Đường Khê bắt đầu lần lượt giới thiệu từng món một.
“Cái này là bánh mì mới nướng, tương tự như bánh ngọt trong thời đại của các anh... Đúng rồi, giống bánh ngọt!”
“Còn đây là mì gói, đi kèm với xúc xích. Hai món này là cặp đôi hoàn hảo! Chỉ cần đổ nước nóng vào là ăn được.”
“Cái này là chocolate, các cô gái rất thích. À đúng rồi, anh có chị gái mà, tôi tặng anh một túi, mang về cho chị ấy ăn thử nhé!”
“Còn cái này, cái này thì vô đối luôn! Đây là kem, nhưng mà... chỗ các anh không có tủ lạnh, chắc khó bảo quản. Để tôi nghĩ cách đã.”
“Còn đây là trà sữa pha sẵn. Tuy không ngon bằng trà sữa ngoài tiệm, nhưng cũng tạm giải cơn thèm.”
...
Sau mỗi lần giới thiệu, Đường Khê lại mở một món cho Cố Hành Chu ăn thử.
Biểu cảm trên gương mặt Cố Hành Chu lúc này không còn đơn giản là “kinh ngạc” nữa.
Kem thì ngọt ngào, mát lạnh tan trên đầu lưỡi. Chocolate thì mềm mịn, thơm ngon. Đến cả trà sữa, thứ đồ uống hắn vốn nghĩ sẽ không hợp khẩu vị cũng khiến hắn thấy thích thú.
Nhưng khi ăn đến mì gói và xúc xích, ánh mắt Cố Hành Chu gần như sáng bừng.
Món này vừa ngon, vừa tiện lợi, đúng là vật dụng cần thiết khi đi chinh chiến!
Trong lòng hắn đã âm thầm lên kế hoạch.
Sau khi thử xong hết mọi món, Cố Hành Chu nhìn chằm chằm hộp mì gói, trầm ngâm suy nghĩ.