Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 154

“Các ông các bà bị gì thế hả?!”

Đường Khê nhìn thấy một cô gái cao chưa đến 1m6 bước ra từ trong đám đông.

Cô cố lục tìm ký ức của mình, nhưng chẳng nhớ ra ai.

“Cô biết tôi à?”

Đường Khê nghi hoặc nhìn cô gái đó.

Cô gái này chẳng phải là người đẹp, giữa chân mày còn có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu, trông có vẻ dữ tợn.

“Chị là Đường Khê đúng không? Mẹ tôi là cô ruột của chị. Tôi là Đường Tuyết. Tôi vừa lên đại học, không có chỗ ở, mẹ tôi bảo tôi tới tìm chị, bảo tôi ở lại nhà chị. Đây là nơi chị ở sao? Xung quanh toàn những người gì đâu, thật mất giá!”

Đường Tuyết bịt mũi, tỏ rõ vẻ khó chịu khi nhìn đám đông xung quanh.

“Cô ăn nói kiểu gì thế? Chúng tôi thì làm sao nào?!”

Đường Khê cau mày. Chẳng lẽ đây là con của người phụ nữ tự nhận là cô ruột của cô mà cô và Đào Hành Tung gặp ở quán lẩu lần trước?

Thật nực cười. Nhưng làm sao cô ta biết được địa chỉ nhà cô?

“Khê à, cháu nói xem, đây thật sự là họ hàng của cháu à?”

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Đường Khê.

Đường Tuyết nhìn cô bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Mẹ cô ta đã nói cô chị họ này chắc chắn là loại dễ bắt nạt. Lần trước, ở quán lẩu, mẹ cô ta thấy một người đàn ông lái xe sang đưa Đường Khê về nhà.

Bà ta đã bám theo xe và biết được chỗ ở của cô.

Người chị họ này không có tiền cũng chẳng sao, điều quan trọng là chị họ cô ta có một bạn trai giàu có.

Lần này, mục đích của Đường Tuyết đến đây là để quyến rũ bạn trai của Đường Khê, hòng đổi đời.

Sắc mặt Đường Khê trầm xuống. Những người tự nhận là họ hàng này đã theo dõi cô, thậm chí còn đến tận nhà gây sự. Họ thực sự nghĩ cô dễ bị ức hiếp sao?

“Cháu không quen cô ta. Các bác cũng biết cháu chuyển đến đây gần nửa năm rồi, nếu có họ hàng thì chẳng lẽ các bác lại không biết? Nếu thật sự có họ hàng, sao chưa một lần nào họ đến thăm cháu? Bố mẹ cháu mất sớm, các bác cũng rõ điều đó mà. Làm gì có chuyện tự dưng xuất hiện thêm họ hàng?”

Đường Khê cố tình làm ra vẻ tội nghiệp, đôi mắt cô đỏ hoe khi nhắc đến bố mẹ.

Mà ở nơi này, không gì có thể qua mặt được mấy bác lớn tuổi. Đặc biệt là ở khu vực nông thôn hoặc các khu tập trung dân cư cũ.

Các bác lập tức gật gù đồng tình.

“Tôi đã bảo mà, chúng ta đi qua nhà con bé Khê mỗi ngày, chưa bao giờ thấy cái gì gọi là em họ hay cô ruột cả.”

“Nhìn là biết đang lừa gạt chúng ta, chẳng phải người tốt đâu.”

“Bắt đến đồn cảnh sát!”

Đường Khê nhìn Đường Tuyết và các bác hàng xóm đang cãi nhau ầm ĩ.

“Đường Khê, đồ khốn! Có bạn trai giàu là quay lưng không nhận người thân? Cẩn thận tôi phanh phui hết mọi chuyện xấu của chị ra đấy!”

Đường Khê khẽ cười.

“Thứ nhất là tôi chưa từng nghe bố mẹ tôi nhắc đến việc tôi có họ hàng. Thứ hai, vu khống là phạm pháp, tôi khuyên cô suy nghĩ kỹ trước khi nói.”

Cô nhún vai. Ai chả biết cách buông lời đe dọa?

“Dù nhà tôi không nuôi chị thì sao? Bố chị là anh trai mẹ tôi, nghĩa là chị là máu mủ nhà họ Đường. Bố mẹ chị chết rồi, tiền của chị đương nhiên phải để chúng tôi tiêu. Chị đúng là giống hệt người bố chết tiệt của chị. Chết là đáng!”

“Cô nói gì vậy hả?”

“Cô gái trẻ, ăn nói đàng hoàng một chút!”

...

Các bác lớn tuổi đồng loạt phản đối, khiến cả một tràng nước bọt bay ra.

Phải công nhận, mấy bác này dù tranh cãi dữ dội thế nhưng vẫn giữ được phẩm giá, chưa ai động tay chân.

Đường Khê nghe đến câu nói xúc phạm bố mình, ánh mắt cô trở nên lạnh băng, như đang nhìn một người chết.

Dù cô không nhớ rõ về bố mẹ mình, nhưng cô biết, họ chẳng có lỗi gì.

Nếu có cơ hội lựa chọn, chắc chắn họ sẽ không bỏ lại cô khi cô còn bé như vậy.

Nghe Đường Tuyết lải nhải mắng chửi, Đường Khê bước tới, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
Bình Luận (0)
Comment