Ban đầu, cô chuẩn bị sẵn rất nhiều lý do để thuyết phục.
Nhưng vừa nói ra yêu cầu, đối phương liền đồng ý bán mà chẳng hỏi thêm gì.
Đúng lúc cửa hàng đang có chương trình khuyến mãi: mua năm tặng một, kèm giao hàng tận nơi.
Đường Khê nhìn vị trí của cửa hàng trên bản đồ. Nếu gần, cô có thể tự đi lấy.
Nhưng khi xem bản đồ, cô trợn tròn mắt.
Cửa hàng cách đây quá xa, đã ra khỏi thành phố, thậm chí còn ở thành phố lân cận.
Không chần chừ, cô đồng ý dịch vụ giao hàng tận nơi và thanh toán trước 1,5 vạn tiền cọc.
Cúp máy, Đường Khê nhìn số dư trong tài khoản.
Gần đây cô chi tiêu hơi quá tay.
Hôm nay may chỉ tốn hơn 3 vạn, cộng thêm khoản còn lại của áo chống đạn khi giao đến, tổng chi phí sẽ không vượt quá 5 vạn.
Đường Khê liếc nhìn chiếc két sắt, thầm nghĩ phải bán bớt vài món đi thôi.
Sau khi Cố Tử Dật tới lấy đồ vào ngày mai, cô sẽ chuyển một phần đồ còn lại cho Quách Miểu Miểu.
Cô nhắn tin cho Quách Miểu Miểu, nhưng không nhận được hồi âm.
Đường Khê cũng không để tâm, có lẽ anh ta đang bận.
Quay người, cô bước vào bếp.
“Đinh linh——”
Tiếng chuông gió vang lên, bước chân của Đường Khê vừa bước vào bếp liền khựng lại.
Trước mặt cô là Cố Hành Chu, trên người mặc một bộ áo dài xanh rộng thùng thình, tóc buông xõa tự nhiên.
Trông thật đúng dáng vẻ của một công tử phong lưu.
“Sao anh lại đến đây?”
Đường Khê ngạc nhiên nhìn hắn, đầy vui mừng.
Cố Hành Chu đã hai ngày không tới, khiến cô có chút không quen. Hơn nữa hôm nay trông hắn đặc biệt anh tuấn, Đường Khê chưa từng thấy hắn mặc màu nào khác ngoài đen và trắng.
Bộ áo dài xanh rộng thùng thình khiến cả người hắn toát lên vẻ trẻ trung đầy sức sống.
Đường Khê đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút.
“Anh nên mặc nhiều màu sáng hơn, anh còn trẻ mà lúc nào cũng u ám thì không hợp đâu.”
Khoé mắt Cố Hành Chu thoáng hiện lên ý cười, rất nhẹ nhàng.
“Không có chuyện gì thì không thể đến tìm cô sao? Mặc đen trắng thì không đẹp ư? Đường cô nương, câu nói này của cô có vẻ hơi bất công rồi đó.”
Chuỗi câu hỏi liên tiếp làm Đường Khê sững người.
Cô cảm thấy hôm nay hắn có gì đó rất khác.
“Được, được, anh là thần tài của tôi, sao lại không hoan nghênh anh chứ?”
Đường Khê cười đáp, rót cho hắn một cốc nước.
“Ta tới là vì muốn báo cho cô một tin vui.”
“Tin gì vậy?”
Cố Hành Chu cười bí ẩn, trông tâm trạng của hắn rất tốt.
“Buổi đấu giá lần trước mà cô hướng dẫn ta tổ chức đã rất thành công, kiếm được không ít bạc.”
Đường Khê vừa nghe đến bạc, lập tức phấn khích hẳn.
“Thật sao? Hoá ra bên anh cũng chuộng kiểu này à? Anh đấu giá thế nào vậy?”
Đường Khê thật sự rất tò mò, không biết buổi đấu giá ở thời cổ đại có giống như ở hiện đại không.
Cố Hành Chu kéo một chiếc ghế bên cạnh ra, ngồi xuống kể lại cho Đường Khê nghe.
“Ta bảo Tần Nhị dọn chỗ trong chi nhánh mới mở của ta, sắp xếp các phòng riêng và ghế ngồi ở đại sảnh.”
Đường Khê nghe kỹ, không khỏi cảm thán: đây chẳng phải giống hệt với hiện đại sao?
“Những món đấu giá tốt nhất là các loại giấy đủ màu sắc, còn có mỹ phẩm. Tỷ tỷ của ta cũng đến tham dự, hôm đó chúng ta kiếm được cả bồn đầy bạc.”
Đường Khê:...
Khoan đã, giấy?
Mỹ phẩm được giá cao thì cô không thấy lạ.
Dù sao cũng có chai nước hoa phiên bản giới hạn giá 20 vạn một chai.
Đừng nói là ở cổ đại, ngay cả hiện đại cũng chỉ có thể mua được hai chai mà thôi.
Nhưng giấy...
Cô không nhịn được đặt câu hỏi trong lòng.
“Giấy mà cũng đấu giá được sao?”
Cố Hành Chu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, hỏi ngược lại.
“Tại sao không? Ở chỗ chúng ta thì giấy vốn rất hiếm, đa phần chỉ dùng để viết chữ, không có loại nào mềm mại cả. Vì vậy hôm đó vừa đem ra đấu giá đã bị tranh nhau mua sạch.”
Đường Khê trố mắt kinh ngạc, không khỏi chậc lưỡi.