Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 44

Đêm khuya canh ba, vài đám mây che khuất ánh trăng.

Nằm mãi không ngủ được, Nhược Cẩm nhẹ nhàng từ trong lòng Mộ Thanh đang ngủ say chui ra, khoác áo bước xuống giường, quyến luyến liếc Mộ Thanh một cái, cười vui vẻ, cài áo chỉnh tề, cẩn thận mở cửa đi ra ngoài.

Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng Nhược Cẩm gõ cửa, Như Lăng mừng rỡ đi ra: “A tỷ, ngươi có biết ta đợi bao lâu rồi không?”. Nhìn thấy mặt Nhược Cẩm ửng đỏ đột nhiên hiểu ra: “Hóa ra con ngựa không thành thật, a tỷ, ngươi cũng không thành thật nha”.

Nhược Cẩm xấu hổ lắc đầu: “Tiểu muội, ngươi cũng đừng cười tỷ tỷ nữa, đi thôi, không phải nói muốn đi xem xem trong thư phòng của tứ công tử có gì bí mật sao?”.

“Vâng”. Gật đầu, Như Lăng kéo tay Nhược Cẩm, cười hì hì theo nàng rời phòng.

Sơn trang của Mộ Phong không giống với các trang viên khác, có rất nhiều gia đinh đứng canh. Đêm khuya, Tuyệt Trần sơn trang tĩnh lặng giống như chốn tiên cảnh khiến Nhược Cẩm cùng Như Lăng đi dọc chuỗi hàng lang gấp khúc cảm giác được yên tĩnh đến đáng sợ.

Vắng vẻ không người, Như Lăng nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng ra. Hai nàng bước vào, Nhược Cẩm không khỏi cả kinh khi nhìn thấy Giang Bắc địa đồ cực lớn trong phòng. Hóa ra thân là công tử nhà Duyên Lăng, dù ở trong chốn thế ngoại đào nguyên cũng không bỏ mặc được thế giới bên ngoài.

“Thì ra mỗi ngày hắn đều trốn ở đây vẽ bản đồ à?”. Như Lăng có chút thất vọng.

Nhược Cẩm xoay người đóng cửa lại, châm đèn lên, tinh tế nhìn những chỗ Mộ Phong đánh dấu, ánh mắt cuối cùng dừng ở ba chữ “Thải Thạch Ki”.

“Duyên Lăng Mộ Phong quả nhiên là tưởng ở đây…”. Nhược Cẩm khẽ thở dài.

“A tỷ, ngươi nói cái gì?”. Như Lăng không hiểu. Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười: “Tiểu muội, đại chiến Tống Kim lần này, ngươi muốn bên nào thắng?”.

“Ta…..”. Như Lăng nhất thời chần chừ, nếu là lúc xưa nàng nhất định là muốn Đại Kim thắng, nhưng mà bây giờ…. Đại Kim là thiên hạ của Hoàn Nhan Lượng, nếu hắn thắng không biết sẽ có thêm bao nhiêu nữ tử gặp họa…. Nhược Cẩm thở dài, ngón tay mơn trớn Trường Giang địa đồ: “Kỳ thực chúng ta chỉ có một lựa chọn, là Đại Tống thắng…”.

“Nhưng chết là người Kim chúng ta”. Như Lăng hoảng hốt: “A tỷ….”.

Nhược Cẩm đi tới thư bàn, ma mực, cầm lấy bút trầm ngâm: “Nếu muốn đánh thắng Hoàn Nhan Lượng, không phải chỉ mai phục ở Thác Đá Ki là được, hắn chưa chết ngày nào Đại Kim chưa được yên ngày ấy, hơn nữa Mộ Thanh… cũng không thể buông xuống trách nhiệm”.

“Tứ công tử cũng như vậy ư?”. Như Lăng kinh hãi mở miệng: “Lẽ nào hắn cũng sẽ ra sa trường giết địch?”.

“Đúng vậy, bọn họ đều mang họ Duyên Lăng, đều là người Tống, không thể tránh khỏi ngày này”. Nhược Cẩm cười có chút thê lương: “Giống như chúng ta đều mang họ Hoàn Nhan, suốt đời đều không thoát khỏi thân phận người Kim”.

“A tỷ, đột nhiên ta cảm thấy rất sợ”. Như Lăng nắm chặt ống tay áo của Nhược Cẩm: “Chúng ta trở về phòng nghỉ ngơi đi có được hay không?”.

