Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 57

“A tỷ?”. Thấy ngựa dừng trước Tuyệt Trần sơn trang, Nhược Cẩm cũng không quay đầu lại mà đi thẳng vào trong, Như Lăng hoảng hốt đuổi theo: “A tỷ, mấy ngày nay ngươi đi đâu, có biết ta lo lắng thế nào không?”.

“Tiểu muội, chúng ta đi, rời khỏi đây có được hay không?”. Nhược Cẩm mở miệng, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

“A tỷ, vì sao?”. Như Lăng đột nhiên hiểu ra: “Lẽ nào ngươi đi gặp ngựa hư rồi?”. Lặng lẽ nghẹn ngào, nước mắt của Nhược Cẩm nhịn không được rơi xuống.

“A tỷ, ta nghĩ sự tình không phải đơn giản như vậy”. Thanh âm của Như Lăng không khỏi khiến Nhược Cẩm chấn động: “Mấy ngày ngươi đi mất, Lý đạo trưởng dẫn theo rất nhiều ni cô đến sơn trang ở tạm, còn dẫn theo mẹ của con ngựa, ta còn đặc biết hỏi Lý đạo trưởng ngày ấy rốt cuộc ở Hoa Đào am đã xảy ra chuyện gì…”.

“Tiểu muội, những điều này ta không muốn nghe nữa…”. Nhược Cẩm cười buồn bã: “Cho dù ngày ấy không phát sinh chuyện gì thì làm sao? Chỉ cần hắn nhớ tới chuyện cũ, trong lòng của hắn chỉ có Nhã nhi, đâu có khe hở cho ta?”.

“A tỷ…”. Như Lăng hoảng sợ lắc đầu: “A tỷ, ngươi nghe ta nói hết đã”.

“A tỷ chỉ hỏi ngươi, ngươi có đi cùng ta hay không?”. Nhược Cẩm đột nhiên nghiêm túc nhìn Như Lăng: “Ta không nghĩ ở lại đây thêm một phút nào nữa”.

“Ta… ta không thể… Mộ Phong hắn…”.

“Được! Tiểu muội ngươi ở lại, ta thu thập hành lý xong đi ngay!”. Nhược Cẩm phẫn hận quát, giận giữ tiến về hướng nội đường.

“Nhược Cẩm, coi như ngươi muốn đi cũng có thể nói với ta mấy câu chứ?”. Uyển Hề bỗng ngăn lại Nhược Cẩm, cười nhạt một cái.

“Nếu ngươi muốn nhắc đến nàng, một câu ta cũng không muốn nghe”. Nhược Cẩm lạnh lùng trả lời. Uyển Hề khẽ lắc đầu: “Ta không nhắc tới nàng, có thể nói chuyện một lúc không?”.

“Được…”.

Uyển Hề mang Nhược Cẩm đến hậu viện, bình tĩnh nhìn nàng: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm mà ta biết sẽ không mất bình tĩnh như hôm nay”. Nhược Cẩm buồn bã lắc đầu: “Ngươi không rõ… lần này thật không giống với… công chúa Niệm Nhã kia… thật ra.. thật ra… thật ra là…

“Có rằng buộc không rõ ràng với Mộ Thanh phải không?”, Uyển Hề khẽ thở dài: “Kỳ thật cho dù có rằng buộc thì sao? Nhược Cẩm, ngươi có từng bình tĩnh nghĩ qua, nếu Mộ Thanh thật sự muốn lấy Niệm Nhã muội muội, vì sao phải mượn cớ chuẩn bị khai chiến với Tây Hạ mà chậm trễ hôn sự?”.

“Ta…”. Nhược Cẩm chấn động: “Thế nhưng… ta chung quy là thua, trước mặt Nhã nhi, vĩnh viễn đều là ta thua…”.

“Nhược Cẩm… ngươi thật quá coi thường chính mình, cũng quá xem thường Mộ Thanh…”. Uyển Hề ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào hai mắt đẫm lệ của nàng: “Ngẫm lại xem, lúc trước vì sao ngươi thích nàng? Qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy, nếu nàng thật sự là người ba tâm hai ý liệu nàng có còn là Duyên Lăng Mộ Thanh trong lòng ngươi không?”.

Ướt lệ nhắm mắt, trong lòng tê dại, Nhược Cẩm nhớ lại mỗi chữ mỗi câu đầy khí phách mà Mộ Thanh từng nói, ấm áp như ánh mặt trời.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm, ta chỉ nói một lần, cho dù có một ngày ngươi muốn giết ta, ta cũng sẽ không rời bỏ ngươi… Ta không muốn trên đầu ngươi có bất kỳ một sợi tóc bạc nào nữa!”.

