Phồn Hoa Tự Cẩm

Chương 9

Nhược Cẩm đột nhiên cảm thấy huyệt vị trên lưng tê rần, toàn thân nhất thời vô lực, hết sức kinh ngạc nhìn Mộ Thanh: “Ngươi muốn làm cái gì?”.

Mộ Thanh dịu dàng cười, con ngươi trong suốt mang theo vô vàn thương tiếc: “Ta muốn ngươi thoải mái ngủ một giấc”. Nhẹ nhàng đem Nhược Cẩm nằm thoải mái trên giường, Mộ Thanh từ trên giường nhảy xuống, chậm rãi đắp chăn cho nàng: “Thế này ngươi có thể an tâm ngủ một giấc rồi…”.

“Ngươi…”. Nhược Cẩm cảm thấy dở khóc dở cười. Mộ Thanh khẽ cười: “Ta canh ở bên ngoài, an tâm ngủ đi”. Nói xong liền bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

“Đứa ngốc”. Nhược Cẩm thì thào, mỉm cười an tâm nhắm mắt lại, trong lòng chưa bao giờ bình yên như lúc này.

Mộ Thanh yên lặng ngồi ngoài cửa, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy ánh sao. Nhược Cẩm à Nhược Cẩm ta không chỉ là người Tống mà còn là một nữ tử, thậm chí còn là gián điệp, sau này ta phải làm như thế nào mới có thể không tổn thương ngươi, mới có thể không phản bội Đại Tống đây?. Nặng nề thở dài Mộ Thanh lắc đầu nhẹ nhàng sờ lên ngực, cho dù thế nào ta cũng phải bảo vệ tốt ngươi, lần này tới Trung Đô nhất định phải bình an.

“Cẩm” Mộ Thanh đăm chiêu tại không trung viết lại chữ này, cười khẽ, nhắm lại hai mắt, bây giờ chỉ có thể tính từng bước thôi.

Sáng sớm hôm sau, tia nắng ban mai chiếu rọi lên mặt Mộ Thanh, một bàn tay ấm áp đặt lên trán.

“Nhược…. Nhược….”. Mộ Thanh thấy rõ người trước mắt, hoảng hốt đứng lên: “Đêm qua ta thực mệt…. cho nên…”.

Nhược Cẩm hơi nhíu hai mày, bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi thật khờ quá, ngủ cả đêm ở ngoài, ngộ nhỡ bị cảm lạnh thì sao?”.

Trong lòng ấm áp, Mộ Thanh cũng cười ấm áp: “Ta không sao”.

Nhược Cẩm hung hắng trừng mắt liếc nàng: “Ngươi thì không sao rồi, vạn nhất có người nhân lúc ngươi ngủ lẻn vào phòng thì ta phải làm sao bây giờ?”. Đứa ngốc, sao lại không thương tiếc chính mình như vậy.

Mộ Thanh nghiêm túc gật đầu: “A! Ta thật đáng chết! Sao có thể ngủ mất cơ chứ”.

“Con ngựa! A tỷ!”. Tiếng Như Lăng từ phía sau vang lên, đã thấy nàng cười hì hì đi tới, cốc Mộ Thanh một cái: “Ngươi đó, mới sáng sớm đã chọc a tỷ không vui”.

“Ta…. Là ta không tốt”. Mộ Thanh cúi đầu chuộc tội.

“Ha ha” Nhược Cẩm nhẹ nhàng cười kéo tay Như Lăng: “Đi thôi, cũng đến lúc xuất phát rồi”.

Như Lăng gật đầu, bỗng nhiên nhíu mày: “A tỷ, có một việc muội vẫn muốn hỏi tỷ”.

“Nói đi”. Nhược Cẩm nghiêm túc nhìn nàng. Như Lăng lo lắng nhìn Nhược Cẩm: “A tỷ, tới Trung Đô rồi, rốt cuộc tỷ làm thế nào để qua cửa của hoàng thượng?”.

Mộ Thanh cũng nghiêm túc nhìn Nhược Cẩm, ngươi làm như thế nào để vừa có thể bảo vệ Hốt công công, vừa có thể bảo vệ được ngươi cùng muội muội lại còn bảo vệ cả ta nữa?.

Nhược Cẩm mệt mỏi cười, nhìn Mộ Thanh: “Cái hoàn toàn phải nhờ con ngựa nhà ngươi rồi, ngươi có nguyện ý nghe lời ta không?”.

“Chỉ cần ngươi có thể an toàn, ta nguyện ý!”. Mộ Thanh kiên định trả lời.

Nhược Cẩm cười gật đầu, cũng không nói thêm cái gì, kéo tay Như Lăng: “Vậy tiểu muội, ngươi cũng không cần hỏi nhiều, tới Trung Đô tự khắc sẽ hiểu, cửa này là có kinh vô hiểm”. (Sợ nhưng không đáng lo).

Mộ Thanh bối rối nhìn Nhược Cẩm nhưng Nhược Cẩm chỉ cười lôi kéo Như Lăng đi ra ngoài dịch quán. Khẽ thở dài, Mộ Thanh trở lại phòng thu thập hành lý cùng tàn cung, đi tới bên cạnh bàn nhìn bức tranh hé mở ra một nửa không tự chủ được thở dài, cuộn lại bức tranh rời phòng ra ngoài.

