Phòng 1205

Chương 4

Bạn cảm thấy mình như đang bị kẹt trong cơn ác mộng.

Trong mơ là một không gian tối đen, áp lực đến mức làm bạn muốn ngạt thở. Bạn biết rõ mình đang nằm mơ, muốn thoát khỏi nó nhưng không có cách nào mở mắt.

Bạn giãy giụa trong cơn mơ, đột nhiên cảm thấy có ai đó đang vuốt ve từ bắp chân bạn vuốt lên. Nhẹ nhàng rồi lại lạnh lẽo, như con rắn độc máu lạnh dính nhớp, nhẹ nhàng lướt qua làn da bạn.

Cái cảm giác này làm cơ thể bạn cứng đờ, lòng nóng như lửa đốt muốn tỉnh lại, bạn run lên, mở hai mắt ra.

Lồng ngực bạn phập phồng dữ dội, nhìn trần nhà quen thuộc điều chỉnh lại hô hấp của mình.

Dần dần, hô hấp của bạn trở lại bình thường, bạn chầm chậm cong người nhìn hai chân mình.

Cái chăn đang đắp trên người không biết bị đẩy qua một bên từ bao giờ, quần áo ngủ gọn gàng chỉn chu cũng bị vén lên, lộ ra đôi chân trắng nõn nhỏ nhắn.

Nhìn cảnh tượng này làm bạn run rẩy, nỗi sợ không biết tên nắm chặt lấy tim bạn, bạn nghĩ nếu ngày tháng quái dị này cứ tiếp tục kéo dài, có lẽ không lâu nữa bạn sẽ điên lên mất.

Mặc dù bạn rất sợ, nhưng bạn xốc lại tinh thần chuẩn bị đi làm.

Lúc thay quần áo thấy băng gạc đang quấn trên tay, trong lòng bạn lại chua xót.

Mặc dù bạn không muốn đối mặt, nhưng là đồng nghiệp trong cùng một công ty, cho dù là Nghiêm Đình hay Phó tổng giám đốc, bạn không thể né được việc phải giao tiếp với họ. Chỉ mong Nghiêm Đình lý trí chút, sớm hiểu ra bạn và Phó tổng giám đốc không có bất kỳ quan hệ gì.

Bạn đến công ty đúng giờ, lại thấy công ty đang loạn hết cả lên.

Trong công ty, các đồng nghiệp không ngồi đúng vị trí của mình, mà tập trung ở quầy lễ tân để nói chuyện. Mọi người vừa nói chuyện lại vừa liếc mắt nhìn vào phòng tiếp tân.

“Thật là đáng sợ…”

“Rốt cuộc là ai làm vậy?”

“Chắc chắn là một tên biến thái!”

“Sao cảnh sát còn chưa đến?”



Bên cạnh phòng tiếp tân là hành lang dẫn đến các phòng khác, mà ở đầu hành lang, đối diện quầy lễ tân, có một căn phòng dùng kính mờ để ngăn cách với phòng tiếp tân. Phòng tiếp tân dùng để tiếp khách hoặc dùng cho người thân của nhân viên ngồi chờ, ở trong bày hai bộ sô pha và bàn trà rộng rãi thoải mái, máy lọc nước và kệ để tạp chí, còn có vài chậu hoa và bể cá.

Hầu hết nhân viên đều vây quanh cửa phòng tiếp tân, trong đấy hình như không có ai. Bạn tò mò lách qua đám người, đi vào phòng tiếp tân nhìn.

Bạn thấy cảnhἲtượng ở phòng tiếp tân thì hét lên một tiếng chói tai.

Phòng tiếp tân vẫn gọn gàng như bình thường, sạch sẽ sáng sủa, chỉ là cạnh cửa sổ có bày một cái ghế sa lon bên cạnh và một bể cá lớn, trong đó có thi thể người chết.

Đó là thi thể của một người phụ nữ, tóc của cô ta dài xõa trong nước như tảo dưới biển sâu. Làn da do bị ngâm nước lâu nên hơi trắng bệch, hai tay bám chặt vào vách bể thủy tinh, hai chân cuộn tròn kì lạ, như là bị người ta nhét vào bể cá. Hai mắt trợn trừng, miệng hơi nhếch, nhìn biểu cảm của cô ta cũng có thể biết được trước khi chết cô ta sợ hãi thế nào, không cam tâm, không thể tin được. Con cá cảnh màu đỏ bơi lội xuyên qua khe hở của thi thể trong bể cá, từ từ bơi qua mái tóc dài màu đen đang xõa tung, lại bơi đến trước gương mặt đang sợ hãi của thi thể.

Cảm giác muốn nôn mửa khi nhìn thấy thi thể của chó con lại ập đến, bạn đỡ lấy vách tường phòng tiếp tân nôn ra mật xanh mật vàng.

Mọi người vây quanh bị bạn dọa sợ, vỗ lưng đưa nước cho bạn, rồi dìu bạn đến phòng trà nghỉ ngơi.

