Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 15

“Mộ tướng quân, Mộ tướng quân, Tống công chúa mời ngài trở lại đại điện, muốn tiễn ngài”. Mộ Thanh vừa mới rời đại điện không lâu liền có một tên tiểu thái giám chạy tới.

“Công chúa?”. Mộ Thanh nhíu mày, sao đột nhiên lại gọi ta quay lại?. Tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn theo chân tiểu thái giám quay lại đại điện.

Trong đại điện, Nhược Cẩm hờ hững nhìn Hoàn Nhan Lượng: “Hoàng thượng, mỹ nhân trong thiên hạ đầy rẫy, sao ngài cứ nhất định muốn Nhược Cẩm đây? Ngài để Nhược Cẩm tự do, Nhược Cẩm sẽ vì ngài bày mưu tính kế, giúp hoàng thượng thống nhất thiên hạ”.

Hoàn Nhan Lượng thở dài: “Trẫm là luyến tiếc một người nữ tử thông minh như ngươi bị người khác hưởng thụ, trẫm muốn thân xác ngươi, cũng muốn lòng của ngươi chỉ có toàn tâm toàn ý thích trẫm, thuận theo trẫm, trẫm mới yên tâm để ngươi cạnh bên người”. Nói xong Hoàn Nhan Lương đến gần Nhược Cẩm: “Trẫm tha cho ngươi thân thanh bạch nhiều năm, sao lại không biết tiểu muội Như Lăng nhà ngươi đang giả ngốc?”.

Nhược Cẩm lắc đầu: “Nếu hoàng thượng đã biết có thể lấy nó uy hiếp Nhược Cẩm, tội gì phải diễn kịch như hôm nay?”.

“Xem ra ván cờ hôm nay trẫm không thắng được toàn bộ còn bị ngươi nhìn ra nước cờ”. Hoàn Nhan Lượng bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Vì sao ngươi luôn thông minh như vậy khiến trẫm thực lòng yêu thích ngươi đây?”.

Nhược Cẩm cười lạnh lùng: “Hoàng thượng quá khen, Nhược Cẩm chẳng qua cũng chỉ là một phàm nữ”.

Hoàn Nhan Lượng bỗng nhiên cười to: “Nếu ngươi chỉ là một phàm nữ vậy nữ tử trong thiên hạ chẳng phải đều là xuẩn nữ rồi sao? Mộ Thanh kia quả nhiên là một dũng tướng, có hắn phò trợ Đại Kim, muốn thống nhất thiên hạ đúng là như hổ mọc thêm cánh. Chỉ sợ hắn hiện tại cũng không biết người hắn giết hôm nay đến tột cùng là ai?”. Nói xong nhìn đến thi thể của hán tử khôi ngô trên đại điện Hoàn Nhan Lượng chắp tay lắc đầu: “Người Tống giết trung liệt người Tống, kịch này quả nhiên là đặc sắc, Dương tướng quân dưới cửu tuyền chắc cũng không thể nhắm mắt rồi”. Đảo mắt nhìn Nhược Cẩm: “Ngươi muốn dùng cách này giữ Mộ Thanh ở Đại Kim, khiến hắn không có mặt mũi nào quay về Tống thổ, thật hao tổn tâm trí. Trẫm chẳng qua là thuận theo tâm ý của ngươi trợ giúp một tay, đóng vai phản diện mà thôi”.

“Ta…”. Nhược Cẩm muốn nói lại thôi.

“Ngươi vì trẫm hi sinh nhiều như vậy mới lừa được hắn quỳ gối dưới chân trẫm, sau này nhất thống thiên hạ trẫm tuyệt đối sẽ không phụ ngươi”. Hoàn Nhan Lượng đỡ lấy thân thể Nhược Cẩm: “Trâm biết lưng ngươi bị thương, đến, để trẫm xem xem vết thương còn đau không?”.

“Hoàng thượng!”.

Thân thể của Nhược Cẩm bỗng run lên, bình tĩnh nhìn Mộ Thanh trước cửa đại điện, sắc mặt trắng bệch: “Mộ….”.