Sau mười ngày bình an vô sự, qua phủ Tế Nam, tới bờ sông Thanh Hà. Nước sông ung dung yên ả chảy về đông. Hốt công công cuộn tròn ngủ trên xe ngựa, đợi thủ hạ tìm thuyền qua sông.

Cho ngựa dừng ở bờ sông, Mộ Thanh nhìn một dải bình tĩnh yên ả trước mắt không khỏi cười khẽ: “Nếu như thiên hạ có thể yên bình như lúc này thì tốt”.

“Thế gian này phàm là nam tử có chút bản lĩnh đều muốn kiến công lập nghiệp lưu danh sử sách”. Nhược Cẩm đứng song song với Mộ Thanh, nhìn con ngươi không mang chút danh lợi của nàng: “Ngươi không muốn giành thiên hạ? Thực hiện hoài bão?”.

“Thiên hạ này có một Hoàn Nhan Lượng là đủ rồi, thêm vài người không phải là khiến thiên hạ máu chảy thành sông sao?”. Mộ Thanh cười nhạt nhìn Nhược Cẩm: “Cái gì là hoài bão, cái gì là công danh sự nghiệp, tất cả cũng chỉ là phù vân mà thôi, người đã chết có thể đem theo cái gì? Ta chỉ muốn bảo vệ người bên cạnh ta”.

“Có ta không?”. Nhược Cẩm hỏi.

“Kể cũng lạ, ngay từ lần đầu tiên gặp ngươi, ta đã muốn bảo vệ ngươi…”. Mộ Thanh trong mắt không hề có một tia né tránh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Nhược Cẩm: “Trong lòng ta luôn có một thanh âm, ta muốn nghe nó nói xong hết”.

“Ngươi cũng sẽ…”. Nhược Cẩm muốn hỏi nhưng lại nhịn xuống, đây là đã được định đoạt từ trước sao?.

Mộ Thanh nhẹ nhàng cười: “Nhược Cẩm, hành trình đến Trung Đô, mặc kệ có nguy hiểm gì ta cũng sẽ bảo vệ tốt ngươi”.

“Vạn nhất…. ta đẩy ngươi xuống một cái vực sâu thì sao?”. Trong lòng Nhược Cẩm bỗng nhiên cảm thây bất an: “Ngươi có thể hay không…. Vẫn nguyện ý bảo vệ ta?”.

“Vực sâu?”. Mộ Thanh chỉ về nước sông phía trước, đột nhiên đem hành lý, tàn cung cùng bức tranh cởi ra, để trên yên ngựa, nhảy xuống ngựa: “Cái này có tính là vực sâu không?”.

“Ngươi muốn làm gì?”.

Mộ Thanh thoáng nhìn ánh mắt của Nhược Cẩm, nhảy vào lòng sông, nước sông cao không quá lưng áo: “Cho dù nó là vực sâu ta cũng dám nhảy, chỉ cần ta có thể như bây giờ không chết, ta vẫn sẽ bảo vệ ngươi”.

“Đứa ngốc”. Nước mắt chảy xuống, Nhược Cẩm xuống ngựa, từng bước tiến vào giữa sông, lệ cười: “Ta sẽ không để ngươi nhảy một mình”.

“Ha ha ha….”. Hai người nhìn nhau cười, bên cạnh mọi người cả kinh không nhúc nhích nhìn các nàng.

“A tỷ”. Như Lăng ngơ ngác nhìn hai người dưới sông, đáy lòng bỗng nhiên thấy bất an.

Đột nhiên ý thức đường hành vi đường đột của mình, không chờ Nhược Cẩm mở miệng, Mộ Thanh đã cướp lời: “Tiểu thư là muốn đánh cuộc với ta xem ta có dám nhảy xuống sông không. Ha ha, xem ra ta thắng rồi”.

“Ngươi thắng thì đã sao? Ngươi vẫn là con ngựa của nhà Hoàn Nhan”. Nhược Cẩm cười nhìn Như Lăng: “Tiểu muội, mau lại đây chúng ta cùng nhau trừng phạt con ngựa này”.

“Được!”. Nói xong Như Lăng cũng nhảy xuống sông, cùng Nhược Cẩm té nước vào Mộ Thanh.

“Các ngươi ỷ đông hiếp ít”. Mộ Thanh nhăn mày, dùng chưởng đánh xuống nước, nước bắn té tát về phía Nhược Cẩm cùng Như Lăng.

“Không được phép dùng võ công!”. Như Lăng chống nạnh: “Không được nhúc nhích!”.

“Ở đâu có cái lý như vậy?”. Mộ Thanh lắc đầu cười khổ.

“Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta nói có là có”. Nhược Cẩm cười chỉ tay vào Mộ Thanh: “Không cho phép ngươi nhúc nhích”.

“Hả?”. Mộ Thanh sửng sốt, nước sông lạnh lẽo bắn vào mặt.