“Đợi ta đánh dấu xong cho bọn họ đã….”. Nhược Cẩm nói xong, đem bút đi tới Giang Bắc địa đồ, hạ bút: “Dựa theo tính cách của Hoàn Nhan Lượng, ở Thải Thạch Ki không chỉ có tinh binh, còn có đại quân đóng ở đây tùy thời đợi lệnh đột kích, nếu như không bố trí quân ở đây, trận này quân Tống sẽ gặp hai mặt giáp công”.

“A tỷ, ngươi muốn giúp quân Tống?”. Như Lăng kinh hãi.

“Không phải giúp quân Tống mà là giúp Mộ Thanh…”. Nhược Cẩm bình tĩnh nhìn Như Lăng: “Cũng là giúp ngươi cùng tứ công tử, nếu Đại Tống thua trận này, chỉ sợ bọn hắn cũng phải ra sa trường…”.

“A tỷ….”. Như Lăng cuống quít nắm chặt lấy tay nàng: “Cha ở dưới suối vàng biết ngươi nói vậy sẽ đau lòng lắm”.

“Ta chỉ có thể xin lỗi cha thôi….”. Nhược Cẩm rưng rưng: “Chỉ cần Mộ Thanh có thể bình an cả đời, ngươi cùng tứ công tử yên ổn thành đôi, Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta có thể phụ tẫn người trong thiên hạ, nhận lấy tiếng xấu”.

“A tỷ….”. Như Lăng đau xót trong lòng: “Vì sao ngựa chúng ta thích đều là người Tống đây?”.

Nhược Cẩm cười gượng: “Ta mặc kệ hắn là người Tống hay người Kim, ta chỉ biết đời này kiếp này ta không thể không có hắn…”.

Quay đầu lại, Nhược Cẩm nghiêm túc nhìn Giang Bắc địa đồ, mỗi một lần hạ bút là một lần tim đau nhói, cha, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho nữ nhi bất hiếu…

“Nhược Cẩm….”. Ngoài thư phòng, Mộ Thanh nhịn không được lệ nóng doanh tròng, tay đặt trên cửa chần chừ không dám đẩy ra. Hóa ra ngươi len lén dậy ra đây là vì ta… Ngươi bảo ta trả mối thâm tình này thế nào đây?.

“Mộ Thanh?”. Mộ Phong đi ngang qua ngạc nhiên gọi một tiếng.

Mộ Thanh hoảng hốt ý bảo Mộ Phong không nên lớn tiếng, đi đến kéo Mộ Phong ra xa mấy bước: “Tứ ca, Nhược Cẩm cùng Như Lăng đang ở phía trong, đừng ầm ĩ ảnh hưởng đến các nàng”. Nhìn thấy lệ ngân trên mặt Mộ Thanh, Mộ Phong cả kinh: “Ngươi làm sao vậy? Cãi lộn với Hoàn Nhan Nhược Cẩm?”.

Mộ Thanh lắc đầu cười cay đắng: “Ta thật muốn nàng cùng ta cãi nhau, cùng ta nháo loạn, thế nhưng nàng lại ngốc ngốc vì ta mà bỏ mặc đất nước….”. Mộ Phong bừng tỉnh, kinh hãi hỏi: “Nàng ở bên trong… nghiên cứu chỗ Hoàn Nhan Lượng bố binh?”.

“Đúng….”. Mộ Thanh tựa vào lan can, thở dài nặng nề: “Ta thật vô dụng, không thể giúp cha, không thể giúp tứ ca, lại còn khiến nàng thêm khổ thêm mệt vì ta….”.

“Như Lăng nàng cũng…”. Mộ Phong tâm như thắt lại, chị em nhà này thật khiến cho người ta yêu thương, đứa ngốc!.

“Tứ ca, ngươi nói chúng ta nên báo đáp các nàng thế nào đây?”.

“Ta…”.

Thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể ngạnh trong đầu, Mộ Phong thở dài nặng nề, nợ tình khó trả, dùng cả đời này yêu thương cũng có thể không làm giảm bớt được phần nào đau khổ của các nàng lúc này…

“Tứ ca, ngày mai chúng ta lên đường đi giúp cha thôi”. Mộ Thanh đột nhiên mở miệng khiến Mộ Phong hơi kinh hãi: “Trận chiến này nhanh kết thúc ngày nào các nàng đỡ khổ ngày ấy. Hoàn Nhan Lượng chết rồi, mặc kệ hoàng đế tiếp theo là ai ta tin rằng trong vòng vài năm cũng sẽ không tái xuất binh nam hạ. Chúng ta mang các nàng về ở chỗ này, không màng thế sự, suốt đời bên nhau được không?”.