“Đây là vực sâu mà ngươi nói? Cũng là hại ta thân bại danh liệt?”. Mộ Thanh bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm cười chua xót: “Ngươi nói cho ta biết, ngươi của đêm qua với ngươi của ngày hôm nay rốt cuộc là ai đang diễn kịch?”.

“Mộ Thanh, đều không phải…”.

Hoàn Nhan Lượng cười nhìn Mộ Thanh: “Mộ tướng quân, ngươi tới thật đúng lúc, trẫm suy nghĩ một chút, một nghìn binh mã thật sự là quá ít, trẫm cho ngươi thêm chín nghìn binh mã, nhất định có thể toàn thắng trở về”.

Buồn bã lắc đầu, Mộ Thanh xoay người sang chỗ khác: “Nhược Cẩm, hóa ra cái vực sâu này chỉ có ta một mình nhảy xuống…. mà còn là cam tâm tình nguyện nhảy xuống….”.

“Mộ tướng quân, thật sự không cần thêm binh mã?”.

“Đại Kim hoàng đế cũng quá xem thường Mộ Thanh ta rồi”. Quay đầu lại đau xót nhìn Nhược Cẩm, Mộ Thanh rưng rưng nhìn nàng: “Ngươi cũng quá xem thường ta rồi…”. Quay đầu rời đi, lệ theo khóe mắt, máu theo khóe môi rơi xuống thềm đá trong nháy mắt, khiến cho Nhược Cẩm đau lòng.

“Mộ Thanh…”. Trái tim Nhược Cẩm trong nháy mắt vỡ thành trăm mảnh, ngươi không muốn nghe ta giải thích phải không? Hay là ngươi đối ta tuyệt vọng rồi?.

“Ha ha ha, Nhược Cẩm, ván này trẫm thắng”. Hoàn Nhan Lượng ngửa mặt lên trời cười to, nhìn gương mặt xám như tro tàn của nàng: “Không ai chống đối trẫm mà còn sống ở trên đời, hắn cũng không ngoại lệ”.

“Ngươi muốn làm cái gì?”. Nhược Cẩm hoảng hốt nhìn Hoàn Nhan Lượng.

“Trẫm cho hắn một chén rượu độc, ngươi cũng tự tay kính hắn một chén..”. Hoàn Nhan Lượng cười nhàn nhã: “Độc này không màu không mùi, bảy ngày sau mới phát tác…”.

“Ngươi mang thuốc giải đưa cho ta!”. Nhược Cẩm nhịn không được túm chặt áo ngoài của Hoàn Nhan Lượng: “Mau đưa cho ta!”.

“Bây giờ dù trẫm có đưa cho ngươi, hắn cũng không tin ngươi nữa rồi”. Hoàn Nhan Lượng một câu nói trúng chỗ đau của Nhược Cẩm: “Huống chi hôm nay trẫm là diễn theo ý của ngươi, thật vất vả mới có kết cục này, vì sao phải cho ngươi thuốc giải, nhìn ngươi đối hắn bỏ sống quên chết?”.

“Hoàng thượng! Cầu ngươi tha cho hắn!”. Nhược Cẩm rơi lệ quỳ rạp xuống đất: “Ngài muốn Nhược Cẩm làm cái gì đều có thể!”. Mộ Thanh, ta không thể để ngươi chết, ngươi chờ ta, chờ ta, ta nhất định sẽ làm ngươi không có việc gì.

Hoàn Nhan Lượng có chút kinh ngạc: “Giỏi lắm, thật không ngờ, ngươi dĩ nhiên vì một gã người Tống mà quên hết tất cả, ngươi chớ quên cha ngươi là chết ở trong tay người Tống!”.

Nhược Cẩm lắc đầu: “Ta mặc kệ hắn là người Tống hay người Kim, ta chỉ muốn hắn bình an!”.

“Ngươi càng muốn hắn sống, trẫm lại càng không bỏ qua hắn!”. Hoàn Nhan Lượng hung hăng giũ tay áo: “Bảy ngày sau, thám tử trẫm đặt trong quân sẽ báo tin hắn chết, đến lúc đó mặc hồng y hay bạch y đều không phải do ngươi quyết! Trẫm tin rằng cho dù ngươi là khối băng trẫm cũng có thể đem ngươi nấu chảy”.