Cách đó không xa, Uyển Hề lẳng lặng nhìn ba người chơi đùa trên sông, không tự chủ được cười khẽ. “Tiểu Nhĩ”. Uyển Hề nhẹ nhàng gọi một tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại đột nhiên nở một mụ cười, nhìn Mộ Thanh anh khí ào ào dưới sông, bản cung rất nhanh có thể biết ngươi là vị công tử thứ mấy của Duyên Lăng quận vương phủ.

“Nghiệt chướng!”. Một tiếng quát lớn bỗng vang lên.

Mộ Thanh thân thể run lên: “Sư… sư phụ…”.

Chỉ thấy một đạo kiếm lóe lên, biến nước sông thành trăm mũi kiếm làm cho quân Kim cùng quân Tống ở bên cạnh hô hộ giá lùi về sau mấy bước. Đôi tay già nua đặt lên vai Mộ Thanh, Mộ Thanh chống lại đôi mắt nổi giận đùng đùng của sư phụ Lý Sóc Phong: “Nghiệt chướng! Vi sư không thể để cho ngươi tiếp tục hoang đường như vậy. Theo ta đi!”.

“Sư phụ, ngài nghe ta nói đã!”. Mộ Thanh giãy dụa nhưng Lý Sóc Phong không cho nàng cơ hội, thừa dịp hỗn loạn mang Mộ Thanh rời đi.

“Mộ Thanh!”. Nhược Cẩm hoảng hốt nhìn Mộ Thanh bị bắt đi nhưng bất lực. Mộ Thanh ngươi có thể trở về hay không? Có thể hay không?. Đáy lòng ngoại trừ hoảng loạn chỉ còn lại u buồn.

“Lão già, mau buông ngựa của ta ra!”. Như Lăng kinh hãi hét lên một tiếng, nhưng chỉ có thể đứng nhìn một cái bóng lưng biến mất.

“Cái gì…. Có thích khách?”. Giật mình tỉnh giấc Hốt công công hoảng hốt thò đầu ra nhìn xung quanh. Tất cả sự việc đều diễn ra quá nhanh, ngay cả Uyển Hề cũng sợ đến ngây người, tóc bạc đạo nhân kia là ai?.

“Bẩm đại nhân, mạt tướng đã tìm được thuyền qua sông”. Mấy tên quân Kim chạy về báo.

“Còn không mau qua sông”. Hốt công công hung hăng quát: “Nếu lại có thích khách, bị thương công chúa, lão nô chịu sao nổi”.

“Chậm đã”. Nhược Cẩm ướt sũng đi lên bờ: “Chúng ta không thể đi”.

“Vì sao?”. Hốt công công hoảng hốt hỏi.

“Nếu thích khách là nhằm vào chúng ta tất nhiên qua sông sẽ có mai phục, so với ở lại chỗ này còn nguy hiểm hơn”. Nhược Cẩm liếc mắt nhìn về hướng Mộ Thanh bị bắt đi: “Nếu hắn không phải là nhằm vào chúng ta mà nhằm vào Mộ Thanh vậy Hoàn Nhan Nhược Cẩm ta cũng không thể bỏ mặc gia tướng, đương nhiên là muốn chờ hắn về”.

“Bản cung cũng tán thành”. Uyển Hề bỗng nhiên lên tiếng, kinh ngạc nhìn Nhược Cẩm: “Bản cung tại hoàng cung Đại Tống đã nghe danh Hoàn Nhan tiểu thư trí kế thiên hạ vô song, hôm nay vừa thấy, không nghĩ tới ngươi không chỉ thông minh mà còn coi trọng thủ hạ như vậy, thật khiến Uyển Hề khâm phục”.

“Công chúa khen sai rồi”. Nhược Cẩm hơi cúi người.

“Các ngươi…”. Hốt công công cứng miệng, công chúa Đại Tống cũng không đi, tự mình một người về Trung Đô trước chỉ có nhận phạt.

Nhước Cẩm hướng phía Uyển Hề gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì: “Nhược Cẩm hình như nhớ rõ, bên người công chúa có một cung nữ đánh đàn tỳ bà, têm là…”.

Uyển Hề âm thầm kinh hãi, sao ngươi có thể sắc bén như vậy? Ngay cả việc thiếu mất một nừ tỳ cũng để ý? Nhẹ nhàng cười: “Mới vừa rồi ta thấy trên đường có hoa nở, vì vậy sai tiểu Nhĩ đi hái hoa giúp bản cung. Cũng lạ ghê, vì sao đi lâu như vậy mà chưa về, người đâu”.

“Công chúa có gì phân phó?”. Hai gã tổng binh thị vệ phía sau chắp tay hỏi.

“Mau đi tìm nàng, có lẽ là gặp phải dã thú hoặc bị lạc đường rồi cũng nên”. Uyển Hề lo lắng dặn dò, thở dài một hơi.

Nhược Cẩm lạnh lùng nhìn Uyển Hề mỉm cười, xem ra vị Đại Tống công chúa này quả nhiên là đối thủ ngang tài, chuyến đi Trung Đô lần này là lành hay dữ, cần phải tính cả ngươi vào rồi.

“Tuân lệnh”. Hai gã tổng binh thị vệ xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment