Phồn Chi Chi Trung

Chương 54

"Con đã khôi phục trí nhớ." Vẻ mặt Sơ Tiện vô cùng bình tĩnh khi nói ra lời này.

Không khí xung quanh chợt đóng băng, vạn vật như ngừng chuyển động, một sự im lặng đến đáng sợ bao trùm cả không gian phòng khách rộng lớn.

Triệu Lan Anh sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt kinh ngạc nhìn con gái, mãi không nói nên lời.

Một lúc sau, Sơ Tiện mới nghe thấy giọng nói của bà lộ ra vẻ khiếp sợ và không thể tin được: "Tiện Tiện, con nói gì? Con khôi phục trí nhớ?"

"Đúng vậy, con nhớ ra hết rồi."

"Chuyện bao lâu rồi?"

"Mới mấy hôm trước."

"Tiện Tiện, mẹ..." Triệu Lan Anh há miệng định nói gì đó, có lẽ muốn thay bản thân giải thích một chút, nhưng dây thanh quản như bị người ta bóp nghẹt, không nói được bất cứ lời nào.

Thật lâu sau, bà mới lên tiếng: "Tiện Tiện, năm đó mẹ không cố ý bỏ rơi con, chỉ là lúc đó mẹ quá khó khăn, mẹ không còn cách nào khác... Mẹ chỉ muốn bù đắp cho con, nếu như nói cho con biết sự thật, chắc chắn mẹ sẽ mất con, mẹ không muốn mất con thêm lần nào nữa..."

"Đủ rồi." Sơ Tiện trầm giọng cắt ngang lời nói của Triệu Lan Anh: "Con không muốn nghe những lời này. Năm đó mẹ và bố ly hôn, mẹ đã lựa chọn vứt bỏ con, đây là sự thật. Một đứa trẻ bị vứt bỏ sẽ trở nên nhạy cảm, tự ti, không dám mở lòng đón nhận tình cảm của bất kỳ ai. Những năm này, con thường gặp ác mộng, con mơ thấy mình đang đuổi theo một chiếc xe buýt, mẹ ngồi trên xe nhưng từ đầu tới cuối chưa từng quay đầu lại nhìn con dù chỉ là một lần. Mẹ cảm thấy con là gánh nặng, là quá khứ mà mẹ cần phải vứt bỏ để bắt đầu cuộc sống tốt hơn. Đã nhiều năm trôi qua, con có thể không hận mẹ, không quan tâm đến nỗi đau bị người thân vứt bỏ, nhưng con không thể nào tha thứ cho mẹ, xem như mọi chuyện chưa từng xảy ra, sau đó chung sống vui vẻ với mẹ dưới một mái nhà, con không làm được. Vì vậy, hôm nay con nhất định phải dọn đi. Cảm ơn mẹ vì khoảng thời gian con mất trí nhớ đã chăm sóc con. Mẹ yên tâm, sau này con sẽ phụng dưỡng mẹ lúc về già, làm hết trách nhiệm của một người con gái. Nhưng tình cảm mẹ con chúng ta nên kết thúc ở đây đi."

"Tiện Tiện, con muốn rời khỏi mẹ sao? Không, con không thể rời khỏi mẹ..." Triệu Lan Anh dùng sức kéo vali của Sơ Tiện, không còn giữ được vẻ cao quý thường ngày: "Con là con gái mẹ, con không thể rời khỏi mẹ, con phải ở bên cạnh mẹ, bọn họ không thể cướp con đi!"

