Khi nghe Đới Vũ Ninh bày tỏ mong muốn tìm một món quà độc đáo cho sinh nhật ông mình, Đường Khê thoáng chần chừ.
Dẫu rằng kho báu của cô còn rất nhiều, nhưng để lộ toàn bộ với người mới quen thì quả thật là một hành động nguy hiểm.
Nhìn vẻ lưỡng lự của Đường Khê, Đới Vũ Ninh cũng nhận ra mình hơi ép buộc. Anh ấy vội lên tiếng:
"Ông tôi thích thư pháp và tranh cổ, cô có thể giúp tôi chọn một món nào đó phù hợp không? Giá cả không thành vấn đề."
Quách Miểu Miểu vội chen vào.
"Yên tâm, để tôi chọn cho! Anh Đới, anh cứ giao cho tôi. Tôi nhất định tìm được món đồ khiến ông của anh bất ngờ."
Đới Vũ Ninh gật đầu hài lòng: "Được, tôi tin vào ánh mắt của cậu."
Bữa trưa diễn ra khá vui vẻ, dù Đới Vũ Ninh không nói nhiều. Nhưng khi đề cập đến cổ vật, anh như biến thành một người khác, nói chuyện sôi nổi hẳn lên.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc với Đới Vũ Ninh, Đường Khê hẹn anh ấy tới ba ngày sau sẽ chuẩn bị xong những món đồ cần thiết để giao cho anh ấy.
Chu Chính Bình đã sắp xếp gọn gàng tất cả những thứ Đường Khê đặt mua vào trong kho của cô.
Chiếc xe tải rơ-moóc mà cô đặt cũng được giao đến. Khi Đường Khê đến kho, Chu Chính Bình đã rời đi.
Ông ấy gửi hóa đơn cho cô qua điện thoại. Đường Khê chỉ liếc qua một lượt rồi lập tức chuyển khoản 50 vạn.
Những ngày tiếp theo, cô tập trung học lái chiếc xe tải này dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên. Quá trình học không hề dễ dàng chút nào.
Dù vậy, Đường Khê đã có bằng lái xe và cũng từng lái xe con, nên việc học tuy khó nhưng cũng không đến mức bế tắc. Sau một thời gian, cô đã nắm được các thao tác cơ bản, đủ để có chút tự tin dạy lại cho Cố Hành Chu.
Cô nghĩ ở thời cổ đại không có đường nhựa hay quy tắc giao thông gì phức tạp. Chỉ cần biết điều khiển xe để tránh chướng ngại vật và lái ổn định là đủ. Những thao tác cơ bản này cũng không quá khó để học.
Khi Cố Hành Chu đến theo đúng giờ hẹn, cảnh tượng đầu tiên mà hắn nhìn thấy là Đường Khê ngồi trên ghế lái, chăm chú nghiên cứu cách truyền đạt lại những kỹ năng vừa học được.
Ánh mắt của Cố Hành Chu dừng lại trên chiếc xe tải khổng lồ trước mặt mà có chút ngỡ ngàng. Hắn sững sờ trong giây lát trước kích thước đồ sộ của nó.
Sau đó hắn nhớ ra đây chính là thứ mà trước đó hắn đã nhìn thấy trong thiết bị mà Đường Khê gọi là "điện thoại".
Khi Cố Hành Chu đến thì không mang theo thứ gì, hắn liền mượng của Đường Khê một chiếc xe đẩy.
Đường Khê không hiểu có chuyện gì, nhưng vẫn lấy chiếc xe từ trong kho đưa cho hắn.
“Cô chờ ta một chút, ta đi lấy đồ.”
Cố Hành Chu bước vào phía sau kho hàng, nơi sương mù mờ ảo bao phủ. Đường Khê đứng nhìn, lau mồ hôi trên trán, tự hỏi hắn đang định làm gì.
Tại điện Dao Quang
Ở điện Dao Quang, Tần Nhị cùng nhóm người đang kiểm tra số tài sản lần cuối.
Nhìn thấy Cố Hành Chu đẩy xe vào, Tần Nhị bước lên báo cáo:
“Thế tử, tất cả đã được kiểm kê xong. Tổng cộng có 5.000 lượng vàng, 3.000 lượng bạc, cùng một số bình hoa và vật dụng trong tiệm mà không thể mang theo. Những thứ không đáng giá, chẳng hạn vài đồng xu thì thuộc hạ không bỏ vào, để tránh làm Đường cô nương mất mặt.”
Cố Hành Chu liếc nhìn đống rương lớn xếp hàng trên đất, bên cạnh là đống đồ dùng gia đình như gỗ ván, bình phong, đèn lồng, ghế và bàn.
Trong số đó, tám rương chứa đầy vàng bạc, còn lại là trang sức, bình hoa và những thứ không thể đem theo từ cửa tiệm và điện Dao Quang.
Tần Nhị thở dài khi nhìn căn điện trống không. Trong lòng nghĩ rằng thế tử bị Đường cô nương dạy hư rồi, chỗ đi qua liền bị càn quét sạch sẽ.
Ban đầu, Tần Nhị chỉ định đóng gói vàng bạc và đồ trang sức. Nhưng sau khi Cố Hành Chu đến và đứng ngẫm nghĩ một hồi, hắn liền ra lệnh cho Tần Nhị gom hết tất cả đồ đạc, từ ghế ngồi, rèm cửa đến cả giường gỗ. Thậm chí, nếu không thể mang nguyên vẹn thì tháo rời từng mảnh để đem đi.