Hắn quay người định rời đi thì người được gọi là Vu quản gia lên tiếng:
“Thiếu gia nhà tôi muốn tiếp đãi vị khách từ phương xa, mời ngài nếm thử một chút món ngon của chúng tôi.”
Cố Hành Chu quay lại, ánh mắt đầy nghi ngờ. Ngoài Đường Khê ra thì không ai biết hắn đến từ đâu.
Thế nhưng, người trước mặt không chỉ biết rõ, mà còn không tỏ vẻ kinh ngạc hay bất ngờ.
Trực giác mách bảo hắn rằng, những người này không đơn giản.
Dẫu vậy, hắn cũng nhận ra họ không có ý đồ xấu.
Vậy là hắn quyết định xem thử họ muốn giở trò gì.
- --
Cố Tử Dật quan sát vẻ mặt của Cố Hành Chu, biết ngay tâm trạng nhị ca đang không tệ.
Dựa vào kinh nghiệm, cậu biết đây là thời điểm tốt nhất để xin phép điều gì đó, vì chắc chắn sẽ được chấp thuận.
Đôi mắt cậu xoay chuyển, liền lên tiếng:
“Nhị ca, đệ có thể đến nhà Thường thúc chơi không?”
Không ngoài dự đoán, Cố Hành Chu rất dễ dàng đồng ý.
Cố Tử Dật reo lên: “Nhị ca vạn tuế!”
Nói xong, cậu bé chạy vụt ra ngoài. Cố Hành Chu chỉ biết bất lực lắc đầu cười.
“Tử Dật lại chạy đến nhà Thường thúc chơi sao? Đứa nhỏ này thật ham chơi.”
Cố Tuyết Trúc vừa đi tới đã thấy cảnh Tử Dật vội vàng chạy ra ngoài.
Cố Hành Chu ngồi xuống, tiện tay rót hai chén trà.
“Ở tuổi này, trẻ con ham chơi chẳng phải là điều bình thường sao? Cứ để nó chơi đi, có một tuổi thơ vui vẻ chẳng phải rất tốt sao?”
Đôi khi Cố Hành Chu cũng cảm thấy ngưỡng mộ Cố Tử Dật. Mỗi ngày chỉ ăn, ngủ, chơi đùa, không phải lo lắng điều gì.
Khi hắn và Cố Tuyết Trúc bằng tuổi Tử Dật bây giờ thì mẫu thân họ đã qua đời.
Đó là giai đoạn thời cuộc rối ren, còn cha họ thì chìm trong u uất sau cái chết của mẫu thân, không màng mọi chuyện.
Lúc đó hai tỷ muội được gửi đến nhà Thường thúc một thời gian để chăm sóc.
“Phụ thân đâu?”
Cố Hành Chu hỏi một cách lãnh đạm. Cố Tuyết Trúc ngạc nhiên nhìn hắn.
Từ trước đến nay, mối quan hệ giữa Cố Hành Chu và cha rất nhạt nhẽo. Mỗi khi nói chuyện với nhau, chỉ vài câu là đã cãi vã.
Nhưng lần này, khi Cố Hành Chu chuẩn bị đi Bắc triều, Cố Tuyết Trúc nhận ra rằng dù bên ngoài cả hai luôn tỏ vẻ ghét nhau, thực chất họ đều rất quan tâm đến đối phương.
Nàng ấy mỉm cười: “Ông ấy đang ở thư phòng.”
Cố Hành Chu gật đầu, đứng dậy đi về phía thư phòng.
Hắn có một số chuyện muốn hỏi. Hắn mơ hồ cảm thấy khối ngọc hoàng thạch của Đường Khê có liên quan đến cái chết của mẫu thân hắn.
Tuy nhiên, tất cả những điều này vẫn chỉ là suy đoán.
Năm đó, hắn đã từng cố hỏi rõ ngọn ngành, nhưng lần nào cha hắn cũng giữ im lặng, không chịu nói bất kỳ điều gì.
Hắn không biết cha mình đang che giấu điều gì.
Trong thư phòng, Cố Cửu Hòa đang chăm chú nhìn vật gì đó trong tay, ánh mắt tối tăm khó đoán.
Khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ông vội vàng nhét vật trong tay vào một ngăn bí mật trong tường.
“Thịch thịch thịch ——”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Sau khi xác nhận đồ vật đã được giấu kín, Cố Cửu Hòa bình tĩnh đáp:
“Vào đi.”
Cánh cửa kẽo kẹt mở ra, Cố Hành Chu bước vào.
“Cha, con đã về.”
Nhìn thấy người đến là Cố Hành Chu, Cố Cửu Hòa lập tức đứng dậy từ ghế, cẩn thận quan sát nhi tử hồi lâu.
Khi chắc chắn hắn không bị thương, ông mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Về được là tốt, về được là tốt.”
Trong ánh mắt của Cố Cửu Hòa lóe lên sự lo lắng, nhưng ông nhanh chóng giấu đi.
Cố Hành Chu nhìn thấy cây gậy đặt bên cạnh bàn, tiến tới đỡ cha ngồi xuống.
Trước khi trở về Nam triều, hắn đã nhận được thư của Cố Tử Dật.
Trên đường trở về kinh thành, đoàn người của họ đã gặp vài lần ám sát. Nếu không nhờ những món đồ mà Đường Khê tặng thì e rằng họ đã chết không biết bao nhiêu lần.
“Con vừa từ chỗ Đường Khê về sao?”
Giọng điệu Cố Cửu Hòa khẳng định, bởi đội ngũ nhà họ Cố đã trở về từ hai ngày trước.