“Mười ngón tương khấu, hứa hẹn suốt đời. Mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì, ta đều cùng ngươi…”.

“Cả thiên hạ này ta chỉ muốn có ngươi!”.

“Duyên Lăng Mộ Thanh ta cuộc đời này, phụ tẫn người trong thiên hạ cũng không phụ Hoàn Nhan Nhược Cẩm ngươi”.

“Ngươi, Hoàn Nhan Nhược Cẩm, đời này kiếp này đều là vợ của Duyên Lăng Mộ Thanh ta, không cho ngươi chạy, bằng không bất luận chân trời góc biển, ta đều bắt ngươi về”.

……………………………..

“Nhược Cẩm, Lý đạo trưởng nói, ngày ấy tại Hoa Đào am, thấy binh lính Tây Hạ khi dễ ni cô trong am, giận dữ động thủ không nghĩ tới dĩ nhiên cứu luôn Niệm Nhã muội muội, ta thậm chí còn hỏi sư thái, những năm gần đây Niệm Nhã muội muội một lòng lễ Phật, cho nên mới quy y xuất gia. Nếu nàng muốn cùng một chỗ với Mộ Thanh, cần gì phải rời xa trần thế?”. Thanh âm của Uyển Hề vang vọng bên tai Nhược Cẩm, từng câu từng chữ đều rơi vào đáy lòng.

“Lẽ nào ta thật sự nghĩ oan cho nàng?”. Vừa nghĩ tới cảnh Mộ Thanh thất thần cầm tay Niệm Nhã trong lễ Nguyên Tiêu, tâm Nhược Cẩm không khỏi hung hăng đau xót.

“Oan hay không, ngươi cũng không muốn nghe chính miệng nàng nói sao?”. Uyển Hề nhăn mày: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm sao đột nhiên lại mất bình tĩnh như vậy? Chuyện này ngay cả ta cũng cảm thấy lạ, vậy mà ngươi một chút cũng không nhận ra ư?”.

“Ta…”. Nhược Cẩm lắc đầu, cố hít một hơi, khuôn mặt tươi cười của Sa Lý Cổ Chân bỗng nhiên hiện ra trong óc, lẽ nào ta đã trúng kế của nàng ta?. Ván cờ này, ta đã thua ngay hiệp đầu sao?. Trong lòng nổi lên sợ hãi, Nhược Cẩm chợt nghĩ tới nam tử Tây Hạ hôm đó, chẳng lẽ nàng ta làm tất cả chỉ để mình cùng Mộ Thanh đối lập?.

“Ngươi đã nghĩ ra gì rồi?”. Uyền Hề nhìn thấy sắc mặt Nhược Cẩm biến hóa, vỗ nhẹ vai nàng: “Trở về là tốt rồi, nghỉ ngơi chút đi, ta đi nói chuyện với Lý đạo trưởng, ngày mai chúng ta cùng đi tìm Mộ Thanh, nói không chừng có thể giúp gì đó cho nàng”.

“Các ngươi muốn đi tìm nàng?”. Nhược Cẩm kinh ngạc nhìn Uyển Hề.

“Việc Mộ Thanh trên điện nhục mạ sứ thần Tây Hạ ta cũng có nghe qua, thế nhưng sứ thần về nước đã lâu mà Tây Hạ đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì”. Uyển Hề lo lắng gật đầu: “Lý đạo trưởng nói, càng tĩnh càng nguy hiểm, không chừng sẽ có người đến ám sát Mộ Thanh. Cho nên chỉ cần dàn xếp ổn thỏa cho Duyên Lăng phu nhân cùng ni cô của Hoa Đào am xong, chúng ta ngay lập tức đi giúp Mộ Thanh”. Nói xong Uyển Hề bình tĩnh nhìn Nhược Cẩm: “Ngươi có đồng ý đi cùng không?”.

Nhược Cầm chần chừ nhìn Uyển Hề: “Ta… ta còn có thể đi cùng các ngươi sao?”.

“Ngươi là vợ của Mộ Thanh, lúc nàng gặp nạn ngươi sao có thể vắng mặt?”. Uyển Hề nhẹ nhàng cười: “Hoàn Nhan Nhược Cẩm không phải là người sợ sệt như vậy chứ?”.

“Ta…”. Nhược Cẩm hơi cắn răng: “Được, ta đi”.

