Hồi bé, vì cái tên này mà cậu không ít lần bị trêu chọc là con gái.
Thế nên lớn lên, cậu tự đặt cho mình một biệt danh: Tiểu Thủy.
Nhìn qua thì ít nhất không giống con gái lắm...
Đường Khê chỉ muốn phì cười, ai đã cho cậu cái ảo giác rằng không giống nữa? Càng giống hơn thì có!
Con công lòe loẹt đối diện liền hạ giọng nhận lỗi: “Tớ sai rồi, bà cô ạ! Cậu muốn tớ xem cái gì thì lấy ra trước đi!”
Đường Khê đảo mắt nhìn quanh, gần đây chẳng có nhà nào khác, đương nhiên cũng không có người nào. Xét ở một khía cạnh nào đó, căn nhà này của cô cũng được coi là biệt thự độc lập.
“Vào nhà nói, tường có tai!”
“Cậu bị bệnh hả? Tám trăm dặm quanh đây chẳng có bóng người, tường nào mà có tai?”
Đường Khê thấy Quách Miểu Miểu nhất quyết không chịu vào nhà, liền kéo mạnh anh ta vào trong.
Quách Miểu Miểu thật sự thê thảm, anh ta chẳng qua là không muốn bước vào căn nhà trông âm u đáng sợ này.
Nhưng anh ta không đời nào thừa nhận là mình nhát gan cả.
“Để tớ lấy cho cậu xem. Cậu giúp tớ định giá xem thứ này đáng giá bao nhiêu?”
Đường Khê vừa nói vừa lấy từ trong túi ra chiếc vòng vàng mà người đàn ông tối qua đưa cho cô.
“Cậu thì có cái gì tốt? Tớ còn lạ gì cậu nữa! Đa phần toàn đồ… rác…”