Bạn ngồi lên ghế trong phòng trà, hai tay ôm mặt run rẩy.

Chị Lệ ngồi cạnh nói lời thấm thía an ủi bạn:

“Bị dọa sợ rồi à? Lúc đầu chị nhìn thấy cũng hét lên, nhưng em nhát gan quá, sao lại bị dọa đến mức nôn ra luôn vậy? Đừng sợ, cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Chị thấy hai ngày nay sắc mặt em không được tốt lắm, ở quê có chuyện gì à? Nếu ở quê còn có việc thì không cần vội đi làm đâu, chị thấy em nên xin nghỉ tiếp vài ngày nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

Bạn không nghe lọt một tiếng nào từ miệng chị Lệ, bạn hoàn toàn đắm chìm trong nỗi sợ hãi của bản thân.

Vì bạn nhân ra thi thể trong hồ cá kia là ai, chính là Nghiêm Đình hôm qua mới hất nước nóng vào người bạn.

Bạn ổn định lại tinh thần rồi ngẩng đầu, thấy trong phòng chỉ còn mỗi mình bạn. Chị Lệ không biết đã đi từ bao giờ rồi, bên ngoài vẫn ồn ào, xem ra cảnh sát đã đến.

Bạn đến cửa phòng trà nhìn ra ngoài, cảnh sát đã phong tỏa phòng tiếp tân, hỏi ai là người đầu tiên phát hiện hiện trường.

Trong phòng trà không có camera, cũng không ai biết xung đột xảy ra giữa bạn và Nghiêm Đình. Bạn đi đến bàn làm việc của mình, lấy dũng khí mở ngăn kéo cuối cùng ra, cầm chìa khóa và thẻ từ bị bạn nhét vào ra.

Bạn bỏ chìa khóa và thẻ từ vào túi xách, tìm phó tổng giám đốc xin nghỉ.

Tổng giám đốc đi công tác không có ở công ty, cho nên mọi vấn đề sẽ được Phó tổng giám đốc giải quyết. Đột nhiên công ty xảy ra chuyện này, làm anh ta đau cả đầu. Dù sao cũng còn trẻ, chưa gặp nhiều chuyện, có hơi luống cuống chân tay. Nhưng anh ta rất dứt khoát đồng ý cho bạn nghỉ, chắc đã nghe tin bạn nôn mửa ở cửa phòng tiếp tân rồi.

Bạn rời khỏi công ty, lại đến Duyệt Kỷ Thương Hạ lần nữa.

Người đàn ông tên Dương Duệ vẫn chưa đi làm lại, bạn hỏi thăm số điện thoại của anh ta.

Bạn cầm điện thoại gọi vào số này, mặc dù đã kết nối nhưng đầu dây bên kia không có âm thanh gì.

Cho dù bạn có nói thế nào, đầu dây bên kia vẫn im lặng. Bạn để điện thoại xuống, thấy màn hình vẫn hiển thị cuộc trò chuyện, từng giây từng giây trôi qua, nhưng vẫn không có bất kì âm thanh nào.

Cho dù bạn có bấm đi bấm lại bao nhiêu lần, cũng y như vậy.

Trong lòng bạn lo lắng không yên, nhưng không còn cách nào khác. Bạn đành phải mặt dày mày dạn hỏi thăm địa chỉ nhà Dương Duệ.

Bị người ta nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhưng bạn vẫn cứ kiên trì.

Bạn nói mỏi hết cả miệng, cuối cùng cũng biết nhà Dương Duệ ở Hinh Dư Gia Viên.

Bởi vì đồng nghiệp anh ta cũng không biết địa chỉ cụ thể, chỉ biết anh ta có một căn phòng ở Hinh Dư Gia Viên.

Hinh Dư Gia Viên là khu vực khá cao cấp ở thành phố này, toàn bộ khu vực rất lớn, cỏ cây tươi tốt, phong cảnh dễ chịu, tất cả các cơ sở đều hoàn hảo, dĩ nhiên giá nhà cũng rất đắt đỏ.

Bạn đứng trước cổng Hinh Dư Gia Viên, móc thẻ từ trong túi xách ra. Hoa văn trên thẻ từ đúng là hoa văn trước cửa Hinh Dư Gia Viên, trong lòng bạn dâng lên một nỗi lo sợ.

Bạn đưa thẻ từ nhẹ nhàng quẹt vào máy thu ở cửa, “ting” một tiếng, cửa mở.

Bạn đẩy cửa đi vào khu chung cư, vừa đi bộ vừa quan sát tỉ mỉ từng tòa nhà.

Trước khu chung cư là 12 căn biệt thự, ở giữa có 6 ngôi nhà một tầng, sau khu chung cư là 2 tòa nhà cao trên 20 tầng.

Bạn đi vào tòa nhà cao tầng ở bên trái trước. Thang máy dừng ở tầng 12, bạn đi ra khỏi thang máy, yên lặng đi tìm phòng số 5.

