Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 136

Trong số các nước, Nam Triều là nước giàu có nhất với vị trí địa lý thuận lợi, mưa thuận gió hòa quanh năm, không thiếu bất kỳ thứ gì.

Chính vì vậy, Nam Triều luôn trở thành mục tiêu dòm ngó, hàng năm phải đối mặt với những cuộc chiến tranh lớn nhỏ từ các nước khác nhằm chiếm lấy một phần lãnh thổ.

Cố Hành Chu chợt nhận ra rằng có lẽ duy trì cân bằng quan hệ giữa các nước không nhất thiết phải dựa vào chiến tranh, mà hợp tác có thể là một giải pháp tốt hơn.

Nhưng hoàng đế Nam Triều là một kẻ tự cao tự đại, chắc chắn sẽ không đồng ý.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Cố Hành Chu lóe lên sát ý.

Nếu có thể không cần chiến tranh mà vẫn giữ được hòa bình, để dân chúng sống yên ổn thì đó sẽ là kết cục tốt đẹp nhất.

Nếu hoàng đế cản trở điều đó thì đổi người là được.

Hắn thầm quan sát Diệp Thanh Thanh, ánh mắt sâu không lường được.

Ai cũng biết rằng quyền lực thực sự ở Bắc Triều nằm trong tay Thái hậu. Hoàng đế chỉ là một con rối, chẳng đáng để tâm.

Hôm nay Cố Hành Chu đã chứng kiến rõ hoàng đế Bắc Triều chẳng qua chỉ là một kẻ bất tài, mặc dù rất giận dữ nhưng lại không dám lên tiếng.

Một người như vậy chẳng thể gây ra mối đe dọa nào cho Nam Triều.

Nhưng nhìn dáng vẻ bất mãn của hoàng đế, hắn đoán Diệp Thanh Thanh cũng nắm rõ điểm yếu này của ông ta.

Có vẻ như nội bộ Bắc Triều cũng có không ít những cuộc đấu đá.

Đó chính là điều mà Nam Triều muốn nhìn thấy.

"Quả nhiên, Tuyết Trúc thật sự thông minh sắc sảo như lời đồn. Hoàng hậu đúng là hòn ngọc quý của Đại Uyên, còn hoàng đế Bắc Triều lại là người quyền uy nhất. Cuộc hôn nhân của họ quả là thiên tác địa hợp. Khi hoàng đế thành hôn, mẫu thân con còn đặc biệt sai người mang lễ mừng đến, chuyện này đã lâu rồi..."

Diệp Thanh Thanh dường như đang thả hồn vào hồi ức xa xăm.

Cố Tuyết Trúc khẽ nhếch môi cười lạnh, đúng là một con hồ ly già.

Chỉ bằng vài câu chuyện phiếm, bà ta đã dễ dàng lái chủ đề sang hướng khác, cố tình lảng tránh câu chuyện chính.

Nhưng mà...

Nếu không nhân cơ hội này khiến bọn họ khó chịu, thì nàng ấy không còn mang họ Cố nữa.

Nàng ấy biết không ít chuyện bí mật trong cung đình.

Ở Nam Triều, những ngày nhàn rỗi, nàng ấy thường bảo nha hoàn thân cận mời các tiên sinh kể chuyện đến phủ, nghe đủ loại chuyện lạ về hoàng gia các nước.

Giọng nói trong trẻo như tiếng suối róc rách của Cố Tuyết Trúc lại vang lên trong đại điện:

"Đúng vậy, nghe nói hoàng thượng yêu thương hoàng hậu nương nương nhất. Ngài biết nương nương hiếu thảo, mỗi năm đều cho phép hoàng hậu về thăm quê hai lần, mỗi lần ở lại đến mấy tháng. Còn phái những ám vệ giỏi nhất bảo vệ. Hoàng hậu rất yêu thương đệ đệ mình, dù đệ đệ là quân chủ Đại Uyên, nhưng hai tỷ muội luôn gắn bó như hình với bóng. Tình cảm gia đình thắm thiết như vậy khiến thần thật sự ngưỡng mộ."

Nói xong, ánh mắt nàng ấy thoáng liếc qua Diệp Thanh Thanh và hoàng đế đang ngồi kế bên.

Quả nhiên, sắc mặt cả hai người lập tức thay đổi.

Hoàng đế không ngừng lau mồ hôi, mắt đỏ lên, ánh nhìn trở nên âm trầm và đầy toan tính.

Diệp Thanh Thanh thì tái mặt, bàn tay nắm chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Cố Hành Chu đứng bên cạnh quan sát, không khỏi thắc mắc:

"Có chuyện gì thế nhỉ?"

Hắn không hiểu những lời vừa rồi của tỷ tỷ có ý nghĩa gì. Những năm tháng ở Nam Triều, hắn chỉ quanh quẩn với sách vở và luyện võ, cuộc sống buồn tẻ nên chẳng biết gì về các tin đồn như vậy.

Cố Tuyết Trúc khẽ nhếch môi, để lộ một nụ cười tinh quái vừa đủ.

Không chờ hoàng đế hay thái hậu lên tiếng, nàng ấy liếc nhìn trời, rồi nói:

"Thái hậu nương nương, hoàng thượng, trời cũng đã muộn, chúng thần xin phép cáo lui."

Mặt thái hậu khó coi, phất tay ra hiệu đồng ý.

Trên đường trở về Dao Quang Điện, Cố Hành Chu giữ im lặng, không phải vì không muốn hỏi, mà hắn vốn không phải người tò mò.

Ngược lại, Cố Tuyết Trúc không kìm được ý muốn tán chuyện, chủ động lên tiếng:

"Đệ không tò mò tại sao vừa rồi ta nói vậy, thái hậu và hoàng đế lại có thái độ khác thường như thế à?"
Bình Luận (0)
Comment