Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 112

Một nữ nhân mà sở hữu được những thứ kỳ diệu thế này, lại có thể gom đủ lương thực trong thời gian ngắn như vậy, quả thật là nhân vật truyền kỳ.

Nếu có cơ hội, ông thật sự muốn gặp mặt để bày tỏ lòng cảm kích.

Chưa đầy một lúc, tất cả hàng hóa trên xe đã được chuyển xuống.

Cố Tử Dật thấy vậy, nhanh chóng leo trở lại cabin, hạ cửa kính xuống, nói với cha mình:

"Cha ơi, đây mới chỉ là chuyến hàng đầu tiên. Vẫn còn nhiều đồ nữa chưa chuyển qua, con phải quay lại để tiếp tục chất hàng!"

Cố Cửu Hòa cùng mọi người ngẩng đầu nhìn cậu, nghe vậy không khỏi thêm phần kinh ngạc.

"Gì cơ?! Vẫn còn nữa à?"

Cố Cửu Hòa càng cảm thấy hổ thẹn.

Ban đầu, ông nghĩ chỉ có một xe hàng, bởi với khả năng của một người thì việc gom được ngần này đồ trong một đêm đã là kỳ tích.

Nhưng không ngờ, số hàng còn nhiều hơn thế.

Cố Cửu Hòa cau mày, lòng thầm nghĩ: Lần này đúng là nợ nữ tử kia một ân tình lớn rồi.

Ông nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Cố Tử Dật, khi cậu điều khiển chiếc xe tải từ từ lùi lại, rồi biến mất vào vòng xoáy trắng.

Cố Cửu Hòa khẽ thì thầm gì đó với Du Hoa.

Du Hoa gật đầu, sau đó quay người đi nhanh về phía nhà...

Đường Khê chờ một lát thì thấy chiếc xe tải chậm rãi lao ra khỏi màn sương trắng, tốc độ chẳng khác gì một cụ bà đang chống gậy.

Cố Tử Dật ngồi trên ghế lái, phấn khích hét lớn:

"Tỷ tỷ, xe này ngầu quá! Thích ghê!"

Đường Khê nhìn cậu bé chỉ cao tới lốp xe mà ngồi chễm chệ trên ghế lái, không nhịn được muốn bật cười.

"Tử Dật, em không cần xuống đâu, sẽ xong nhanh thôi."

Nói xong, cô bước ra phía đuôi xe. Chẳng mấy chốc, hàng hóa đã được chất đầy lên xe.

"Xong rồi, Tử Dật, đi thôi!"

Cố Tử Dật đang nghịch ngón tay, nghe vậy thì tròn mắt ngạc nhiên.

"Nhanh thế! Tỷ tỷ, tỷ là tiên nữ à?!"

"Phụt—"

Đường Khê bật cười thành tiếng, không thể nhịn được nữa.

Chiếc xe tải lại chậm chạp lăn bánh, tiến vào màn sương trắng.

Nhìn tốc độ của nó, trong lòng Đường Khê không khỏi sốt ruột.

Cô quay lại nhìn kho hàng. Tính ra, chỉ cần vài chuyến nữa là chuyển hết được đồ.

Bên phía Cố Tử Dật, do hàng hóa quá nhiều nên Cố Cửu Hòa phải điều thêm nhân lực từ huyện nha.

Gần như toàn bộ người trong huyện nha đều đã có mặt, cộng thêm cả người của Thường Hoài Viễn, tổng cộng lên tới cả trăm người.

Những người mới tới bờ sông, vừa nhìn thấy chiếc xe tải, trong lòng vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ.

Họ thầm nghĩ:

Nhà họ Cố chắc chắn đã được quý nhân nào đó bí mật giúp đỡ. Nếu không, sao lại có thứ kỳ lạ như thế này?!

Nhiều người khôn khéo, liếc nhìn nhà Cố Cửu Hòa và Thường Hoài Viễn, trong lòng đã bắt đầu tính toán.

Tuy bị giáng chức đến đây để giải quyết vấn đề thủy lợi, nhưng dù sao gia đình họ vẫn là thân thích hoàng tộc, không lý nào phải ở đây cả đời.

Nghĩ vậy, họ càng làm việc hăng hái hơn, mong thể hiện tốt trước nhà họ Cố.

Đường Khê nhìn đồng hồ, tính toán thấy chỉ cần đúng một tiếng là sẽ vận chuyển xong hết hàng.

Lần cuối cùng, Cố Tử Dật lái xe tải trở lại, sau đó trèo xuống, hai tay đẩy một chiếc thùng lớn hơn cả người mình.

"Tỷ tỷ, giúp đệ với!"

Nhìn dáng vẻ loay hoay của cậu nhóc, Đường Khê đoán chắc chiếc thùng này phải rất nặng.

Cô bước tới nhấc thử, vừa nâng lên đã phải cảm thán:

"Ôi trời, đúng là nặng thật đấy!"

Nói xong, "phịch" một cái, cô đặt chiếc thùng xuống đất.

"Tử Dật, chị bảo rồi mà, nói với cha em là đã có anh trai lo, không cần gia đình em phải đưa gì thêm."

Cố Tử Dật cười hì hì, vỗ tay như ông cụ non, vẻ mặt đắc ý:

"Tỷ tỷ, đây là tấm lòng của cha nương đệ. Dù đệ chưa kịp nói với cha chuyện của nhị ca, nhưng nếu cha biết thì chắc chắn cũng sẽ kiên quyết trả tiền cho tỷ. Tỷ đã giúp nhà đệ nhiều như vậy, đây là điều nên làm. Với lại, mấy thứ này cũng không phải đồ đáng giá gì đâu. Nhà đệ giàu lắm!"
Bình Luận (0)
Comment