Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 120

Thì ra cô có một quá khứ đáng thương đến vậy, còn nhỏ đã mất cha mẹ, trở thành trẻ mồ côi.

Ánh mắt anh lạnh băng nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt.

“Quản lý đâu?”

Anh lớn tiếng gọi ra ngoài cửa.

Chẳng mấy chốc, một người đàn ông mặc vest chạy vội vào.

“Thưa ngài, có chuyện gì vậy ạ?”

Đào Hành Tung nhìn quản lý với vẻ không hài lòng.

“Nhà hàng các người đào tạo nhân viên kiểu gì vậy? Khách đang ăn mà nhân viên xông vào la hét ầm ĩ, đây là phong cách của nhà hàng sao?”

Sắc mặt người quản lý lập tức biến đổi.

“Chuyện này là sao?!”

“Quản lý, hiểu nhầm thôi, tôi chỉ lên chào hỏi cháu gái tôi một chút...”

Đường Khê cười nhạt, cắt ngang lời bà ta.

"Không phải hiểu lầm, tôi hoàn toàn không quen bà ta. Bà ta tự nhiên xông vào la hét, phá hỏng tâm trạng vui vẻ của chúng tôi."

Quản lý toát mồ hôi, vội vàng kéo người phụ nữ kia lại xin lỗi.

"Thưa hai vị khách, thật sự rất xin lỗi. Đây là lỗi của chúng tôi khi không đào tạo nhân viên kỹ càng. Thế này nhé, bữa ăn này chúng tôi xin được miễn phí cho hai vị, như một lời xin lỗi. Ý hai vị thế nào?"

Nghe đến miễn phí, mắt Đường Khê sáng lên, cô liếc nhìn Đào Hành Tung, dường như muốn tham khảo ý kiến của anh.

Đào Hành Tung nhìn cô, khẽ gật đầu, để cô quyết định.

Đường Khê cố tỏ vẻ khó xử, hắng giọng.

"Vậy được, cho tôi thêm vài đĩa thịt bò hoa và thịt bò ba chỉ nữa nhé."

Quản lý dẫn người phụ nữ trung niên rời khỏi phòng.

Trước khi đi, người phụ nữ vẫn không cam lòng, hét lớn:

"Đường Khê, mày đúng là đồ vô ơn! Có tiền rồi là quên hết họ hàng thân thích!"

Quản lý cau mày, không muốn phí thêm thời gian, lập tức gọi bảo vệ đưa bà ta đi.

Sắc mặt Đường Khê vẫn không thay đổi, chẳng buồn để tâm đến những lời mắng chửi.

Cha mẹ cô đã qua đời từ lâu, bao nhiêu năm qua cô đều tự mình chống chọi với cuộc sống.

Dù người phụ nữ đó thực sự là họ hàng của cô thì cô cũng không định nhận.

Đào Hành Tung chăm chú quan sát nét mặt của Đường Khê.

"Tôi hiểu được cảm giác của cô. Mẹ tôi cũng mất khi tôi còn rất nhỏ. Tất cả rồi sẽ qua thôi."

Anh không giỏi an ủi người khác, ngập ngừng một lúc mới thốt ra được câu này.

Đường Khê nhìn biểu cảm của anh, không nhịn được bật cười.

"Tôi không buồn đâu. Con người phải nhìn về phía trước. Họ mất khi tôi còn quá nhỏ. Chưa từng có được thì làm sao cảm nhận được nỗi mất mát chứ."

Nói rồi, cô gắp một miếng thịt bò nóng hổi bỏ vào miệng, đến mức cay nóng làm mắt cô đỏ hoe.

Đào Hành Tung cảm thấy lòng mình như bị lay động. Một hạt giống nhỏ lặng lẽ nảy mầm trong lòng anh, bắt đầu phá vỡ lớp băng giá trong tâm hồn.

Chuyện vừa rồi nhanh chóng bị Đường Khê quẳng ra sau đầu. Cô vẫn nhớ đến chuyện quan trọng hơn.

"Anh Đào, khoản tiền lần trước tôi vẫn phải trả cho anh. Nếu không trả, lần sau tôi chẳng dám đến mua đồ của ông Đào nữa."

Đào Hành Tung vừa định từ chối, nhưng ánh mắt anh chạm phải ánh nhìn đầy kiên định và chân thành của Đường Khê.

Anh bật cười.

"Được thôi. Nếu tôi không nhận, nhỡ đâu sau này cô cắt đứt liên lạc với tôi thì sao."

Đường Khê nhanh chóng lấy điện thoại ra, chuyển ngay 50 vạn.

"Sao cô lại sợ nợ ân tình nhà tôi đến thế?"

Đào Hành Tung nhìn dáng vẻ hối hả của cô, không nhịn được mà lắc đầu cười.

"Làm ăn phải trả tiền bạc sòng phẳng, như thế mới lâu bền được. Nếu không, trước sau gì cũng xảy ra vấn đề."

Đường Khê nói với giọng đầy lý lẽ.

Đào Hành Tung ngày càng thay đổi cách nhìn về cô, ánh mắt càng thêm phần ngưỡng mộ.

Khi ăn xong và đưa Đường Khê về nhà, anh vẫn lưu luyến nhìn cô.

"Chúng ta có thể gặp nhau ăn cơm lần nữa không?"

Khi Đường Khê sắp vào nhà, anh sốt ruột gọi với theo.

Đường Khê quay đầu lại, hơi bất ngờ.

"Tất nhiên là được rồi, tại sao lại không?"

Cô không hiểu ánh mắt của anh chứa đựng điều gì, chỉ nghĩ rằng anh vẫn áy náy vì chuyện vừa rồi.
Bình Luận (0)
Comment