"Có mấy lời con đã muốn nói với mẹ từ lâu rồi nhưng chưa có cơ hội, hôm nay con sẽ nói hết một lần. Thật ra từ trước đến nay, mẹ luôn miệng nói yêu con, muốn bù đắp cho con, nhưng ngay cả việc con thích gì, mẹ cũng không biết. Nếu mẹ thật sự quan tâm con thì mẹ nên biết con chưa từng thích màu hồng. Con thích màu vàng, chỉ cần là màu vàng con đều thích. Mẹ trang trí phòng của con màu hồng, mua cho con quần áo màu hồng, ngay cả dây buộc tóc và băng đô đều là màu hồng, vì mẹ nghĩ chỉ cần là con gái đều sẽ thích màu hồng. Mẹ muốn biến con trở thành một nàng công chúa, một cô tiểu thư cành vàng lá ngọc. Vì vậy mẹ bắt con học dương cầm rồi trà đạo, cho dù những điều đó không phải là mong muốn của con. Mẹ làm tất cả chỉ vì muốn sau này con có thể gả vào một gia đình giàu có mà không bị khinh thường. Nhưng mà mẹ nghĩ chỉ cần mặc màu hồng, học trà đạo rồi dương cầm là con có thể trở thành công chúa sao? Một đứa con gái từ nhỏ đã lớn lên trong sự nghèo khổ, thiếu thốn tình cảm gia đình, chưa từng có được hạnh phúc thì mãi mãi cũng chỉ là một cô bé lọ lem, cho dù mẹ có cố gắng thế nào thì con cũng không thể trở thành công chúa được."

"Ham muốn kiểm soát của mẹ thật sự rất đáng sợ. Mẹ chỉ muốn giam con và A Đàm thật chặt bên cạnh mẹ. A Đàm ăn cái gì, mặc cái gì, đi học lớp học thêm nào, kết bạn với ai, mẹ đều muốn quản hết. Thằng bé chỉ ăn miếng bánh Vân Phiến còn phải giấu mẹ, lén lút trốn trong phòng ăn một mình. Còn con, mẹ không cho con liên lạc với bố và bà nội, không cho con yêu đương với Phó Chỉ Thực, thậm chí còn ném lạp xưởng và cốm gạo bà nội cho con vào thùng rác. Tình yêu của mẹ khiến con cảm thấy nghẹt thở, thật sự không thể chịu nổi. Con chỉ muốn rời xa mẹ, không muốn ở bên cạnh mẹ thêm một giây nào cả."

Sơ Tiện vừa dứt lời lập tức quay lưng bước đi không hề do dự, mặc kệ Triệu Lan Anh ở phía sau điên cuồng gào thét, đập đồ khắp nơi.

Cô không quay đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Giống như năm đó cô trơ mắt nhìn theo chiếc xe buýt chạy càng lúc càng xa, mẹ ngồi trong xe nhưng chưa từng quay lại nhìn cô, một lần cũng không.

Sau khi Sơ Tiện rời khỏi biệt thự, bước ra khỏi nhà họ Hạ, cô cảm thấy bản thân như được giải thoát, tâm trạng cũng trở nên thoải mái.

Cuộc sống của mỗi người là khác nhau, vì vậy đừng so sánh cuộc sống của bạn với bất kỳ ai khác. Có người thì may mắn được bố mẹ yêu, gia đình hạnh phúc. Có người lại bất hạnh lớn lên trong một gia đình đổ vỡ, thiếu thốn tình cảm của cả cha lẫn mẹ. Nếu kiếp này bạn không thể trở thành người may mắn đó thì chắc chắn kiếp sau ông trời sẽ bù đắp cho bạn một cuộc sống tốt hơn. Còn đối với Sơ Tiện, cô cảm thấy bản thân vẫn còn rất may mắn vì bên cạnh cô vẫn còn bà nội và bố luôn yêu thương cô vô điều kiện.

Chào đón Sơ Tiện là cái ôm ấm áp của Phó Chỉ Thực.

Anh dùng hết sức ôm chặt lấy cô vào lòng, hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến xoa dịu trái tim đang rỉ máu của cô.

Sẽ luôn có người nhặt từng mảnh vỡ hỗn độn trong trái tim em, sau đó dùng tình yêu lấp đầy những vết nứt đó.(*)

(*) Trích từ phần bình luận của Netease music (Võng Dịch Vân), trang nhạc trực tuyến của Trung Quốc.

Giờ phút này, Sơ Tiện cảm thấy đối với việc anh vô tình hay cố ý che giấu sự thật về mối quan hệ giữa cô và mẹ không còn quan trọng nữa. Từ trước đến nay, vấn đề lớn nhất giữa cô và bà ấy xuất phát từ những mâu thuẫn xảy ra trong quá khứ, Phó Chỉ Thực chỉ là người ngoài, anh không biết rõ mọi chuyện vì vậy cũng không thể can thiệp quá nhiều, cách tốt nhất anh có thể làm là giữ im lặng.