Uyển Hề gật đầu cười: “Uyển Hề còn muốn nói một câu, hai người đồng tâm, quý tại tin tưởng, ta nhìn thấy Mộ Thanh đối với ngươi toàn tâm toàn ý, yêu thương trăm điều, nếu như đó là giả thì thế gian này còn có cái gì là thật đây?”.

“Có thể… là ta trúng kế rồi…”. Nhược Cẩm nặng nề thở dài: “Bên Tây Hạ tuyệt đối không phải người lương thiện, lần này ta thật quá lỗ mãng rồi!”. Sa Lý Cổ Chân, ngươi muốn ta hận ta lại càng không hận, mặc kệ trong lòng Mộ Thanh nhớ kỹ Nhã nhi nhiều hay ít, kiếp này nàng là của ta, nàng đã hứa, là của ta, ta có thể nào buông tay dễ dàng như vậy?.

Uyển Hề lặng lẽ thở dài, Niệm Nhã muội muội, nếu như nói Mộ Thanh là rằng buộc kiếp này của ngươi, ta thật không biết đối với ngươi mà nói là bất hạnh hay hạnh phúc?.

“Hề nhi, hóa ra con ở đây…”’. Thường ma ma chậm rãi đi tới bỗng nhiên biến sắc, hướng phía Nhược Cẩm mà ngửi: “Trên người ngươi có mùi của…”.

“Cái gì?”. Nhược Cẩm cả kinh.

“Mùi này rõ ràng là thiên lý hương năm đó ta điều chế cho nương nương, nếu dính vào trong vòng một tháng không tiêu tan, chỉ cần dùng chó săn đánh hơi sẽ tìm được”.

Thường ma ma sắc mặt đại biến: “Lẽ nào nương nương muốn biết chúng ta ẩn nấp ở đâu?”.

“Là con ngựa!”. Nhược Cẩm đột nhiên phản ứng lại: “Là nàng ta cố ý bắn ngựa để tặng ta con khác, ta trúng kế rồi! Thật trúng kế rồi!”.

“Nương nương….”. Thường ma ma nặng nề thở dài, chẳng lẽ ta với người thật sự có ngày đối lập nhau?.

“Mẫu thân, có biện pháp gì giải không?”. Uyển Hề lo lắng mở miệng.

“Tính ngày thì không kịp nữa rồi, chúng ta chỉ còn cách nhanh chóng rời khỏi đây…”.

Thường ma ma liếc nhìn Nhược Cẩm: “Nhưng ngươi không thể đi cùng, chỉ có thể đi hướng khác, bằng không mặc kệ chúng ta đi tới đâu cũng sẽ bị phát hiện”.

“Ta hiểu”. Nhược Cẩm gật đầu. Sa Lý Cổ Chân, sao ta lại dễ dàng trúng kế của ngươi cơ chứ?.

“Ta đây lập tức đi báo cho mọi người”. Uyển Hề vội vàng xoay người, chạy đi. Ít lâu sau, mọi người đã thu thập xong hành lý đứng trước cửa sơn trang.

“Mọi người đến đủ chưa?”. Nhược Cẩm xoay người lên ngựa, nhìn thoáng qua tất cả, bỗng nhiên hỏi: “Mẹ nuôi đâu?”.

“Ta… đêm qua hình như ta thấy bà mài dao…. Từ sáng đã không thấy người đâu…”. Một tiểu nha hoàn ấp úng nói khiến Nhược Cẩm tâm lạnh bảy phần. Mẹ nuôi đi tìm Mộ Thanh rồi!. Lúc này rồi sao lại thiếu bà cơ chứ?.

“Không kịp rồi, ta đi tìm mẹ nuôi, các ngươi nhanh chóng tụ họp lại với Mộ Thanh đi”. Nói xong Nhược Cẩm ghìm ngựa xoay người bỗng dưng bị gọi lại.

“Ngươi là Hoàn Nhan Nhược Cẩm?”.

Nhược Cẩm quay đầu nhìn, là một vị lão phu nhân hiền lành an tĩnh, nghĩ thầm đây chắc là mẹ của Mộ Thanh?. Gật đầu, Nhược Cẩm chắp tay: “Chào lão phu nhân…”.

“Lý đạo trưởng đã nói chuyện của ngươi với Thanh nhi cho ta, các ngươi đã không dễ dàng gì, ta cũng không ngăn trở… chỉ cần Thanh nhi có thể bình yên sống tốt là được rồi”. Lo lắng giương mắt nhìn Nhược Cẩm, lão phu nhân cười: “Nhân duyên Mộ Thanh nhìn trúng, phận làm mẹ đương nhiên là thuận theo thiên đạo, nha đầu ngốc, cẩn thận một chút, lần tới trở về rót trà cho ta”.

