Cố Hành Chu trầm tư, sự nghiêm trọng hiện rõ trên khuôn mặt. Trên đường đi tìm Đường Khê, hắn đã phần nào nghĩ đến khả năng này.
Đá nữ Oa, bất kể với người hiện đại hay cổ đại đều có sức hấp dẫn trí mạng.
Hắn hiểu rõ rằng Khương gia bị xét nhà và cả gia tộc bị thiêu chết trong một đêm không phải là sự tình ngẫu nhiên. Chắc là hoàng đế đã muốn che giấu điều gì đó. Nhưng hắn không ngờ rằng, vì tư lợi bản thân mà hoàng đế lại nhẫn tâm giết hàng trăm mạng người.
Thường Hoài Viễn ngồi một bên, nhíu mày:
“Gã sai vặt đó nói những gì? Với thân phận chỉ là một tên sai vặt, làm sao hắn có thể biết được những nội tình quan trọng như vậy?”
Thường gia và Cố gia từ lâu đã là thế giao, nhưng từ khi Cố Cửu Hòa thoát ly gia tộc, Thường gia e ngại dính dáng đến rắc rối nên đã tìm cách tránh xa. Chỉ có Thường Hoài Viễn là không màng hiểm nguy, kiên định cùng Cố gia đồng cam cộng khổ.
Năm đó, khi Cố Cửu Hòa bị hoàng đế biếm đến Kế Châu để trị lụt, chính Thường Hoài Viễn đã dám đứng ra cầu tình trên đại điện, dẫn đến việc cả hai cùng bị phạt đi Kế Châu. Cố Cửu Hòa luôn ghi nhớ ân tình đó.
“Hoài Viễn, ngươi còn nhớ không? Sau khi Khương gia bị diệt, đệ đệ ngươi là Hoài Nghĩa đã thế thân Hòa Nhi, tiếp quản vị trí của nàng và tiến ra tiền tuyến đánh giặc...”
Đang nói, Cố Cửu Hòa bỗng ngừng lại. Ánh mắt ông chuyển sang Du Hoa, người đang im lặng ngồi bên cạnh. Khuôn mặt bà ấy thoáng hiện chút hoài niệm.
Thấy vậy, Cố Cửu Hòa chợt nhẹ giọng nói:
“Tử Dật, con ra ngoài chơi cùng muội muội Thường gia một lát đi.”
Vốn dĩ Cố Tử Dật ngồi trong thư phòng đã thấy thật nhàm chán, ánh mắt liên tục liếc ra ngoài.
Khi nghe được cuối cùng cũng có thể ra ngoài, cậu bé lập tức hò reo phấn khích, chạy ra khỏi cửa.
“Yeah! Cha vạn tuế!”
Những người có mặt chỉ biết nhìn nhau cười bất lực. Dẫu sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, tâm tính còn chưa ổn định.
Khi Cố Tử Dật rời đi, Thường Hoài Viễn quay sang nhìn Du Hoa, ánh mắt đầy cảm thông.
“Từ sau khi nhị đệ qua đời, trong nhà loạn hết cả lên. Vốn dĩ nhà họ Thường đã vô cùng phức tạp, để ngươi ở lại nhà họ Cố dưới danh nghĩa một thiếp thất lâu như vậy, quả là bất đắc dĩ.”
Câu nói này khiến Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc sững sờ.
Ý là gì đây?
Du Hoa nghe xong, chỉ mỉm cười dịu dàng, nhẹ nhàng đáp:
“Không sao. Đại tiểu thư đã nói rồi, sau khi chiến tranh kết thúc, sẽ đứng ra làm chủ, ép nhà họ Thường phải chấp nhận ta. Nhưng ai ngờ chưa đợi được đến khi kết thúc, tiểu thư đã...”
Nói đến đây, bà ấy bật cười cay đắng. Thật đúng là số phận trêu ngươi.
Cố Hành Chu và Cố Tuyết Trúc nhìn nhau, vẫn chưa hiểu được những gì đang diễn ra.
“Chẳng lẽ Tử Dật...”
Cố Tuyết Trúc thoáng đoán ra điều gì đó, nhưng vẫn chưa chắc chắn.
Cố Cửu Hòa thở dài một tiếng.
“Tử Dật không phải đệ đệ ruột của hai con. Nó là con ruột của Hoài Nghĩa. Chỉ là năm đó tình hình quá phức tạp, vì để bảo vệ tất cả mọi người, chúng ta đành làm vậy. Cũng là để tránh cho hoàng đế nghi ngờ.”
Du Hoa thấy hai người họ đang trong cơn chấn động lớn, nhẹ nhàng giải thích:
“Năm đó, để chọc giận Cố Tướng Gia, đại tiểu thư đã đồng ý lời cầu hôn của nhà họ Thường, muốn lấy con trai út của họ là Thường Hoài Nghĩa. Sau đó thế nào, chắc các con cũng biết. Chính khi đó, ta và Hoài Nghĩa quen nhau. Cả hai đều là người dưới trướng đại tiểu thư. Dù bề ngoài hắn có vẻ nghịch ngợm không ra gì, nhưng thực ra hắn là một người rất tốt. Chúng ta đã thề nguyền bên nhau trọn đời, và Tử Dật ra đời từ mối tình đó. Nhưng đời không như ý muốn...”
Đôi mắt Du Hoa ngấn nước, đầy ắp những ký ức thương đau.
Cố Tuyết Trúc vội rút khăn tay ra lau nước mắt cho bà ấy.
“Ta không sao. Mọi chuyện đã qua lâu rồi. Ta chỉ trách bản thân năm đó không thể cứu đại tiểu thư, cũng không thể cứu được hắn...”