Nhược Cẩm rùng mình, bỗng nhiên đứng lên: “Vậy Nhược Cẩm tình nguyện từ nay về sau vì hắn mặc đồ trắng…”.

“Nếu ngươi muốn nhìn thấy hắn chết, trẫm tình nguyện chuẩn bị ngựa cho ngươi”. Hoàn Nhan Lượng lạnh lùng mở miệng: “Lấy tính cách của ngươi, không thấy tận mắt hắn chết ngươi sẽ không quay đầu lại, trẫm giúp ngươi việc này”.

Cười thống khổ, Nhược Cẩm nhìn cung điện nguy nga ngoài đại điện: “Hoàng thượng, ngươi có giang sơn, có hùng binh trăm vạn, có vô số mỹ nhân rồi, lòng của ngươi còn không thỏa mãn sao?”.

“Thế gian này còn rất nhiều thứ trẫm muốn chinh phục, trong đó có ngươi…”.

“Ta chẳng qua cũng chỉ là một nữ tử mà thôi, ta có cái gì phi tử của ngươi cũng có…”. Nhược Cẩm lạnh lùng quay đầu: “Lấy ta rồi một ngày kia ngươi sẽ hối hận”.

Hoàn Nhan Lương lạnh lùng nhìn Nhược Cẩm: “Cho dù ngươi là thi thể trẫm cũng muốn đem ngươi trở thành nữ nhân của trẫm. Huống hồ ngươi sẽ không chết, bởi vì trẫm biết ngươi không muốn nhìn thấy muội muội của mình nằm dưới thân trẫm thở hổn hển”.

Nhược Cẩm trong lòng phát lạnh, không tiếng động rời khỏi đại điện. Cung điện nặng trịch này vì sao giống như cái miệng của một con ác thú lớn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đem những nữ tử vô tội nuốt vào trong?.

Hoàn Nhan Lượng tà cười nhìn bóng lưng của Nhược Cẩm: “Ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của trẫm”.

Nước mắt trên mặt bị gió lạnh thổi qua không biết khô từ lúc nào? Cũng không biết lúc nào thì lại ướt? Nhược Cẩm nhìn về hướng Mộ Thanh suất quân rời đi, mọi thứ trước mắt dường như trở nên mơ hồ.

Mộ Thanh……Mộ Thanh….

Ngươi cũng biết là ta rất mệt, là ngươi làm cho ta muốn bình an cùng yên lặng, là ngươi làm cho ta không muốn sống một mình trên đời này…. Thế nhưng, hôm nay tất cả đều sụp đổ. Ta dĩ nhiên tự tay đưa ngươi uống rượu độc…. dĩ nhiên đem ngươi đẩy xuống vực sâu, một cái vực sâu chết người.

Ta nói rồi, ngươi nhảy ta cũng nhảy…

Cho dù ngươi không tin ta, ta cũng muốn cùng ngươi đi hết bảy ngày cuối cùng…

Bỗng nhiên thân thể run lên Nhược Cẩm té ngã trên mặt đất, trong lúc mơ hồ nhìn như thấy Mộ Thanh ôm nàng vào trong lòng, đi về phía phủ tướng quân.

“Không nên…. Đi….”.

Mộ Vân nhăn mày không dứt, ngươi yêu muội muội sâu đến vậy ư?.

Mọi thứ trước mắt bỗng nhiên lâm vào bóng tối.

Ánh nến chập chờn, ngoài cửa sổ là một đêm không trăng không sao. Tỉnh lại, Nhược Cẩm phát hiện chính mình đã về đến phủ tướng quân.

“A tỷ…”. Như Lăng lo lắng nhìn Nhược Cẩm sắc mặt trắng bệch: “Tỷ rốt cuộc cũng tỉnh”.

“Ta…. Ngủ bao lâu rồi?”.

“A tỷ, ngươi hôn mê một ngày một đêm rồi…”.

Nhược Cẩm bỗng nhiên cả kinh: “Không xong rồi…. ta đuổi không kịp hắn rồi”.