Phòng 05 cách thang máy khá gần, bạn tìm được nó rất nhanh.

Bạn đứng trước cửa hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gõ cửa phòng, không bao lâu, có một người phụ nữ trung niên mặc quần áo ở nhà ra mở cửa.

Bạn hỏi cô ta về Dương Duệ, cô ta lắc đầu tỏ vẻ không biết đến người này. Sau khi bạn xin lỗi cô ta, bạn lại cất bước đi đến phòng 1205 tòa chung cư bên phải.

Lần này bạn gõ cửa, bên kia cánh cửa không có ai trả lời.

Bạn liên tục gõ cửa, nhưng bên kia cánh cửa vẫn không có phản ứng.

Bạn đứng gõ tầm 20 phút, mấy người hàng xóm bên cạnh mở cửa tỏ ý bạn đang làm phiền đến họ. Bạn nhân cơ hội hỏi thăm về người trong phòng 1205 này, bọn họ nói tầm năm, sáu ngày nay không thấy bóng dáng của anh ta.

Lòng bạn lo lắng như nước sôi trong chảo, trong lòng bạn liên tục quay cuồng, không thể bình tĩnh nổi.

Cuối cùng, bạn lấy chiếc chìa khóa từ trong túi xách ra, chậm rãi cắm chìa khóa vào ổ.

Tay trái mở cửa của bạn khẽ run rẩy, bạn đành phải vươn tay phải ra nắm chặt tay trái, hai tay vặn mạnh một cái.

Cạch——

Cửa mở ra.

Bạn đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào nhà, mới vào cửa đập vào mắt bạn là chiếc sô pha dài màu be. Trước sô pha còn trải một tấm thảm lông dày, trên mặt thảm đặt một bàn trà bằng thủy tinh, đối diện sô pha TV LCD treo tường, dưới TV đặt một cái tủ TV nhỏ. Phía sau sô pha là kệ sách cỡ lớn, tách phòng làm việc và phòng khách ra. Phía sau kệ sách có thể thấy một cái bàn làm việc bằng gỗ và chiếc máy tính màu trắng. Tất cả rèm cửa có cùng màu với ghế sô pha được thả xuống hết, mặc dù là ban ngày nhưng căn phòng lại có vẻ tối tăm.

Không hiểu sao bạn lại thấy căn phòng này có hơi quen thuộc, trong phòng yên tĩnh, hình như không có ai, bên tai bạn chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Bạn thử gọi hai tiếng, không có ai trả lời.

Cánh cửa bên cạnh kệ sách mở hé ra, bạn đứng ở phòng khách có thể thấy mờ mờ một góc ga trải giường màu trắng. Bạn nhấc chân bước đến trước cánh cửa của căn phòng kia, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa màu trắng ra, toàn bộ căn phòng hiện ra trước mặt bạn.

Bạn nhìn căn phòng này mà không thể kìm được sự run rẩy của mình, bạn cảm giác như mình như bị rơi vào hầm băng, hơi thở cũng sắp bị đóng băng.

Đập vào mắt là một đống ảnh chụp, trên tường dán đầy ảnh của bạn. Bạn cười, nổi giận, nghi ngờ, bạn đi bộ ở phố buôn bán, bạn hỏi nhân viên về giá cả, bạn nhìn quanh hai bên đường lớn, bạn ngồi ở quán cà phê ăn đồ ngọt…

Đối diện đống ảnh là chiếc giường lớn màu trắng. Ga trải giường và chăn đệm trên giường lộn xộn, như có người “quan hệ” kịch liệt ở phía trên. Mà ở bốn chân giường đều có những xích sắt rất dài. Có cái rơi trên mặt đất, có cái đang ở trong đống lộn xộn trên giường. Đầu kia của xích sắt được buộc vào chiếc thắt lưng màu nhung đen, ở thắt lưng còn có một chiếc khóa kim loại nho nhỏ.

Bạn nhìn tất cả những thứ trước mặt, hô hấp trở nên khó khăn, rất nhiều hình ảnh dần xuất hiện trong đầu. Bạn biết cánh cửa đang đóng chặt trong phòng là phòng tắm, mà bạn cực kỳ sợ phòng tắm này, không có chút dũng khí đẩy cửa phòng tắm ra.

Bạn vịn vào khung cửa muốn bỏ chạy, thế nhưng hai chân như bị đổ xi măng không thể nhúc nhích nổi. Hai tay bạn vẫn bám chặt vào khung cửa, ngón tay như muốn cắm vào trong.

Ngay lúc cơ thể và tâm trí bạn không thể chống cự nổi nữa, hai chân bạn đột nhiên mềm nhũn, bạn ngất xỉu.



Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi lần miêu tả đều cảm thấy mình lực bất tòng tâm, muốn viết cốt truyện ra chi tiết nhưng mà cảm thấy không được, y như là người mới viết vậy (hầy).

Tôi cần phải nỗ lực hơn nữa.

Hết chương 4!
Bình Luận (0)
Comment