“Muội muội…”. Mộ Phong vỗ vai Mộ Thanh: “Được! Lần này tứ ca nghe lời ngươi, ngày mai chúng ta lên đường đến Thải Thạch Ki giúp cha, mau chóng chấm dứt trận chiến này”.

Mộ Thanh gật đầu: “Được, tứ ca, lần này huynh muội chúng ta đồng lòng, giết cho được Hoàn Nhan Lượng”. Mộ Phong thở dài liếc mắt nhìn thư phòng: “Trước lúc xuất phát ta muốn làm một chuyện”.

“Ta cũng muốn làm một chuyện”. Mộ Thanh đột nhiên cười.

“Vậy…. Tứ ca đi trước chuẩn bị….”.

“Được….”.

Nhìn Mộ Phong dần xa, Mộ Thanh mỉm cười nhìn thư phòng đang sáng đèn. Nhược Cẩm ngươi có thể vì ta phụ tẫn người trong thiên hạ, ta sao có thể thua ngươi chứ?.

Một đêm không ngủ, trời sáng gió lạnh.

Trên Giang Bắc địa đồ ghi chi chít chỗ Hoàn Nhan Lượng có thể bố trí quân mai phục cùng phương pháp ứng phó. Thở dài nặng nề, Nhược Cẩm cuối cùng cũng buông bút, tay xoa xoa bọt nước nơi khóe mắt không rõ là lệ hay mồ hôi, kéo Như Lăng hai mắt đã đỏ bừng: “Được rồi, tiểu muội chúng ta đi thôi”.

“Vâng, a tỷ….”. Như Lăng lấy tay xoa hai mai tóc của Nhược Cẩm không khỏi cả kinh:

“A tỷ, tóc của ngươi…”.

“Lại có thêm vài sợi bạc rồi phải không?”. Nhược Cẩm bình tĩnh mở miệng, cười khổ: “Tóc bạc sớm mọc…. cũng không thể để đầu gỗ biết”. Xoay người cầm bút đưa cho Như Lăng: “Tiểu muội, mau giúp a tỷ bôi đen lại đi”.

“Vâng…”. Như Lăng vội vàng cầm bút, nhẹ nhàng bôi đen tóc bạc cho Nhược Cẩm. Bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, nước mắt nhịn không được chảy xuống, a tỷ… một năm lại một năm khổ cực, đến bao giờ ngươi mới có thể thật sự buông xuống tất cả đây?.

Tóc bạc hai mai được mực nhuộm đen, Như Lăng buông bút siết chặt hai tay Nhược Cẩm: “Được rồi, a tỷ, nhìn không ra rồi….”.

“Chúng ta cũng nhanh trở về đi”. Nhược Cẩm cười mở cửa nhìn ngay thấy Mộ Thanh đứng canh ở ngoài cả một đêm.

“Mộ Thanh… sao ngươi lại ở đây?”. Nén xuống kinh ngạc, Nhược Cẩm cố ý trêu nàng: “A? Chẳng lẽ là thừa lúc ta không ở lén đi tìm hoa yêu mộc quỷ gì đó vui đùa khoái hoạt?”.

Mộ Thanh nhìn hai mai không có tóc bạc của nàng, lặng lẽ kề sát mặt vào, ngửi thấy mùi mực, trong lòng đau xót nhưng vẫn cố cười: “Đúng vậy, ta là ra tìm hoa yêu mộc quỷ đó”.

“Ngựa hư! Ngươi dám làm điều có lỗi với a tỷ, ta là người đầu tiên không tha cho ngươi!”. Như Lăng cau mày gầm lên. Nhược Cẩm ngăn cản Như Lăng: “Tiểu muội, đừng như vậy…”.

“Nương tử của ta nửa đêm biến mất, thì ra là biến thành nàng tiên trong tranh, bây giờ thật vất vả mới biến trở ra, ta sao có thể để nàng biến mất thêm lần nữa được”. Nhìn Nhược Cẩm thật sâu Mộ Thanh cầm lấy tay nàng: “Nương tử, không có ngươi bên cạnh ta ngủ không được”.

