Tại sao trong nhà họ Quách, tính cách của anh lại khác xa mọi người đến vậy?
Ngoại trừ dì Hạ An là hơi sôi nổi, còn lại ai cũng điềm đạm, ít nói.
Xem ra, Quách Miểu Miểu đã thừa hưởng tính cách của mẹ mình. Nhưng dù sao, dì Hạ An cũng không "điên" như anh.
Vậy chỉ có một cách giải thích: Gen đột biến.
Ông cụ Quách bước lên, khuôn mặt hiền từ, nhìn Đường Khê cười nói:
"Đường Khê, dạo này thằng nhóc Miểu Miểu nhà tôi làm phiền cháu nhiều rồi. Đây là chút quà gặp mặt, cháu nhận lấy nhé."
Nói rồi, ông cụ lấy từ trong túi áo ra một miếng ngọc bội tinh xảo, đặt vào tay cô trước khi cô kịp phản ứng.
Miếng ngọc sáng bóng, mượt mà, chạm vào thấy mát lạnh. Một lớp ánh mờ mịn trên bề mặt cho thấy đây là món đồ cổ quý giá.
Đường Khê vội vàng trả lại, giọng gấp gáp:
"Ông nội Quách, cháu không thể nhận được. Quý giá quá ạ!"
Cô càng từ chối, ông cụ càng nhét ngọc bội vào tay cô:
"Cháu đừng khách sáo. Hôm trước, chú Quách của cháu đã kể rằng lần đầu cháu tới nhà tôi đã mang theo những món đồ giá trị không nhỏ. So với những thứ đó, món này chẳng đáng là gì. Cháu đừng áy náy, nhà chúng tôi mới là người nợ cháu."
"Đúng đó Đường Khê. Cậu cứ nhận đi. Đây không phải món đồ gì quá đắt đâu. Nhà tôi có đầy, cậu thích thì lần sau tôi mang thêm cho."
Quách Miểu Miểu ở bên cạnh nói vu vơ, như thể những món đồ quý hiếm này chẳng có gì to tát.
Đường Khê ngẫm nghĩ, dù bối rối nhưng không thể từ chối mãi, đành nhận lấy miếng ngọc bội rồi cất vào túi, ánh mắt đầy cảm kích.
Nghe đoạn đối thoại của mọi người, ông Tiền tò mò quay sang ông Quách.
"Cái gì mà giá trị không nhỏ? Tặng lúc nào thế?"
Câu hỏi của ông Tiền thành công thu hút sự chú ý của mọi người, ánh mắt đầy tò mò đổ dồn về phía ông Quách.
Quách Miểu Miểu và ông nội anh trao đổi ánh mắt. Ông cụ Quách hiểu ý, cười xòa đánh trống lảng:
"Không có gì đâu, con bé Đường đến nhà tặng một món quà nhỏ thôi, chứ chẳng phải thứ gì giá trị cả. Chắc ông nghe nhầm rồi."
Ở một góc, ông cụ Lưu khẽ cười thầm.
Lần trước, khi tới nhà họ Quách dùng bữa, ông cụ Lưu, Hứa Quốc An và Hứa Tư Niên cũng có mặt. Hôm đó, họ bất ngờ nhận được một món quà đặc biệt.
Bức thư pháp mà Hứa Quốc An mang về đã khiến ông cụ Lưu cực kỳ kích động, đến mức run cả tay khi chạm vào. Cuối cùng, vì quá yêu thích, ông đã đặt bức thư pháp ở vị trí trang trọng nhất trong thư phòng.
Bị ông cụ Quách chuyển chủ đề, mọi người nhanh chóng quay lại công việc, tiếp tục xem xét những món đồ cổ trên sàn nhà.
Bà cụ Lý ngồi bên cạnh khẽ thở dài.
Đường Khê, đang đứng gần, nghe thấy tiếng thở dài thì lập tức tò mò hỏi:
"Bà Lý, có chuyện gì ạ?"
Cô lo lắng, không biết những món đồ cổ này có vấn đề gì không.
Bà cụ Lý nhìn Đường Khê, ánh mắt mờ đục thoáng qua một tia xót xa.
"Cháu gái, sao những món đồ này lại đặt trực tiếp trên sàn thế? Dơ lắm. Đây đều là đồ cổ, có món còn cả ngàn năm tuổi. Lẽ ra cháu nên tìm thứ gì sạch sẽ để chứa chứ."
Đường Khê chưa kịp trả lời thì Quách Miểu Miểu đã nhanh miệng giải thích trước:
"Bà Lý không biết rồi. Mấy thứ này nặng quá, Đường Khê làm sao tự mình nhấc lên được, đành phải để tạm trên sàn thôi."
Nghe xong, bà cụ Lý gật gù, có vẻ đã hiểu:
"Thì ra là vậy..."
Quách Miểu Miểu nhìn Đường Khê, nháy mắt tinh nghịch, như thể đang khoe rằng mình rất thông minh.
Trong lúc đó, mấy ông cụ đang kiểm tra đống đồ cổ thì bàn bạc với nhau:
"Thế này nhé, cứ quyết vậy đi?"
"Tôi thấy ổn, nhưng nên hỏi ý con bé đã."
"Vậy hỏi xem sao. Nếu được thì gọi xe chở luôn."
Ông Tiền đứng dậy, nhìn Đường Khê và nói:
"Cháu gái, những món đồ này cần sửa chữa bằng thiết bị chuyên dụng. Chúng tôi hy vọng có thể mang chúng về xưởng làm việc. Cháu thấy sao?"