***

Sơ Tiện xuất viện xong thì xin nghỉ phép một tuần. Vết thương do va đập phía sau gáy không nghiêm trọng lắm. Chẳng qua là cô vừa khôi phục trí nhớ đã lập tức trải qua quá nhiều chuyện không vui, vì vậy cô cảm thấy bản thân mệt mỏi đến kiệt sức, muốn nghỉ ngơi một thời gian.

Tâm sự chất chứa trong lòng như một tảng đá lớn đang đè nặng trên người cô khiến cô không thể tập trung vào công việc. Vì vậy, cô muốn dùng khoảng thời gian nghỉ phép để chữa lành những tổn thương trong thời gian qua.

Trong lúc nghỉ phép, cô muốn cho cơ thể nghỉ ngơi, thả lỏng tâm trạng, đồng thời nhân cơ hội này làm rõ những vấn đề trong quá khứ mà cô đã canh cánh trong lòng từ lâu.

Sơ Tiện nghỉ ngơi ở nhà Phó Chỉ Thực sáu ngày. Ban đầu, bác sĩ Phó nhỏ muốn xin nghỉ để tiện chăm sóc bạn gái nhưng Sơ Tiện không đồng ý. Vì chuyện của gia đình cô mà anh đã vất vả nhiều ngày. Công việc ở bệnh viện lại bận rộn, cô không muốn trở thành gánh nặng của anh. Trên vai anh còn phải gánh vác trách nhiệm của Nhân Hòa Đường, có rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh. Anh phải hoàn thành công việc của mình một cách hoàn hảo, không để người khác tìm ra bất cứ một khuyết điểm nào, có như vậy mới nhận được sự tin tưởng của mọi người.

Anh không xin nghỉ phép nhưng mỗi ngày tan làm đều dành thời gian chăm sóc cô, tự mình xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho cô, trong lúc đi làm cũng thường xuyên gọi điện trò chuyện cùng cô.

Các đồng nghiệp vừa nghe tin Sơ Tiện bị thương đã lập tức nhắn tin hỏi thăm sức khỏe của cô. Ngay cả người keo kiệt như Ninh Mông cũng gửi cho cô bao lì xì.

Chỉ là vết thương nhỏ lại làm phiền mọi người quan tâm như vậy, Sơ Tiện cảm thấy rất áy náy.

Trưởng khoa Phó và bà Văn Hải Lan cũng đến thăm Sơ Tiện ngay khi biết tin. Sau đó, bà Văn còn thường xuyên ghé qua nhà nấu canh cho cô.

Ngày nghỉ phép cuối cùng, Sơ Tiện liên lạc với Thẩm Khinh Noãn qua điện thoại. Hai người hẹn nhau ở quán cafe Lệch múi giờ nằm gần khu dân cư Danh Môn Ngự Phủ.

Sự cố sập cầu khiến cả nước khiếp sợ năm 2008 đã cướp đi sinh mệnh của Thẩm Khinh Hàn và Thẩm Hà Nhu. Thẩm Khinh Noãn là người thân của họ, trong tất cả những người liên quan đến sự cố năm đó, chắc chắn cô ấy là người biết rõ nhất nguồn gốc mọi chuyện.

Phó Chỉ Thực lo lắng cho sức khỏe của Sơ Tiện, mấy ngày gần đây vẫn không đồng ý cho cô ra ngoài, cho dù đi dạo cũng không thể đi xa, chỉ được phép đi loanh quanh trong khu dân cư.

Nhân lúc anh làm việc, Sơ Tiện lén lút chạy ra ngoài gặp mặt Thẩm Khinh Noãn.

Giữa tháng tư, thời tiết ở Thanh Lăng dần trở nên ấm áp. Bầu trời trong xanh, những cơn gió nhè nhẹ thổi qua, mặt trời tỏa ra những tia nắng rực rỡ.

