Vừa nói, Hans còn cúi người xin lỗi họ.
Thấy chàng trai nước ngoài đẹp trai cúi chào mình, Đường Khê lập tức không còn tức giận nữa.
Hans ngẩng đầu nhìn mọi người, thấy quần áo trên người bọn họ rách tơi tả chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn, tóc tai rối bù.
Hoàn toàn lộ rõ vẻ hỗn loạn sau một trận đánh nhau.
Hans vẫy tay gọi vài người đến.
“Mọi người đi thay quần áo trước đi. Vụ này tôi nhất định sẽ cho các bạn một lời giải thích thỏa đáng.”
Đường Khê và mọi người nhìn nhau, đúng là trông cả nhóm lúc này chẳng ra làm sao.
Lúc đến thì ăn mặc sang trọng, bóng bẩy, vậy mà giờ nhìn chẳng khác nào mấy người ăn xin ven đường.
Hứa Tư Niên vỗ vai Hans rồi đi theo mấy người Đường Khê.
“Ngô Tinh, không ngờ chị đánh nhau cũng ra dáng phết nhỉ.”
Ngô Hoài Xuyên cười nói, nhưng chính bản thân anh trông cũng chẳng khá hơn chút nào. Khóe miệng còn vương chút máu khô, trông rất thê thảm.
Ngô Tinh thổi nhẹ mấy lọn tóc lòa xòa bên má, tạo dáng như một nữ hoàng ngầu lòi, bá đạo.
“Còn nhiều điều em không biết lắm đấy. Nhìn mà học hỏi đi, thằng nhóc này, đánh nhau cũng để bị người ta đập cho ra nông nỗi này.”
Ngô Hoài Xuyên đúng là người bị thương nặng nhất trong nhóm Đường Khê.
Những người còn lại hoặc là chẳng bị trầy xước gì, hoặc chỉ dính vài vết thương nhẹ.
Chỉ riêng Ngô Hoài Xuyên bị đối phương đấm thẳng vào miệng hai lần, giờ môi vẫn còn hơi sưng đỏ.
Đường Khê liếc nhìn đôi giày cao gót bị gãy của Ngô Tinh, khóe miệng cô không khỏi giật giật.
Cô gái này đúng là quá đáng sợ. Đánh nhau đến mức gãy cả giày cao gót, đối thủ chắc đau lắm.
Dù nhóm Đường Khê tự mình đi đến phòng thay đồ trong tình trạng nguyên vẹn, đối thủ lại bị bảo vệ kéo lê ra ngoài, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi tội nghiệp cho họ.
Đám người kia trước khi bị lôi đi thậm chí không nói rõ lời được nữa, gương mặt thì sưng phù như đầu heo.
Đường Khê và mọi người nhìn nhau, chẳng biết ai khởi xướng trước, nhưng cuối cùng cả nhóm phá lên cười ha hả.
Nhân viên phục vụ dẫn đường phía trước nghe tiếng cười thì quay lại nhìn cả nhóm với ánh mắt kinh hãi, cứ như thể nghĩ họ là một đám điên.
“Đường Khê!”
Giọng của Đới Vũ Ninh vang lên từ góc hành lang phía sau.
Lúc xảy ra ẩu đả, Đới Vũ Ninh không có mặt ở đó, giờ có lẽ nghe tin nên mới đến tìm mọi người.
“Đường Khê, mọi người không sao chứ? Lúc nãy tôi đi tìm thì nghe người ta bàn tán gì mà ‘người Hoa Quốc lợi hại quá’ các kiểu. Tôi hỏi ra thì mới biết mọi người vừa đánh nhau...”
Đới Vũ Ninh hiếm khi nói một mạch dài như vậy.
Ánh mắt anh ấy lướt qua nhóm người Đường Khê, thấy họ chỉ hơi xộc xệch, nhưng ngoài ra dường như không có vấn đề gì nghiêm trọng.
“Bọn em không sao đâu, anh Đới. Cũng may anh không ở đó, chứ với dáng vẻ nho nhã của anh, chắc cũng bị kéo vào trận chiến mất.”
Quách Miểu Miểu cười nói vui vẻ, chẳng hề lo lắng chút nào về chuyện xích mích vừa rồi có thể đắc tội với nhà đấu giá.
Người Hoa Quốc tham dự đấu giá ở nước D vốn không nhiều. Dù đối phương muốn làm khó họ thì chắc chắn cũng sẽ phải điều tra rõ ràng.
Mà với xuất thân của nhóm Đường Khê, chỉ cần tìm hiểu chút ít là biết bọn họ không phải những người dễ động vào.
Đới Vũ Ninh đẩy gọng kính viền vàng trên mũi, ánh mắt thoáng chút lo lắng.
“Chúng ta đang ở trên đất người ta, nên làm gì cũng cần cẩn thận, kín đáo một chút. Các buổi đấu giá ở nước D này thường có dính líu đến thế giới ngầm, quan hệ rất phức tạp.”
Nhưng giờ có nói gì thì cũng muộn rồi, chuyện cũng đã xảy ra.
"Được rồi, biết rồi. Chúng ta sẽ quay về ngay sau khi buổi đấu giá kết thúc."
Trong lúc nhóm Đường Khê thay đồ trong phòng thay đồ, cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Tại sao mọi người lại cùng tụ họp ở buổi đấu giá ở nước D này nhỉ?