Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 305

Tuy nhiên, cô biết cơ chế này chỉ giúp kéo dài thời gian, nếu không nghĩ ra cách đối phó với Du Liễu thì mạng sống của cô vẫn sẽ kết thúc ở đây.

Đường Khê trừng mắt nhìn người phụ nữ điên loạn trước mặt.

“Cô tưởng cô thông minh lắm đúng không? Tự cho rằng cô hiểu mẹ tôi nhất à? Vậy cô có biết điều bà ấy yêu quý nhất là gì không?”

Giọng nói yếu ớt nhưng đầy châm chọc của Đường Khê khiến Du Liễu khựng lại. Cô ta quay phắt người lại, ánh mắt dữ tợn bóp lấy cổ Đường Khê.

“Cô muốn chết sao? Đương nhiên là tôi biết rõ tiểu thư yêu quý cái gì nhất! Tôi là người thân cận với tiểu thư nhất, tôi lớn lên cùng tiểu thư, không ai hiểu tiểu thư hơn tôi! Lẽ ra khi tiểu thư yêu cái gã đàn ông đó thì tôi nên giết ông ta ngay từ đầu! Một kẻ phàm tục như ông ta có tư cách gì ở bên tiểu thư?! Còn cô, đáng lẽ tôi nên bóp chết cô từ lúc mới sinh, để cô xuống dưới tạ tội với tiểu thư!”

Đường Khê nghẹt thở, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lồng ngực. Nước mắt cô lăn dài trên má, giọng nói khàn đặc nhưng vẫn cố gắng cất lên.

“Mẹ tôi... bà ấy yêu... tự do nhất.”

Du Liễu như bị một cú đánh mạnh vào tâm trí, tay cô ta chậm rãi buông khỏi cổ Đường Khê.

Đường Khê ho sặc sụa, từng ngụm không khí tràn vào lồng ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Du Liễu.

“Tự do... Tiểu thư...”

Du Liễu lẩm bẩm, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, cơ thể run rẩy không kiểm soát.

“Không... Không! Cô đang nói dối! Tất cả các ngươi đều là kẻ nói dối! Lúc đó gã đàn ông kia cũng đã lừa dối tiểu thư, giờ cô lại muốn lừa tôi sao? Tiểu thư đã chịu đủ đau khổ rồi!”

Hệ thống tiếp tục truyền sinh mệnh lực vào cơ thể Đường Khê, giúp sắc mặt cô dần khôi phục một chút.

“Hãy suy nghĩ kỹ đi! Vì sao mẹ tôi rời khỏi Vu gia, vì sao bà lại chọn kết hôn với ba tôi, vì sao bà lại sinh ra tôi? Cô tự nhận là người hiểu mẹ tôi nhất, vậy hãy nhớ lại, bà ấy có gì khác biệt giữa khi còn ở Vu gia và khi bên ba tôi không? Tôi không tin cô không nhận ra điều đó!”

Du Liễu đứng lặng như trời trồng. Toàn thân cô ta như bị rút cạn sức lực, từ từ ngồi bệt xuống đất.

“Tại sao... Lúc ở Vu gia, tiểu thư rất ít cười... Tiểu thư từng nói bản thân trời sinh không thích cười...”

Du Liễu bật cười chua chát, đôi mắt đờ đẫn.

“Nhưng từ khi rời Vu gia, dù gặp bao nguy hiểm nhưng tiểu thư lại hay cười hơn... Khi ở bên ba cô, mỗi ngày tiểu thư đều cười. Và khi có cô thì nụ cười ấy càng rạng rỡ hơn...”

“Thì ra...”

- --

“Đường Khê!!”

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa bị đá bay, ba bóng người quen thuộc lao vào căn phòng.

“Đường Khê!”

Cố Hành Chu nhìn thấy Đường Khê bị trói trên giường, bốn chiếc ống lớn cắm vào tay chân cô, máu tươi không ngừng bị rút ra.

Tức khắc, đôi mắt hắn bừng lên sát khí, trừng trừng nhìn Du Liễu đang ngồi bệt dưới đất. Không chần chừ, hắn rút thanh kiếm bên hông lao tới.

Quách Miểu Miểu vội vàng chạy đến rút hết các ống tiêm ra khỏi người Đường Khê, rồi dùng con dao nhỏ mang theo cắt đứt dây trói.

Thanh kiếm của Cố Hành Chu nhắm thẳng vào tim Du Liễu, lực đạo mạnh mẽ, quyết tâm đoạt mạng cô ta.

“Giữ lại mạng sống!”

Vu Lam lao tới giữ lấy cánh tay Cố Hành Chu.

“Có chuyện cần phải hỏi rõ ràng. Một số việc chỉ cô ta mới biết.”

Cố Hành Chu dừng lại một chút, lưỡi kiếm chệch hướng đâm xuyên qua cánh tay Du Liễu. Máu tươi bắn ra, nhưng không ai trong phòng để tâm.

Quách Miểu Miểu nhanh chóng cởi áo khoác của mình choàng lên người Đường Khê, giúp cô ngồi dậy.

Sắc mặt Đường Khê tái nhợt, nhưng ánh mắt cô vẫn đầy kiên định.

“Tôi... có chuyện cần nói với cô ta...”

Sau khi Cố Hành Chu rút kiếm khỏi tay Du Liễu, lập tức ném thanh kiếm nhuốm máu xuống đất. Hắn lao đến bên Đường Khê, ôm lấy cơ thể gầy yếu, gần như sắp ngã của cô.
Bình Luận (0)
Comment