Vừa bước xuống xe, cô đã thấy có người từ xa bắt đầu đi về phía mình. Sợ đến mức Đường Khê quay đầu chạy thẳng.
“Đường Khê, nhanh lên, theo tớ!”
Cuối góc đường, Quách Miểu Miểu mặc một bộ đồ đen giản dị, đeo kính râm và khẩu trang, dựa vào tường, ló đầu ra thì thầm gọi cô.
Đường Khê lập tức chạy theo anh, hai người lẻn vào tòa nhà công ty.
Đứng dựa vào tường thở hổn hển bên cạnh thang máy, Đường Khê hỏi:
“Không phải chứ, sao nhiều người vậy? Vẫn chưa chịu từ bỏ à?”
“Chứ còn gì nữa. Họ đã chầu chực ở đây mấy ngày rồi, mà tớ cũng chẳng làm gì được họ, toàn là những người có tiếng trong giới cổ vật.”
Đường Khê trợn mắt: “Có tiếng mà cũng chơi cái trò mặt dày này à!”
“Không còn cách nào khác. Những món đồ cậu lấy ra quý hiếm quá, ai chẳng muốn có cơ hội mua với giá rẻ.”
Hai người vừa nói vừa đi thẳng vào văn phòng của Quách Miểu Miểu.
Phòng làm việc của anh bài trí theo phong cách Trung Hoa với đồ nội thất gỗ, có một khung cửa sổ lớn sát đất, từ đó có thể nhìn thấy rõ những người đang tụ tập bên dưới.
Quách Miểu Miểu vừa tháo kính râm vừa hỏi: “Nào, cậu đến tìm tớ có gì hay đây?”
Đường Khê lấy từ trong túi ra chiếc vòng tay và chiếc nhẫn được bọc cẩn thận bằng giấy ăn.