“Lão phu nhân…”. Con ngươi nóng lên, Nhược Cẩm quả thật không tin nổi chính lỗ tai của mình.

“Nam tử nhà Duyên Lăng quá coi trọng nợ nước thù nhà, kết quả là chết thảm cả bốn, giờ đây ta chỉ còn Phong nhi cùng Thanh nhi, ngươi cùng Như Lăng hai người con dâu, thiếu một người cũng không được”. Lão phu nhân gật đầu nhìn Lý Sóc Phong: “Lý đạo trưởng ngươi nói có đúng không?”.

Lý Sóc Phong khẽ thở dài cười khổ: “Số trời đã định, chúng ta cũng chỉ có thể tuân theo… với cá tính của Thanh nhi, cho dù chúng ta bảo thủ kiên trì, nàng cũng vùng dậy đem vợ nhập gia, chúng ta cần gì phải làm người xấu?”.

“Mẹ…”. Mộ Phong hơi kinh hãi, nắm chặt tay Như Lăng: “Cảm ơn mẹ…”.

“Muốn cảm ơn thì cảm ơn hai người con gái bên cạnh các ngươi, các nàng không để ý Tống Kim khác biệt, làm bạn với các ngươi… cũng đừng học cha anh các ngươi, cho tới bây giờ cũng chưa từng hỏi qua ta muốn cái gì?”. Lão phu nhân nói có chút buồn bã khiến Mộ Phong vô cùng hổ thẹn trong lòng.

“Lão phu nhân, cảm ơn người…”. Nhược Cẩm gượng cười, vốn tưởng rằng lão phu nhân là cửa ải khó nhất, ai ngờ dĩ nhiên lại ấm áp như vậy.

“Ngươi còn gọi ta là lão phu nhân?”. Lão phu nhân hơi nén giận khuôn mặt vẫn hiền lành như trước.

“A tỷ, phải gọi là mẹ….”. Như Lăng cười mở miệng khiến Nhược Cẳm hơi đỏ mặt.

Mộ Phong mỉm cười nhìn Như Lăng: “Vậy sao ngươi cũng không gọi một tiếng đi?”.

Như Lăng bỗng đỏ mặt, gắt gao nắm lấy tay Mộ Phong, có chút yêu thương nhìn hắn chống gậy: “Ta muốn gọi, nhưng con ngựa này không cho ta gọi”.

Mộ Phong ngầm hiểu cười, bỗng nhiên quay đầu nói với lão phu nhân: “Mẫu thân, chờ chúng ta tới nơi an toàn rồi, có thể cho phép ta cùng Như Lăng lập tức thành thân?”.

“Tốt, mẫu thân cho tới giờ chưa từng uống qua trà con dâu, chén đầu tiên, ngươi làm anh đương nhiên là phải cấp”. Lão phu nhân thương tiếc nhìn Mộ Phong: “Cần phải quý trọng tính mệnh, đừng khiến cho người ta chịu nỗi đau mất chồng mất con”.

“Cảm ơn mẹ”. Mộ Phòn kích động cười to, nhìn Như Lăng: “Giờ gọi mẹ được chưa?”.

“Cái này…”. Đỏ mặt nhìn Nhược Cẩm, hai chị em nhìn nhau cười, đồng thanh hô:

“Mẹ…”.

Mọi người đều cười to vỗ tay, nhưng Thường ma ma lại lo lắng liên tục lắc đầu: “Muốn nói gì thì chờ đến nơi an toàn rồi nói đi, còn chậm trễ ta sợ có biến”. Lý Sóc Phong gật đầu: “Không sai, chúng ta mau đi thôi”.

Nhược Cẩm lòng tràn đầy ấm áp, gật đầu nhìn Như Lăng thật sâu: “Tiểu muội, thay ta chăm sóc tốt cho bọn họ. Ta tìm được mẹ nuôi, chờ thiên lý hương hết tác dụng sẽ đến tìm các ngươi”.

Mộ Thanh, xin lỗi…. là ta quá lỗ mãng…. Dĩ nhiên trúng kế của Sa Lý Cổ Chân hại chúng ta mất đi cái thế ngoại đào nguyên này…

Ghìm ngựa quay đầu, Nhược Cẩm thúc ngựa theo đường cũ chạy.
Bình Luận (0)
Comment