Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 312

Cô ghé sát Cố Hành Chu, nhỏ giọng nói:

“Ông ta bị ngốc à? Đã bị bao vây như thế này, còn ai ra giúp ông ta được nữa?”

Giọng nói không lớn, nhưng trong căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi thì lời của cô như vang lên trong tâm trí của từng người có mặt.

Cố Hành Chu khẽ bật cười:

“Có lẽ vậy. Nếu không, ông ta cũng chẳng nói mấy lời điên rồ như thế.”

Đường Khê lẩm bẩm thêm một câu:

“Đây là hoàng đế sao? Đúng là đồ ngu xuẩn...”

Tạ Hoài nhìn thấy Đường Khê đứng trong góc, liền chỉ thẳng vào cô, tức giận chửi lớn:

“Con tiện nhân ở đâu đến đây? Dám vô lễ với hoàng thượng! Đợi quân tiếp viện của ta đến, người đầu tiên ta giết sẽ là ngươi!”

Đường Khê không những không sợ, mà còn không hề né tránh ánh mắt dữ tợn của ông ta.

“Ông bị bệnh à? Đến nước này rồi còn nói mấy lời như thế?”

Cô lắc đầu, chẳng buồn quan tâm thêm. Người như Tạ Hoài mà cũng làm được hoàng đế, đúng là nỗi bất hạnh của Nam Triều.

“Tạ Hoài, trước khi ngươi chết, ta chỉ muốn hỏi vài câu. Có phải ngươi vì viên đá Nữ Oa mà tiêu diệt cả nhà họ Khương hay không?”

Giọng nói của Cố Cửu Hòa lạnh lùng vang lên.

Tạ Hoài nghe vậy liền cười phá lên, như thể vừa nghe một câu chuyện nực cười.

“Ngươi muốn biết à? Vậy ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!”

Tạ Hoài bật cười điên dại, dáng vẻ như thể thực sự biết được điều gì đó.

Cố Cửu Hòa không phí lời, rút thanh kiếm bên hông ra, đâm thẳng vào vai Tạ Hoài.

Đường Khê kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt. Động tác nhanh gọn, dứt khoát, không hề do dự.

“Nếu ngươi không nói thì ta sẽ từ từ đâm chết ngươi.”

Giọng nói của Cố Cửu Hòa bình thản, rút kiếm ra, lạnh lùng nhìn ông ta.

Thật ra, nguyên nhân chuyện này bọn họ đã đoán gần như không sai.

Tạ Hoài ôm lấy vết thương, vẻ mặt đầy đau đớn. Ông ta ngồi bệt xuống ngai vàng, khuôn mặt hiện lên vẻ chế giễu.

“Con tiện nhân Khương Hòa kia, nếu không phải vì bảo vật truyền gia của nhà họ Khương là khối đá Nữ Oa thì ta đời nào phải xuống nước cầu xin thái hậu ban hôn cho chúng ta…”

Thì ra lý do đúng là như vậy.

Nhóm người nghe ông ta nói mà nét mặt không chút thay đổi, vì đó cũng chính là điều họ đã đoán từ trước.

Tạ Hoài tiếp tục:

“Một ả đàn bà chỉ biết đánh đấm như Khương Hòa, chỉ có tên ngu ngốc như ngươi mới yêu nổi. Dù ngươi có cưới được nàng ta thì sao? Nhà họ Khương vẫn không giao khối đá Nữ Oa cho ngươi. Cuối cùng, ngươi chẳng được gì cả, ha ha ha!”

Cố Cửu Hòa siết chặt nắm tay, chỉ muốn tiến tới đâm chết tên trước mặt.

“Ngươi không hiểu sức mạnh của khối đá Nữ Oa lớn đến mức nào! Nó có khả năng trường sinh bất lão, thậm chí cải tử hoàn sinh. Ai sở hữu nó thì coi như đã nắm giữ thiên hạ. Ta đã mất bao công sức để đạt được mọi thứ này, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ khối đá ấy?”

Nói đến đây, khuôn mặt Tạ Hoài trở nên dữ tợn.

“Tất cả là lỗi của lão già nhà họ Khương! Nói thế nào ông ta cũng không nghe, cứ khư khư giữ lấy khối đá. Vậy thì ta thành toàn cho bọn họ, để cả nhà xuống địa ngục mà canh giữ khối đá đó!”

Nghe đến đây, Đường Khê không nhịn được nữa.

Làm sao con người có thể vô sỉ đến thế? Đó là bảo vật gia truyền mấy đời của người ta, làm sao có thể dễ dàng đưa cho ông ta?

Ông ta nghĩ làm Hoàng đế là có thể chiếm đoạt tất cả sao?

“Dì Khương đã rơi xuống vực rồi, vậy tại sao ông vẫn không buông tha cho nhà họ Khương? Tại sao phải tận diệt cả Khương gia?”

Đường Khê giận dữ chất vấn.

Tạ Hoài nghe vậy thì cười như thể vừa nghe chuyện nực cười nhất đời. Ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ.

“Không ngờ ngươi và nhà họ Cố lại ngốc như nhau. Ngươi chưa nghe câu nhổ cỏ phải nhổ tận gốc sao? Dù Khương Hòa đã chết, đó chỉ là một bước trong kế hoạch của ta. Ta muốn có khối đá Nữ Oa. Dù Khương Hòa chết rồi thì lão già nhà họ Khương vẫn không giao khối đá cho ta. Nếu đã không biết điều thì tại sao ta phải để họ sống?”