“Ngươi muốn đuổi theo ai?”. Mẹ nuôi ở bên đè lại thân thể Nhược Cẩm: “Ngươi tại hoài thủy trúng một kiếm đáng lẽ ra phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, dọc đường đi xóc nảy không nói, lại còn không dưỡng tâm, cứ lăn qua lăn lại như vậy cẩn thận thân thể sớm muộn gì sẽ không chịu nổi”.

“Mẹ nuôi, Mộ Thanh hắn… Nếu ta không đuổi theo chỉ sợ cả đời này không nhìn thấy mặt hắn nữa rồi!”. Nhược Cẩm nắm chặt tay mẹ nuôi: “Ta trúng kế, tự tay đưa rượu độc cho hắn uống, là ta hại hắn…”.

“Con ngựa hắn…”. Như Lăng hoảng hốt đứng dậy: “Hắn…”.

“Nhị tiểu thư!”. Mẹ nuôi kéo lại Như Lăng: “Ta nghe nói Mộ công tử mang một nghìn binh mã hành quân cấp tốc, nay đã qua một ngày một đêm tất nhiên đã ở xa trăm dặm, có đuổi cũng không kịp”.

Như Lăng đau xót quay sang nhìn Nhược Cẩm: “A tỷ, sao ngươi có thể xuống tay với hắn? Sao ngươi có thể?”.

“Ta…”. Nhược Cẩm buồn bã cúi đầu, lại quật cường muốn từ trên giường đứng lên: “Ta muốn đi tìm hắn”.

“Nhị vị tiểu thư lúc này đều phải nghe ta, không được làm bậy, một người nằm yên tĩnh dưỡng, một người ngoan ngoãn ở nguyên trong phủ, ta sai mấy tên gia tướng đuổi theo hắn”. Mẹ nuôi đứng lên: “Ta sẽ mang hắn về, các ngươi nhớ kỹ không được làm bậy, ai không nghe lời ta cắt cơm”. Nói xong xoay người rời khỏi phòng.

Nhược Cẩm nặng nề thở dài nhưng Như Lăng bỗng nhiên lại cười lạnh một tiếng: “A tỷ, lúc này ta thực sự không hiểu ngươi, ngươi thông minh như vậy tại sao lại trúng kế của hoàng thượng?”.

“Tiểu muội….”. Nhược Cẩm nghẹn ngào.

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ quý trọng con ngựa, cùng con ngựa bên nhau suốt đời, hóa ra ta sai rồi…”. Xoay người sang chỗ khác Như Lăng buồn bã rời đi.

Nhược Cẩm nhịn xuống lệ trong mắt, hít một hơi thật sâu, xuống giường: “Xin lỗi mẹ nuôi, tiểu muội, chuyến này Nhược Cẩm nhất định phải đi…”

“Nếu phải đi sao không để tại hạ đưa tiểu thư đi một đoạn?”. Vừa bước ra cửa phòng, thanh âm của Mộ Vân liền vang lên.

“Ngươi là?”.

Mộ Vân chắp tay làm lễ: “Tại hạ là thị vệ của Uyển Hề công chúa, tên chỉ có một chữ ‘Vân’”. Nói xong bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Tùng thành đường xá xa xôi, ta biết Mộ công tử đi đường nào, ta đưa tiểu thư theo đường nhỏ, trong vòng ba ngày có thể đuổi kịp hắn”.

“Ngươi…”.

“Nếu tiểu thư không tin tại hạ, vậy để tại hạ một mình đi bắt hắn trở về”.

Nhược Cẩm lắc đầu, cười gượng: “Ta mệt rồi, không muốn nghĩ đến nhân tâm, tâm kế linh tinh gì nữa, ngươi muốn gạt ta thì cứ gạt đi, cùng lắm là mất đi thân thanh bạch…. Ta tin ngươi một lần”.

“Được, tại hạ đã chuẩn bị sẵn ngựa, tiểu thư, mời đi bên này”. Mộ Vân lo lắng nhìn nàng, ngươi tội gì phải dằn vặt chính mình? Muội muội à muội muội, nghiệt chướng của ngươi ngày càng nặng.
Bình Luận (0)
Comment