Ngay khi bước vào, Cố Hành Chu đã ngửi thấy một mùi hương rất thơm.
Đó là một mùi vị mà hắn chưa từng biết đến.
Đường Khê như thể khoe báu vật, bưng cả một mâm xiên nướng từ bếp ra, bày ngay ngắn trên bàn ăn.
“Anh thử đi!”
Cố Hành Chu ngồi xuống bàn, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Đường Khê.
Nhưng chưa đầy một giây, ánh mắt hắn đã trượt xuống dưới theo bản năng...
Hắn nhìn thấy gì?
Dưới chiếc tạp dề dễ thương của cô hình như là... một chiếc yếm?!
Cố Hành Chu lập tức rụt ánh mắt về, không dám nhìn thêm. Mặt hắn đỏ bừng chỉ trong nháy mắt, đỏ đến tận mang tai.
Cô nương này... ăn mặc... thật táo bạo! Hắn thầm nghĩ, hoảng hốt đến mức tim đập loạn nhịp.
Táo bạo đến nỗi không mặc đồ tử tế mà cứ thế ra ngoài gặp người khác! Ngay cả các nữ tử trong lầu xanh cũng chưa chắc dám làm như thế!
Cố Hành Chu lắp bắp lên tiếng: “Cô... Đường cô nương, sao cô lại không mặc quần áo mà ra ngoài như vậy?”
Không mặc quần áo?!
Đường Khê cúi xuống nhìn bộ đồ của mình. Rõ ràng đâu có gì sai?
Cô đang mặc một chiếc áo hai dây trắng mát mẻ, phối cùng quần short bò bó sát.
Trông đẹp vậy mà! Sao lại bảo không mặc quần áo?
Hay là tại chiếc tạp dề che mất áo của cô, khiến Cố Hành Chu hiểu lầm cô không mặc gì?
“Ôi trời ơi, oan uổng quá!”
Đường Khê sợ để lại ấn tượng xấu với kim chủ, vội cởi chiếc tạp dề ra:
“Anh nhìn đi! Tôi có mặc quần áo mà! Chắc vừa rồi do tạp dề che nên anh không thấy. Làm gì có chuyện tôi không mặc đồ mà dám ra ngoài chứ?”
Cố Hành Chu giữ ánh mắt ngay ngắn, không dám liếc lung tung. Hắn nghĩ có lẽ câu "không mặc đồ" mà mình nói và câu "mặc đồ" cô nói vốn không phải cùng một ý.
Nhưng nghĩ lại, ở nơi kỳ lạ này gặp được một người kỳ lạ thế này, hình như cũng chẳng có gì là bất thường.
Hắn bắt đầu kể cho Đường Khê về hoàn cảnh của mình, bởi dù gì đây cũng là lần thứ hai hắn đến đây, nhưng chưa từng chính thức tự giới thiệu.
Hôm đó hắn bị bỏ đói đến suýt chết trong hành cung của mình. Đúng lúc ấy, trong đầu hắn vang lên một giọng nói lạ. Ngay sau đó, một luồng sáng trắng lóe lên và một cánh cửa hiện ra trước mặt.
Hắn đã dùng chút sức lực cuối cùng để bò vào cánh cửa đó.
Và chỉ trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện ở nơi này, tay cầm một chiếc lon.
Lúc ấy, hắn đã loay hoay cả buổi mới mở được chiếc lon đó.