Ánh mắt ông ta lộ rõ vẻ oán hận.

“Ta chỉ hận một điều: ta đã lật tung cả nhà họ Khương lên mà vẫn không tìm thấy khối đá Nữ Oa! Thứ đó như thể bốc hơi khỏi thế gian vậy!”

Đột nhiên, Đường Khê lấy từ trong ba lô ra một vật.

“Ý ông là thứ này sao?”

Đó là một khối đá to bằng đứa trẻ sơ sinh được cô ôm trong tay.

Tạ Hoài vừa nhìn thấy thì mắt lập tức trợn to, không thể tin nổi, vẻ mặt điên cuồng hiện rõ.

“Sao lại ở chỗ ngươi? Chẳng lẽ khối đá này luôn nằm trong tay nhà họ Cố…”

Ông ta gắng gượng muốn lao tới, nhưng Cố Cửu Hòa nhanh tay đâm thêm một nhát vào cánh tay ông ta.

“Á!”

Tạ Hoài ngã xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi khối đá, cố gắng bò tới.

“Thật nực cười. Không biết trân trọng thứ trước mắt, cứ mải mê tìm kiếm trường sinh bất tử hay cải tử hoàn sinh. Nếu chỉ cần một khối đá mà có thể đạt được tất cả, thì thế gian này đã loạn từ lâu rồi!”

“Ý ngươi là gì?”

“Ý ta là thứ này chẳng hề kỳ diệu như ông nghĩ. Trên đời này, làm gì có chuyện đạt được mà không phải trả giá?”

Tạ Hoài nghe vậy, ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn Đường Khê.

“Xin ngươi, đưa khối đá cho ta. Ngươi muốn gì ta cũng cho, bất cứ thứ gì! Chỉ cần ngươi đưa khối đá đó cho ta!”

Đường Khê mang khối đá ra chỉ với ý định khiến ông ta từ bỏ ý niệm chiếm đoạt, nhưng không ngờ ông ta vẫn điên cuồng muốn có được nó.

Cô thở dài, thu khối đá vào ba lô.

“Vô phương cứu chữa...”

Nhìn thấy hành động của cô, ánh mắt Tạ Hoài trở nên hung ác. Không biết ông ta lấy sức mạnh từ đâu, bỗng nhiên lao tới.

“Phập——”

Chưa kịp chạm vào Đường Khê, một nhát kiếm của Cố Cửu Hòa đã xuyên qua bụng ông ta.

“Xuống địa ngục mà chuộc tội với Khương Hòa đi!”

Vài ngày sau, trời nắng ấm, tuyết đã tan gần hết.

Đường Khê ngồi trong sân nhà mình, tắm nắng. Trước mặt cô là vài đĩa điểm tâm tinh xảo, vừa được đầu bếp nhà họ Cố làm, do Cố Hành Chu mang tới.

Kể từ khi trở về từ Nam triều, cô đã đặc biệt đặt một chiếc lò giữ ấm trong sân.

Đường Khê rất thích vào những ngày đông nắng nhẹ sẽ ra sân vừa phơi nắng vừa uống trà. Nhưng sở thích này thường bị Quách Miểu Miểu chế giễu là "giống hệt người già".

Hôm nay là ngày chia lợi nhuận cuối năm đã được hẹn từ trước.

Trịnh Lai và Đào Hành Tung đều sẽ đến để hoàn tất việc chia lợi nhuận.

Cả Ngô Hoài Xuyên cũng vậy. Trước đó, Đường Khê đã đầu tư mấy trăm vạn vào công ty của anh ta.

Không ngờ Ngô Hoài Xuyên lại thông minh đến vậy, chỉ trong thời gian ngắn đã đưa công ty lên sàn, giúp Đường Khê tăng giá trị tài sản lên gấp nhiều lần.

Công ty của Quách Miểu Miểu thì trước đó gặp vấn đề về vốn, Đường Xuyên đã nhân cơ hội này mua cổ phần và trở thành cổ đông lớn nhất.

Dù thời gian cô đầu tư chưa lâu, nhưng cuối năm mọi công ty đều phải tiến hành tổng kết.

Nghe tin mọi người sẽ tụ tập ở nhà Đường Khê, Quách Miểu Miểu rất thích làm tâm điểm tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Về phần Hứa Tư Niên, sau khi cậu bị gia đình phát hiện trốn học sang nước D chơi, nghe nói suýt nữa bị ông Hứa đánh gãy chân.

Sau đó, nhà họ Hứa cử năm vệ sĩ ngày ngày đưa đón cậu đi học, rồi lại đưa cậu trở về nhà an toàn. Cuộc sống như thế thực sự là “địa ngục”.

Chỉ có Đường Khê là có thể thuyết phục Hứa Quốc An, giúp Hứa Tư Niên có được chút tự do để đến đây hôm nay.

Gần đây, lão gia nhà họ Nguyên vừa qua đời vì bệnh, Nguyên Thanh nhanh chóng dùng thủ đoạn sấm sét để nắm quyền trong gia tộc.

Chỉ trong vài ngày, cô ấy còn thiết lập mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với tập đoàn Đào Thị.

Khi nghe tin này, Đường Khê không hề ngạc nhiên.

Trước đây, trong chuyến đi nước D thì cô đã nhận ra Nguyên Thanh thích Đào Hành Tung.

Chỉ là tên ngốc Đào Hành Tung kia hoàn toàn không nhận ra.
Bình Luận (0)
Comment