Đường Khê suýt bật cười thành tiếng. Hóa ra cô nổi tiếng đến mức có người ngày ngày theo dõi, chụp lén mình.
Ngô Hoài Xuyên đứng một bên, vẻ mặt ngơ ngác, như thể không hiểu sao mình lại bị kéo vào chuyện này.
Mập mờ á? Mập mờ cái quỷ gì cơ chứ?
Còn chưa đợi Đường Khê lên tiếng, Ngô Tinh đứng im từ nãy giờ bỗng lạnh lùng mở miệng.
“Mọi người nhìn kỹ lại đi, cái đó mà gọi là thân mật? Gọi là mập mờ? Đó rõ ràng chỉ là một cuộc giao tiếp bình thường, thế mà qua miệng cô ta lại thành thân mật? Nếu muốn đưa ra bằng chứng, ít nhất cũng phải là bằng chứng xác đáng. Họ hôn nhau hay nắm tay à? Nếu cô có bệnh thì đi chữa đi, đừng ra đây cắn bậy!”
Đường Khê nghiêng đầu nhìn Ngô Tinh đang đứng bên cạnh Ngô Hoài Xuyên, đôi mắt chớp chớp đầy ngạc nhiên.
Ngô Hoài Xuyên cũng đờ người, không hiểu sao lại bị chị mình nói đến mức này, ánh mắt không rời khỏi Ngô Tinh.
Nhưng Ngô Tinh chẳng thèm quan tâm, không để ai kịp phản ứng, tiếp tục nói thêm một câu khiến tất cả mọi người có mặt sững sờ.
“Ngô Hoài Xuyên là em trai thất lạc nhiều năm của tôi, cậu út của nhà họ Ngô. Vu khống cậu ấy thì cô nên tự cân nhắc xem mình có tư cách để đắc tội với nhà họ Ngô hay không!”
Câu nói vừa dứt, đèn flash từ các máy quay ngay lập tức tập trung vào gương mặt của Ngô Tinh và Ngô Hoài Xuyên, liên tục lóe sáng.
“Không ngờ đi dự một buổi lễ cắt băng lại có nhiều tình tiết bất ngờ thế này!”
“Ngày mai báo ra chắc chắn sẽ nổ tung cho mà xem!”
“Từ trước đến nay chỉ nghe nói cậu út nhà họ Ngô mất tích, bao năm tìm không ra...”
“Giờ không chỉ tìm thấy, mà còn bị chụp ảnh cùng Đường Khê. Phen này cô gái kia đá phải tấm sắt rồi!”
“Những cái gọi là bằng chứng mà cô ta đưa ra toàn kiểu chẳng đáng tin.”
“Ban đầu cứ tưởng hôm nay sẽ có drama gì lớn, hóa ra chỉ có mỗi chuyện nhà họ Ngô tìm được cậu út là đáng nói.”
Ngô Hoài Xuyên ngẩn người tại chỗ, còn những người khác trên sân khấu chẳng mấy ai biểu lộ cảm xúc.
Mấy chuyện thế này, họ đã chứng kiến nhiều nên không còn thấy lạ nữa.
Chuyện nhà họ Ngô có một người con trai mất tích bao năm nay vốn không phải bí mật trong giới.
Huống chi, nhà họ Ngô tìm kiếm công khai như vậy, giờ tìm được cũng là điều hợp lý.
Ngô Tinh khẽ nhếch môi cười. Ban đầu cô ấy vốn định tìm một dịp phù hợp để công bố, ai ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy.
Dù vậy, cô ấy vẫn cảm thấy hơi có lỗi vì đã làm rối loạn buổi lễ cắt băng của Đường Khê. Có lẽ sau đó cô ấy sẽ bàn bạc với gia đình để nghĩ cách bù đắp cho Đường Khê.
Ngô Tinh liếc nhìn Ngô Hoài Xuyên đang ngơ ngác, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với anh.
Lúc này cả người Đường Tuyết đều run rẩy, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Đường Khê.
Đường Khê nhếch môi cười, ánh mắt thách thức, tràn đầy vẻ chế giễu, như thể cô chưa bao giờ coi Đường Tuyết là đối thủ ngang tầm.
Đường Tuyết nghiến răng, phun mạnh một tiếng khinh bỉ, sau đó lấy từ túi tài liệu ra thêm ảnh chụp và bật điện thoại lên.
Lần này, cô ta chắc chắn những bằng chứng này sẽ đủ sức đạp đổ Đường Khê. Đây là những bằng chứng "mạnh nhất" mà cô ta có.
“Đường Khê, lần này cô xong rồi!”
Đường Tuyết hất cằm, nói lớn:
“Nếu cô đã ép tôi đến nước này, vậy tôi sẽ công khai bằng chứng khác. Đây là bằng chứng Đường Khê dùng quyền thế chèn ép người khác. Cô ta đã tiêu cả trăm vạn trong một cửa hàng mỹ phẩm, nhưng vì không hài lòng với dịch vụ của nhân viên mà cô ta đã gọi quản lý đến và sa thải tất cả bọn họ. Trong số đó, có người vừa mới làm mẹ, mất nguồn thu nhập. Có người khác phải chăm sóc bố mẹ bệnh tật, lại vì cô ta mà mất việc. Đường Khê chính là một người phụ nữ độc ác!”
Nghe xong, Đường Khê không nhịn được mà bật cười.