Thời tiết đẹp như này rất thích hợp để mặc những chiếc váy ngắn trẻ trung năng động, nhưng bây giờ Sơ Tiện lại là bệnh nhân của bác sĩ Phó, vì vậy cô chỉ có thể mặc quần áo thật dày để giữ ấm cơ thể. Nếu để Phó Chỉ Thực phát hiện cô mặc váy chạy ra ngoài, chắc chắn anh sẽ không ngừng cằn nhằn bên tai cô.

Cô chọn một chiếc áo cardigan dệt kim màu vàng nhạt trong tủ quần áo phối với một chiếc quần jean lửng, bên dưới đi một đôi Converse, quần áo trên người vô cùng kín đáo, cho dù bị anh bắt gặp cô cũng không sợ.

Trước khi ra ngoài, cô còn cố ý đeo đôi bông tai sừng hươu mà Thẩm Khinh Noãn tặng cô.

Làn da của cô trắng sáng, rất hợp với đôi bông tai này.

Hai cô gái hẹn gặp nhau lúc ba giờ chiều.

Sơ Tiện tới quán cafe Lệch múi giờ sớm hơn mười phút so với thời gian đã hẹn.

Cô vừa ngồi xuống bàn thì đã thấy Thẩm Khinh Noãn từ cửa bước vào, cô ấy mặc áo khoác gió dáng ngắn màu nâu socola, bên dưới phối với váy xếp ly màu trắng kèm đôi boot da ngắn màu đen làm nổi bật đôi chân thon dài cân đối.

Mái tóc dài uốn xoăn sóng màu nâu hạt dẻ của Thẩm Khinh Noãn được thả tự do, từng sợi tóc chuyển động bồng bềnh theo bước chân của cô ấy. Hôm nay, Thẩm Khinh Noãn dùng son môi màu cam cháy, đeo thêm chiếc kính râm, vẻ đẹp vừa quyến rũ vừa bí ẩn như muốn hút hồn những người xung quanh.

Nhìn trang phục của người ta, sau đó nhìn lại của mình, Sơ Tiện cảm thấy bản thân như đang quấn chăn ra ngoài.

Vừa thấy Thẩm Khinh Noãn bước đến gần, Sơ Tiện đã vội đứng lên: "Xin lỗi chị Thẩm, chị bận như vậy còn hẹn chị ra ngoài."

Thẩm Khinh Noãn đưa tay tháo kính râm, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện với Sơ Tiện: "Bây giờ chị đang đi dạy ở trường đại học, công việc mỗi ngày cũng không nhiều, rất rảnh rỗi."

Sơ Tiện đã gọi trước một cốc nước ấm, nhẹ nhàng nói: "Chị Thẩm, chị gọi đồ uống đi ạ."

Thẩm Khinh Noãn vẫy phục vụ, gọi một tách cappuccino và một bánh matcha ngàn lớp.

Thẩm Khinh Noãn gọi đồ uống xong, thấy trước mặt Sơ Tiện có đặt một cốc nước ấm, không nhịn được trêu chọc: "Anh Phó quản em chặt thế à? Ngay cả cà phê cũng không cho em uống à?"

Sơ Tiện vội lắc đầu: "Không phải ạ, là do em không thích uống cà phê lắm."

Phục vụ mang đồ uống và bánh ngọt lên cho Thẩm Khinh Noãn.

Cô ấy nói cảm ơn, sau đó thêm hai viên đường vào tách cappuccino, dùng muỗng nhỏ khuấy nhẹ nhàng.

Phát hiện ánh mắt Sơ Tiện đang nhìn mình, Thẩm Khinh Noãn thản nhiên cười: "Chị thích ngọt lắm."

"Sơ Tiện, em có thích ăn ngọt không?"

Sơ Tiện lắc đầu.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ thích đồ ngọt. Có lẽ vì trong lòng chất chứa quá nhiều nỗi đau, dù cho ăn bao nhiều đồ ngọt cũng không thể xua đi vị đắng của cuộc sống, vì vậy cô cũng không muốn ăn.

