Hứa Tư Niên cầm một lọ thuốc màu trắng chạy tới.
Đường Khê nhanh chóng mang một cốc nước đến, đứng đợi bên cạnh.
Cô vẫn chưa hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này. Chẳng lẽ là vì món đồ cô vừa lấy ra?
Sau khi uống thuốc, sắc mặt Hứa Quốc An dần dần hồng hào trở lại.
Ông thở nhẹ ra, chậm rãi nói:
“Tôi không sao rồi, mọi người đừng lo.”
Quách Miểu Miểu cau mày. “Không đi bệnh viện sao? Vừa rồi mọi người bị chú dọa hết hồn đấy!”
Hứa Quốc An xua tay.
“Không cần, chỉ là chuyện nhỏ thôi, tôi bị huyết áp cao lâu năm, chỉ cần kích động là dễ bị thế này. Vừa rồi nhìn thấy món đồ Đường Khê mang ra, tôi xúc động quá, không thở nổi.”
Đường Khê trợn to mắt. Hóa ra thực sự là vì món đồ cô đưa ra! Cô cảm thấy hơi áy náy, dù sao chuyện này cũng vì cô mà ra.
Nhận thấy tâm trạng của cô, Hứa Quốc An bật cười, an ủi.
“Cô bé à, cháu nên vui mới phải! Cháu có biết món đồ cháu mang ra khiến cả một ông chủ sành sỏi như chú phải sửng sốt thế này, thì chắc chắn đó là thứ rất giá trị!”
Nghe vậy, Đường Khê phì cười.
“Chú Hứa, chú nói vậy là chú còn thấy vui sao? Chú suýt dọa chết mọi người rồi!”
Hạ An đứng cạnh Đường Khê, vỗ nhẹ vào lưng cô như an ủi.
“Chú Hứa là vậy đấy. Hồi trẻ, lúc cưới được dì Lưu, chú ấy cũng xúc động đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ. Lần đó còn nghiêm trọng hơn lần này, phải đưa vào bệnh viện luôn. Còn lần này chỉ cần uống thuốc là ổn rồi.”
Ba người trẻ tuổi nghe vậy, lập tức dựng thẳng tai hóng chuyện.
Mặt Hứa Quốc An thoáng ửng đỏ, ông lẩm bẩm.
“Bà còn dám nhắc chuyện đó? Năm đó chẳng phải tại mấy người sao? Nếu không phải Quách Cửu Thành cho tôi ăn xoài, tôi đâu có bị dị ứng nặng. Thêm cả kích động nữa, nên mới ngất chứ!”
Đường Khê nghe mà cười lớn hơn. Không ngờ mấy người này hồi trẻ lại hài hước như vậy.
Quách Cửu Thành ngượng ngùng đẩy gọng kính, nhỏ giọng đáp.
“Tôi đâu biết trong món đó có xoài... Còn ông tự ăn hết còn gì.”
Cả nhóm cười rộ lên, người cười lớn nhất là Hứa Tư Niên.
Không thể không thừa nhận, tâm lý của cậu thực sự rất thoải mái.
Sau màn trêu chọc, Hứa Quốc An cẩn thận nhặt món quà mà Đường Khê đặt bên cạnh ghế lên, nâng niu trong tay như một báu vật.
Đường Khê thấy Hứa Quốc An nâng niu món đồ cẩn thận như vậy, cũng tò mò quan sát kỹ hơn.
Chẳng phải đây là một tác phẩm thư pháp sao? Tuy cô không đọc được nội dung trên đó, nhưng có thể nhận ra chữ viết rất đẹp.
Các hàng chữ được sắp xếp ngay ngắn, từng nét bút đều vô cùng cẩn thận và tinh tế.
Quách Cửu Thành cũng tiến tới xem xét. Càng nhìn, ông càng thấy có gì đó không đúng. Sau một hồi ngẫm nghĩ, ông quay người đi về phía thang máy, không biết định làm gì.
Quách Miểu Miểu đứng gần đó, cũng chăm chú nhìn món đồ với vẻ mặt nghiêm túc.
“Thứ này đẹp đến mức nào mà mọi người ai cũng căng thẳng thế?” Đường Khê đứng bên cạnh, hạ giọng hỏi.
“Rất có khả năng đây là một thứ có lai lịch lớn, đáng để nghiên cứu.”
Đường Khê bĩu môi. Mỗi lần cô mang món gì ra, mọi người đều nói như vậy, nghe đến phát chán rồi.
Hứa Tư Niên cũng đứng bên cạnh cha mình, ra vẻ nghiêm túc xem xét món đồ. Nhưng cậu nhìn mãi cũng chưa nhìn ra được cái gì.
Rất nhanh, Quách Cửu Thành từ thang máy quay lại, trên tay còn cầm hai chiếc kính lúp.
Ông bước nhanh đến bên Hứa Quốc An, đưa cho ông một chiếc kính.
Hứa Quốc An đứng dậy, nhìn quanh thấy ai cũng nghiêm túc, liền đùa.
“Không có gì đâu, mọi người cứ ăn uống vui vẻ đi. Chúng tôi cơ bản đã xác định được đây là gì rồi. Đường Khê, món đồ này chú không hỏi cháu lấy từ đâu, nhưng cháu đã mang ra thì chắc chắn là nguồn gốc đáng tin. Thứ này quả thật vô cùng quý giá.”
Đường Khê ngạc nhiên.
“Thứ này là gì? Một bức thư pháp sao?”
Cô bắt đầu cảm thấy không chắc chắn nữa. Nhìn qua thì giống thư pháp, nhưng khi chạm vào, chất liệu giấy lại mềm mịn bất thường.