Nói đến đây, Du Liễu khẽ thở dài.
“Mọi nguồn sức mạnh đều bắt nguồn từ viên đá Nữ Oa đó. Tiểu thư nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, quyết định một mình đến thành phố A để mang viên đá về. Tôi đã kiên trì đòi đi theo để bảo vệ ngài ấy, và quả nhiên mọi thứ không hề suôn sẻ. Chi nhánh Vu gia ở thành phố A không chịu giao ra viên đá. Không còn cách nào khác, tiểu thư đã đánh trọng thương họ để mang viên đá đi. Nhưng sau đó, chúng tôi bị truy sát. Trên đường trốn về Lĩnh Nam để giao viên đá cho tộc trưởng, chúng tôi đã gặp cha cô.”
Ánh mắt Đường Khê hơi dao động. Cha cô? Từ đầu đến giờ, cô chỉ nghe Du Liễu nhắc đến mẹ cô, chưa từng nhắc về cha cô.
“Cha cô là một nhà thực vật học. Ông ấy đang thực hiện chuyến khảo sát ở ngoại tỉnh thì gặp chúng tôi. Lúc ấy, chúng tôi đang bị truy sát. Ông nói rằng ông biết một nơi rất kín đáo, không ai có thể tìm ra. Vậy là chúng tôi theo ông đến đó và thoát nạn. Lúc đó tiểu thư bị thương, ông ấy đã dùng các loại cây thuốc mà ông tìm được để chữa trị cho tiểu thư. Ban đầu chúng tôi nghĩ đây chỉ là một cuộc gặp gỡ thoáng qua, nhưng không ngờ sau đó lại gặp lại. Cứ thế, tiểu thư và bố cô nảy sinh tình cảm.”
“Tiểu thư thay đổi ý định, quyết định không trở về Lĩnh Nam nữa. Tiểu thư biết rằng một khi trở về thì sẽ không bao giờ thoát ra được nữa. Vì vậy, tiểu thư mang theo viên đá Nữ Oa, tìm một nơi không người để sống, kết hôn với người đàn ông đó. Không lâu sau, tiểu thư sinh ra cô. Nhưng giấy không gói được lửa. Chuyện của họ nhanh chóng bị tộc trưởng biết được. Một lệnh truy sát đã được ban ra, sống chết không màng. Chúng tôi cùng nhau trốn sang D quốc, và cũng tại nơi đó, tiểu thư qua đời, viên đá Nữ Oa cũng mất tích.”
Đường Khê há miệng muốn nói gì đó, nhìn người phụ nữ đang nằm trên giường, trong mắt hiện lên cảm xúc khó diễn tả.
“Trước khi qua đời, tiểu thư đã gửi gắm cô cho tôi, bảo tôi chăm sóc cô lớn lên, giống như ngày xưa tôi từng ở bên ngài ấy. Cô có biết không? Nhìn thấy cô, tôi rất căm ghét. Lúc đó, tôi chỉ muốn giết cô ngay. Nếu không có cô thì tiểu thư sẽ không yếu đuối đến mức không cầm nổi con dao. Ngài ấy đã không phải chết để bảo vệ cô, không phải đối đầu với đám người vô lại kia.”
Du Liễu vừa nói vừa khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong ánh mắt ánh lên sự điên cuồng, gương mặt méo mó vì hận thù, như muốn xé cô thành từng mảnh.
“Cha cô cũng vì bảo vệ tiểu thư mà chết ở nước D. Lúc ấy tôi đã nghĩ ông ta chết là đáng đời! Một con người bình thường lại dám mơ mộng về Đại Tế tư của gia tộc họ Vu. Loại người như ông ta nên xuống mười tám tầng địa ngục, chết không toàn thây!”
Đường Khê nhìn cô ta trong cơn điên loạn, lòng thầm nghĩ cách đối phó.
Người phụ nữ này đã phát điên. Cô ta trung thành với mẹ cô, nhưng điều đó không đảm bảo rằng cô ta sẽ nương tay với cô.
“Trước khi tiểu thư qua đời đã bảo tôi chăm sóc cô, nhưng tôi dựa vào đâu mà phải làm thế? Lúc đó, tay tôi đã đặt trên cổ cô rồi, chỉ cần bóp mạnh một chút là cô sẽ chết. Nhưng... ngay khoảnh khắc ấy, cô lại mỉm cười với tôi, cười rất tươi. Thế là tôi đã mềm lòng. Tôi bỏ cô ở trước cổng trại trẻ mồ côi.”
Đường Khê hỏi:
“Vậy viên đá Nữ Oa đâu?”
Du Liễu lau nước mắt, ánh mắt lại trở nên dịu dàng khi nhìn gương mặt tuyệt sắc của mẹ cô. Cô ta ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng nói:
“Mất rồi. Tiểu thư không còn, viên đá Nữ Oa cũng chẳng còn ý nghĩa. Tôi vứt nó trong một hang động ở nước D.”
Chưa kịp để Đường Khê nói thêm gì, ánh mắt Du Liễu lập tức chuyển sang nhìn cô, miệng nở một nụ cười kỳ lạ.
“Sau đó, tôi quay lại gia tộc họ Vu. Tôi trả lại cho họ tất cả những gì họ đã làm với tiểu thư. Tôi muốn họ nếm trải nỗi đau mà ngài ấy từng chịu! Tôi còn nói với họ rằng cô vẫn còn sống, rằng cô đã thừa kế toàn bộ sức mạnh của tiểu thư, rằng cô nhất định sẽ tìm họ báo thù. Quả nhiên, đám người đó sợ hãi đến run rẩy, ha ha ha!”