Đường Khê đang ngước nhìn chiếc két sắt thiết kế riêng trong cửa hàng, đắn đo xem có nên mua hay không, thì nghe thấy tiếng la lối của Tống Tiêu San.
Cô quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ thú vị:
“Tôi nên nói gì với cô đây? Cô nhờ sắc đẹp để kiếm tiền, tôi kiếm tiền dựa vào công việc đàng hoàng. Hơn nữa, tôi có tiền, xinh đẹp, lại còn trẻ. Tôi nuôi trai trẻ thì đã sao? Tôi nuôi mấy người cũng chẳng liên quan gì đến cô!”
Trong lòng Đường Khê thầm xin lỗi Cố Hành Chu.
Thật ra cô không hiểu nổi sao những người này lại nhìn nhầm được. Cố Hành Chu mà giống kẻ bị bao nuôi chỗ nào chứ?
Chỉ một món đồ anh đưa ra cũng đã trị giá hàng mấy trăm triệu.
Kẻ bao nuôi gì mà giống thần tài thế này chứ!
Tống Tiêu San bị chọc tức đến mức gần như phun ra máu.
Cô ta nhận ra ánh mắt châm chọc của nhân viên xung quanh và bộ dạng thảm hại của mình, nên không buồn nhặt lại đôi giày, bỏ chạy một mạch ra ngoài.
Đường Khê nhìn theo mà thấy buồn cười. Cặp đôi tra nam tiện nữ này thật đúng là không biết sống chết, cứ thích lao vào họng súng.
Cô quay sang nhân viên bán hàng: “Cái két sắt kia, gói cho tôi luôn nhé.”
“À, vâng! Vâng! Mời quý khách ngồi nghỉ ạ.”
Sau khi nhân viên bán hàng hoàn hồn liền vội vàng dẫn cô vào phòng VIP.
Chỉ còn lại những nhân viên bán hàng khác, người trước đó khinh thường Đường Khê, giờ đây trố mắt ghen tị nhìn đồng nghiệp của mình tất bật đóng gói đống đồ cho cô.
Đường Khê ngồi trong phòng VIP, tay bấm máy tính mà không tài nào tính nổi số tiền mình vừa chi.
Cửa phòng VIP vang lên tiếng gõ nhẹ.
“Vào đi——”
Người bước vào là cô nhân viên dễ thương ban nãy. Cô ấy cúi đầu cung kính nói:
“Thưa tiểu thư, đồ của cô đã được gói xong. Chúng tôi còn tặng thêm cho cô một chiếc túi da bò phiên bản giới hạn và một bộ chăm sóc cơ thể toàn diện.”
Nói đến đây, cô nhân viên có vẻ hơi ngập ngừng.
Đường Khê uống một ngụm nước, nhìn cô ấy, rồi nở nụ cười nhẹ.
“Cô có danh thiếp không? Lần sau tôi mua đồ sẽ tìm cô.”
Cô nhân viên ngây người ra, không dám tin vào tai mình. Rồi vội vàng lấy từ trong túi một chiếc danh thiếp màu đen, hai tay cung kính đưa lên.
“Thưa tiểu thư, tôi tên là Nguyên Thanh, đây là danh thiếp của tôi. Có gì cần thì cứ gọi cho tôi.”
Đường Khê nhận lấy danh thiếp, bỏ vào túi.
“Được, cần gì tôi sẽ tìm cô. Giờ đi lấy đồ thôi.”
Tới quầy thanh toán, Đường Khê rút ra một chiếc thẻ.
“Thưa cô, tổng hóa đơn của cô là 15 vạn. Chúng tôi có dịch vụ giao hàng tận nơi. Cô có cần sử dụng không?”
Đường Khê đang đau đầu nghĩ xem phải mang cả đống túi đồ này về nhà kiểu gì. Nghe vậy, cô lập tức đáp:
“Cần, cần chứ! Đây là địa chỉ của tôi, làm phiền nhé.”
Sau màn "quật tiểu tam" ban nãy, nhân viên trong cửa hàng đều đặc biệt kính nể Đường Khê.
Giờ lại thấy cô chi một số tiền lớn như vậy khiến họ càng thêm kính trọng.
Riêng Nguyên Thanh, hôm nay tiền hoa hồng của cô có khi bằng cả quý lương của đồng nghiệp. Những nhân viên khác đều âm thầm ghen tị đến đỏ mắt.
Rời khỏi cửa hàng, Đường Khê dạo thêm vài vòng rồi nhận được cuộc gọi từ ông Đào.
“Alo, ông Đào, có chuyện gì thế ạ?”
“Tiểu Khê, mấy thứ cháu đặt đều xong cả rồi. Ông mang tới cho cháu nhé?”
“Được ạ, ông cứ từ từ, cháu sẽ về nhà ngay.”
Đường Khê lập tức rời trung tâm thương mại, gọi taxi về nhà.
Về tới nơi, cô thấy một chiếc xe RollsRoyce màu bạc đang đỗ ngay trước cửa.
Đường Khê ngẩn người: Ai tới tìm mình vậy?
Ngoài Quách Miểu Miểu ra thì cô đâu quen biết ai giàu có như vậy.
Không lẽ là người theo dõi mình tối hôm đó?
Nghĩ tới đây, Đường Khê lập tức cảnh giác, rút chai xịt hơi cay từ trong túi ra.
Người trong xe hình như chú ý thấy cô.
Cửa xe mở ra, trước tiên là một đôi giày vải đơn giản lộ ra...
Ngay sau đó, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của Đường Khê.