Giờ phút này, không hiểu vì sao cô chợt nhớ đến đêm Giáng sinh vào năm thứ hai cô học nghiên cứu sinh, Phó Chỉ Thực dẫn cô tới Thiềm Ngoại Thính Vũ ăn khuya. Chủ quán tặng táo cho cả hai nhưng Phó Chỉ Thực lại đưa cả trái táo của mình cho cô. Cô mang hai trái táo về phòng ngủ, một mình yên lặng ăn một quả. Cho đến bây giờ Sơ Tiện vẫn nhớ rất rõ vị ngọt của trái táo đó, ngọt đến nỗi khắc sâu vào tận tim cô, khiến cô muốn rơi lệ. Từ trước tới giờ cô chưa từng ăn trái táo nào ngọt đến thế.

Mặc dù mất trí nhớ là một điều đáng tiếc nhưng khoảng thời gian đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của Sơ Tiện. Cô không cần phải vất vả chạy khắp nơi để tìm việc làm, không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc, cô có thể làm công việc mình thích, ở bên cạnh người mình yêu.

Không gian trong quán cà phê được trang trí theo phong cách tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng vương vấn bên tai, giai điệu trầm bổng sâu lắng.

Những vệt nắng đọng lại bên ô cửa sổ, màu nắng chiều nhuộm vàng cả mặt kính trong suốt, nhìn từ bên trong có thể thấy rõ những hạt bụi đang lơ lửng trên không trung.

Sơ Tiện đắm mình trong ánh nắng ấm áp, đôi bông tai sừng hươu trên tai cô lấp lánh, cả người cô toát lên nét dịu dàng, điềm tĩnh.

Thẩm Khinh Noãn nhìn thoáng qua, không nhịn được bật cười: "Lần đầu tiên gặp em, chị đã cảm thấy đôi bông tai này rất hợp với em."

Cô đưa tay lên chạm vào dái tai: "Cám ơn chị Thẩm đã tặng cho em món quà này, em rất thích."

Thẩm Khinh Noãn cúi đầu nhấp một ngụm cà phê: "Sơ Tiện, có chuyện gì muốn hỏi thì em cứ hỏi đi, những gì chị biết, chị đều sẽ nói hết với em."

Hai tay Sơ Tiện giữ chặt ly thủy tinh, cô suy nghĩ trong giây lát rồi bình tĩnh lên tiếng: "Chị Thẩm, không dám nói dối chị, hôm nay em hẹn chị ra đây đúng là có chuyện muốn hỏi chị."

"Có liên quan tới anh Phó à?"

"Vâng." Cô gật đầu: "Nói chính xác hơn là có liên quan đến chú Thẩm Khinh Hàn và chị Thẩm Hà Nhu."

Cô nhanh chóng bổ sung một câu: "Bố em là Sơ Minh, theo như em biết thì năm xưa bố em và chú Thẩm, chị Thẩm là đồng nghiệp."

Thẩm Khinh Noãn im lặng nghe Sơ Tiện nói nói xong, thái độ cũng không có gì thay đổi, nét mặt vẫn bình thản.

Cô ấy để chiếc thìa nhỏ trong tay xuống, ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn cô gái ở đối diện: "Sơ Tiện, tại sao em không tự đi hỏi anh Phó?"

"Em không dám." Hai tay Sơ Tiện vô thức siết chặt lấy cốc thủy tinh, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Em sợ nghe được đáp án mình không muốn nghe nhất từ anh ấy."

"Em đang sợ điều gì?"

"Em sợ anh ấy ở bên cạnh em vì trách nhiệm mà không phải là tình yêu. Em sợ anh ấy chỉ là đang thay người bạn đã khuất chăm sóc con cái của đồng nghiệp."

Thẩm Khinh Noãn bỗng ngẩng đầu: "Em biết hết chuyện năm đó rồi à?"

Sơ Tiện lắc đầu: "Em không biết cụ thể."

Thẩm Khinh Noãn nhanh chóng chìm vào hồi ức nào đó, giọng nói nhỏ nhẹ, chậm rãi: "Thật ra chuyện năm đó không phải bí mật gì cả, tất cả mọi người đều biết. Chắc hẳn bố em cũng ấn tượng rất sâu sắc..."

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Bấm tay tính toán, hình như sắp kết thúc rồi.
Bình Luận (0)
Comment