Lúc này, trên máy bay vẫn còn hành khách lần lượt đi vào.
Những cô gái trẻ khi ngang qua khoang hạng nhất đều không kìm được mà liếc nhìn Đào Hành Tung, Quách Miểu Miểu và cả Hứa Tư Niên.
Có người chỉ nhìn thoáng qua đã đỏ bừng mặt, rụt rè bước nhanh về chỗ.
Còn Quách Miểu Miểu lại tranh thủ cơ hội, tích cực thu thập số điện thoại của các cô gái trẻ.
Đào Hành Tung thì giữ nguyên vẻ lạnh lùng như núi băng, biểu cảm xa cách khiến chẳng ai dám đến bắt chuyện.
Hứa Tư Niên càng khỏi nói, còn chưa thành niên đã từ chối thẳng thừng không biết bao lần, tiếng từ chối kéo dài suốt cả đoạn đường lên máy bay.
Đường Khê vừa mới chợp mắt thì bị một giọng nói vui mừng vang lên ngay phía trên đầu làm giật mình tỉnh hẳn:
“Chị Đường! Mọi người đều ở đây à!”
Cô mở đôi mắt đẹp của mình ra, đập vào mắt là khuôn mặt thanh tú của Nguyên Thanh.
Đường Khê ngơ ngác. Chuyện gì thế này?!
Nguyên Thanh chào hỏi Đào Hành Tung rồi ngồi ngay vào ghế bên cạnh anh.
“Chị Đường, mọi người đang định đi đâu thế?”
Quách Miểu Miểu lập tức chen ngang, giọng đầy vẻ khó chịu:
“Máy bay này chỉ có một điểm đến là D quốc, cô nghĩ chúng tôi đi đâu?”
Đường Khê đoán được tại sao Quách Miểu Miểu lại có thái độ như vậy.
Chắc là vì chuyện liên quan đến gia đình Nguyên Thanh. Lần trước, Quách Miểu Miểu bị gia đình họ Nguyên chơi cho một vố đau, việc anh không có thiện cảm với người nhà họ Nguyên cũng dễ hiểu.
Đường Khê vội nhéo một cái vào cánh tay Quách Miểu Miểu, rồi nhìn Nguyên Thanh đang cúi đầu tự trách, dịu giọng an ủi.
“Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy vốn vậy.”
Sau đó, cô kéo Quách Miểu Miểu lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở:
“Cậu làm gì thế? Cô ấy chỉ vừa được nhận lại vào nhà sau sự việc đó, bao năm qua cô ấy cũng chẳng hưởng gì từ gia đình họ Nguyên. Cậu có giận thì cũng không nên trút lên đầu cô ấy.”
Quách Miểu Miểu nghe xong thì thái độ hòa hoãn hơn, nhưng vẫn không thèm nói chuyện với Nguyên Thanh.
Nguyên Thanh nhận lấy tờ giấy Đào Hành Tung đưa để lau mặt, khẽ nói lời cảm ơn.
Đường Khê chỉ biết thở dài, không ép buộc gì thêm, trở về chỗ ngồi của mình.
Máy bay sắp cất cánh, Đường Khê nhìn về phía trước bên phải, thấy vẫn còn hai chỗ trống.
Có lẽ họ bị lỡ chuyến rồi, không biết hai người đó là ai?
Ngay lúc cửa máy bay chuẩn bị đóng lại, hai tiếng hô đồng thanh vang lên:
“Chờ đã!”
Âm thanh đó khiến Đường Khê bật dậy, chẳng còn thiế ngủ nữa.
Cô tròn mắt nhìn hai người vừa xuất hiện trên máy bay.
Hôm nay là ngày gì đây?! Chuyện gì thế này?!
Cô quay sang Quách Miểu Miểu, người cũng đang ngơ ngác chẳng kém.
Quách Miểu Miểu lập tức giơ tay thề:
“Tôi thề, đây hoàn toàn là trùng hợp, không có sắp xếp trước!”
“Ơ kìa, Đường Khê, Quách Miểu Miểu... và... mọi người đều ở đây à? Mọi người đang tổ chức tour du lịch nước ngoài hả?”
Ngô Tinh vừa bước vào khoang hạng nhất đã bắt gặp Đường Khê, biểu cảm trên gương mặt cô ấy thật khó diễn tả.
Đường Khê cười gượng gạo.
“Haha, đúng là... trùng hợp thật.”
Ngay sau đó, Ngô Hoài Xuyên cũng xuất hiện, đứng ngay sau Ngô Thanh, thở hổn hển vì chạy vội.
“Ồ, mọi người... cũng có mặt à?”
Máy bay đã cất cánh, hai người họ ngồi ngay hàng ghế trước bên phải của Đường Khê.
Cô nhìn xung quanh khoang hạng nhất, nhận ra hơn nửa số ghế đã bị những gương mặt quen thuộc chiếm đóng.
May mắn thay, suốt chặng bay mọi thứ khá yên bình, chỉ trừ việc Quách Miểu Miểu thi thoảng lại kiếm cớ gây sự với Nguyên Thanh. Thấy không ổn, Đào Hành Tung xen vào tranh luận với Quách Miểu Miểu vài câu.
Tất cả mọi người đều rất "hiểu chuyện", không ai hỏi về lịch trình của nhau ở D quốc.
Sau khi máy bay hạ cánh, mọi người trò chuyện vài câu đơn giản rồi tản ra.
Tuy vậy, Đường Khê có cảm giác mơ hồ rằng tất cả họ đều đang nhắm tới cùng một mục tiêu.
Cô cũng chẳng bận tâm nhiều. Dù gì trong buổi đấu giá, người trả giá cao nhất sẽ thắng, thế là công bằng rồi.