Đỏ mặt, Nhược Cẩm đảo mắt: “Chẳng qua ta chỉ cùng muội muội ra ngoài một chút…”.

“Chỗ nào có người vừa đi ra ngoài một chút liền chui vào trong tranh?”. Mộ Thanh lấy tay xóa đi hai mai tóc còn chưa khô mực, yêu thương vạn phần: “Nương tử, đi theo ta một chút…”.

Nói xong vòng ngay ra phía trước cõng Nhược Cẩm lên, cười quay đầu nhìn Như Lăng: “Như Lăng nhị tiểu thư cũng một đêm không ngủ rồi, chắc cũng đã mệt, mau về phòng nghỉ ngơi đi”.

“Mộ Thanh, ngươi…”. Nhược Cẩm ngập ngừng: “Ngươi ở bên ngoài đã bao lâu?”.

“Không lâu…”. Mộ Thanh quay đầu nhẹ hôn lên mặt nàng một cái: “Cuộc đời này Duyên Lăng Mộ Thanh ta, phụ tẫn thiên hạ cũng không phụ Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi”.

“Mộ Thanh…”. Nước mắt ngã nhào trên cổ Mộ Thanh, Nhược Cẩm ôm chặt đầu nàng: “Ta đột nhiên muốn đi hoa viên”.

“Được!”. Mộ Thanh nhịp nhàng bước đi, thương tiếc nói: “Nương tử nếu mệt, dựa đầu vào vai ta ngủ một giấc đi”.

“Ta không nỡ ngủ…”. Nhược Cẩm mỉm cười tựa vào vai Mộ Thanh: “Ta sợ lúc ta ngủ, ngươi sẽ biến mất…”.

“Nhược Cẩm….”. Mộ Thanh ôn nhu gọi: “Lần sau đừng nên dùng mực nhuộm tóc nữa, chúng ta ước cùng nhau bạc đầu đến già, có thể nào chỉ có ta bạc, ngươi lại không? Còn có….”. Nhìn mảnh hồ yên tĩnh cạnh hành lang: “Ngươi đem tóc nhuộm đen như vậy càng khiến ta đau lòng…”.

“Được….”. Môi mềm dán bên tai Mộ Thanh, Nhược Cẩm cười thì thầm: “Có thời gian, ta thật muốn ngươi đau ta nhiều hơn…”. Thân thể chấn động, Mộ Thanh quay đầu lại, hôn nàng thật sâu: “Nhược Cẩm…”.

“Ha ha….”. Đáp lại Mộ Thanh, nét mặt tươi cười như hoa, Nhược Cẩm đỏ mặt: “Tiểu muội còn đang ở phía sau kìa…”.

“Vậy… chúng ta không đi hoa viên nữa… chúng ta…”. Mộ Thanh buông lỏng môi, cười xấu xa: “Trở về phòng…”.

“Tối qua ngươi còn chưa khi dễ đủ à?”. Nhược Cẩm lườm Mộ Thanh, vẻ mặt e thẹn.

“Về phòng cũng không phải là để khi dễ…. mà là đau tiếc…”. Cười khẽ, Mộ Thanh cất bước trở về phòng của mình.

“Ngựa hư, phải yêu thương a tỷ thật tốt biết chưa”. Như Lăng rưng rưng thở dài, xoay ngưởi rời đi, vừa mới mở cửa phòng đã thấy một bàn bầy các con diều đủ mầu sắc.

“Không biết Hoàn Nhan tiểu thư hôm nay có nể mặt cùng ta đi thả diều không?”. Mộ Phong bình tĩnh đứng ở cửa, cười tươi nhìn Như Lăng.

“Được”. Tâm khẽ động, Như Lăng cười gật đầu: “Thả tất cả bọn chúng ư?”.

“Đúng, đến lúc đó trăm con cùng bay, cảnh sẽ rất đẹp”.

“Chúng ta còn không mau đi thôi?”. Kéo tay Mộ Phong, Như Lăng cười dịu dàng.

Nao nao, Mộ Phong cười nắm chặt tay nàng: “Diều còn chưa cầm, đến nơi lấy cái gì mà thả?”.

“Đúng nhỉ”.

“Việc này cứ để ta”. Nói xong Mộ Phong xoay người buông tay, ôm hết đống diều trên bàn vào lòng: “Đi thôi”.

“Ha ha….”.
Bình Luận (0)
Comment