhiên. Trên thực tế, họ đã biết nhau từ rất lâu.

"Sơ Tiện." Cũng không biết qua bao lâu, Sơ Tiện nghe được Phó Chỉ Thực nhẹ giọng gọi tên cô.

Tầm mắt bị che khuất, trước mắt một mảnh đen kịt. Trong bóng tối phát ra một tiếng vang nhỏ: "Vâng."

Xem như đáp lại.

"Chúng ta có thể đừng như vậy được không?"

"Cái gì?"

"Em có thể đừng cố ý trốn tránh anh nữa không?"

"Đàn anh, em còn chưa suy nghĩ xong..."

"Anh biết, anh cũng không có ép em lập tức đồng ý với anh, em có thời gian từ từ suy nghĩ, trước khi em suy nghĩ kỹ chúng ta vẫn là đàn anh đàn em, cũng vẫn là đồng nghiệp không phải sao?"

"Vậy tại sao anh lại nói thích em? Anh có biết điều này làm em cảm thấy rất khó xử không?" Giọng nói của Sơ Tiện dần trở nên kích động.

Phó Chỉ Thực vội vàng trấn an cô: "Bây giờ anh đang bình tĩnh trao đổi với em, em không cần kích động."

Cô bé bướng bỉnh nói: "Em không có kích động."

"Anh thích em, đương nhiên muốn có được em, nói cho em biết tình cảm của anh không có gì sai cả, nhưng không phải để em trốn tránh anh. Em là người trưởng thành, em có quyền tự do lựa chọn."

Sơ Tiện trực tiếp lấy áo khoác trên mặt xuống, xoay người bật dậy, nhụt chí nói: "Anh rõ ràng cố ý, anh biết em không thể không thích anh, anh còn làm cho em phải suy nghĩ nhiều như vậy. Phó Chỉ Thực, anh thật sự rất xấu xa!"
Bình Luận (0)
Comment