Cẩn thận mở nắp hộp bánh, cô reo lên:
“Vị sầu riêng!”
Đường Khê đầy phấn khích: “Sao chị biết em thích ăn sầu riêng?”
Vừa nói, cô vừa vội vàng cầm chiếc nĩa lên, xúc một miếng bánh to cho vào miệng.
Đôi mắt cô nheo lại vì thích thú. Bánh kem của Du Liễu thực sự ngon không kém gì tay nghề của những đầu bếp Michelin. Ngọt mà không ngấy, lại dậy lên hương vị từng nguyên liệu một cách hoàn hảo.
Nghe Đường Khê nhắc đến sầu riêng, bàn tay Du Liễu hơi khựng lại một chút, nhưng cô ta nhanh chóng giấu đi cảm xúc ấy.
Đường Khê cũng không để ý đến sự thay đổi thoáng qua đó.
“Chị có một người bạn cũng rất thích ăn sầu riêng, nên đã làm riêng món bánh kem này.”
Miệng Đường Khê dính đầy vụn bánh kem, nhìn Du Liễu bằng ánh mắt sáng ngời:
“Thật sao? Bạn bè của em thì chẳng mấy ai chịu được mùi sầu riêng. Xem ra khẩu vị của bạn chị giống em thật đấy!”
Du Liễu khẽ cười, rút một tờ khăn giấy từ hộp trước mặt, đưa cho Đường Khê.
“Em mau lau đi.”
Đường Khê nhận lấy khăn giấy, lau miệng qua loa rồi tiện tay ném sang một bên, sau đó tiếp tục lấy thêm một miếng bánh khác từ trong giỏ.
“Du Liễu, với tay nghề của chị mà cứ mở cửa hàng nhỏ ở vùng quê thế này thì phí lắm. Chị nên đến nhà hàng Michelin làm đầu bếp, tay nghề thế này chắc chắn không thành vấn đề đâu!”
Du Liễu mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng, nói:
"Làm gì có chuyện giỏi như em nói. Chị chỉ học được chút da lông từ bạn bè thôi. Nếu nói tay nghề tốt, bạn chị mới là người giỏi thực sự."
Đường Khê vẫn không ngừng tay, mở nắp một chiếc bánh ngọt khác, dùng thìa xúc một miếng lớn cho vào miệng.
Ngay lập tức, đôi mắt cô mở to đầy kinh ngạc.
"Bánh kem vị kem tiêu Tứ Xuyên? Hôm nay chị làm toàn món hợp khẩu vị của em thế này!"
Đường Khê càng thêm phấn khích. Trước đây, cô từng thử kem tiêu Tứ Xuyên trong một nhà hàng và rất thích. Nhưng bánh kem tiêu Tứ Xuyên thì đây là lần đầu cô nếm thử.
Chiếc bánh đầy sáng tạo này có vị mềm mịn của bánh và hương thơm ngọt ngào của kem, làm cô cảm thấy vô cùng hài lòng.
Đường Khê ăn vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy kem, trông cực kỳ đáng yêu. Du Liễu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, không nói gì.
Ăn hết miếng bánh thứ hai, Đường Khê xoa cái bụng căng tròn, đứng dậy nói:
"Để em đi lấy nước cho chị. Trong nhà em cái gì cũng có..."
Lời còn chưa dứt thì cô cảm thấy cổ mình đau nhói.
Ngay sau đó, ý thức của cô trở nên mơ hồ, cơ thể mềm nhũn rồi ngã thẳng về phía sau.
Du Liễu nhanh tay đỡ lấy cô, ánh mắt phức tạp nhìn về phía tủ kính không xa, nơi đặt khối ngọc hoàng thạch. Sau một thoáng trầm ngâm, ánh mắt cô ta trở nên kiên định.
Cô ta bế Đường Khê lên đặt lên ghế sofa, sau đó bước đến tủ kính, cẩn thận nhấc nắp kính bảo vệ lên.
"Cuối cùng cũng tìm được mày..."
Du Liễu nhấc khối ngọc hoàng thạch ra, ôm trong tay một cách trân trọng, ánh mắt dịu dàng.
Cô ta khẽ lẩm bẩm:
"Tiểu thư, chờ tôi cứu người..."
Sau đó, cô ta lấy ra một chiếc ba lô, cẩn thận đặt khối ngọc vào.
Xong xuôi, Du Liễu quay lại chỗ Đường Khê, gương mặt không biểu lộ cảm xúc. Cô ta lấy sợi dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trói chặt tay chân Đường Khê lại rồi nhấc cô lên vai, bước ra ngoài cửa.
- --
Ngoài trời, tuyết rơi dày đặc, ánh đèn đường mờ nhạt. Người qua lại co ro trong những chiếc áo dày, cố gắng chống chọi với cơn gió lạnh cắt da.
Vốn dĩ thành A này hiếm khi có tuyết, càng không nói đến cơn tuyết lớn như thế này.
"Á... cổ tôi đau quá..."
Đường Khê cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, cơn đau nhói nơi cổ làm cô giật mình tỉnh dậy.
Cô mở mắt, một tay ôm lấy cổ, cơ thể lạnh buốt như bị đóng băng. Cảm giác giá lạnh khắc nghiệt này cho cô biết đây không phải là mơ.
"Sao tôi lại ở đây?"
Cô hoàn toàn tỉnh táo, vội đứng dậy, nhìn xung quanh.