“Dùng cái này lau đi!”
Cố Hành Chu ngẩn người nhìn tờ giấy trắng mềm mại, thoang thoảng hương trà xanh, trong lòng đầy thắc mắc.
“Đây là giấy. Không biết dùng à?”
Đường Khê nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của hắn thì cười, giải thích thêm.
Cố Hành Chu chậm rãi đáp:
“Ta biết giấy là gì. Chúng ta cũng có, nhưng không trắng, mềm và có hương thơm như thế này.”
Đường Khê thầm thở dài. Không mềm thì dùng sao được nhỉ? Chắc dễ bị trĩ lắm… Đúng là thời đại của họ thật khổ.
Cô lấy thêm một gói giấy ướt nhỏ xinh, trên đó có in hình gấu đáng yêu, đưa cho hắn.
“Cái này cho anh. Cầm về mà dùng. Tôi phải đi nhập thêm hàng.”
- --
Cố Hành Chu lấy giấy lau mồ hôi, bất giác khựng lại vì cảm giác thoải mái đến kỳ lạ.
Hắn nhìn giấy, mắt lóe sáng:
“Giấy này mềm mại, thấm hút tốt, rất tiện lợi. Đường cô nương, nhập cho ta một vạn hộp đi. Chắc chắn thứ này sẽ bán chạy lắm!”
Đường Khê há hốc mồm:
“Hả?!”
Chuyện gì xảy ra với vị thế tử cao lãnh ngày nào thế này?
Giờ đây, trông hắn chẳng khác nào một thương nhân sành sỏi.
“À, đúng rồi. Nhớ nhập thêm vài chục cái xe đẩy nữa nhé.”
Đường Khê nín thở, gượng cười:
“Được… không thành vấn đề.”
- --
Khi Cố Hành Chu rời đi, tay vẫn trân trọng ôm gói giấy như báu vật.
Đường Khê nhìn trời đã sáng hẳn, quay về phía chiếc rương lớn, vừa mở ra vừa cười:
“Để xem lần này là báu vật gì đây!”
Bên trong rương là một nửa đầy vàng thỏi lấp lánh, nửa còn lại là đồ sứ và trang sức.
Nhìn lượng vàng, mặc dù Đường Khê kinh ngạc nhưng không vội bán đi.
Một ý tưởng lớn vừa lóe lên trong đầu cô…
Sáng sớm, Đường Khê cố gắng ôm chiếc rương lớn về nhà. Khoảng cách chỉ có mười phút đi bộ, nhưng với sức nặng của hàng chục thỏi vàng cộng thêm trọng lượng của chiếc rương, cô đành gọi một chiếc taxi.
Chiếc rương được đặt nằm ngang, vừa khít trong cốp xe.
Trên đường, Đường Khê tranh thủ lên kế hoạch. Sau khi mang cổ vật về nhà thì cô sẽ đi ăn sáng, rồi quay về ngủ bù một giấc. Đêm nay còn phải tham dự buổi đấu giá quan trọng.
- --
Chỉ mất hai phút đi taxi, Đường Khê đã về đến nhà.
Cô ôm chiếc rương nặng trịch lên tầng hai, cất vào chiếc két sắt mà hệ thống từng tặng.
Nghỉ ngơi một lát, Đường Khê quyết định đến quán bánh bao quen thuộc để ăn sáng.
- --
Trong lúc cô vừa ăn vừa tận hưởng không khí yên bình, xung quanh lại vang lên cuộc bàn tán náo nhiệt.
“Nghe gì chưa? Tối nay có buổi đấu giá đấy. Nghe nói sẽ có mấy món cổ vật chưa từng xuất hiện!”
“Biết chứ! Đã lên cả bản tin rồi. Toàn đồ quý hiếm...”
“Có một chiếc vòng tay vàng óng ánh, rồi cả đồ sứ Thanh Hoa, thêm cả tranh của các danh họa nổi tiếng nữa!”
“Nghe nói do một người bán bí ẩn mang tới, không rõ là ai.”
“Nghe đâu là một ông già...”
Đường Khê vừa cắn bánh bao, vừa không nhịn được mà méo miệng. Ăn sáng thôi cũng dính "dưa" về mình là sao?
Ông già ư? Những người này lấy thông tin từ đâu ra mà "bịa" giỏi thế nhỉ?
Cô âm thầm phàn nàn trong lòng.
Không ngờ rằng những món cổ vật mình mang đi đấu giá lại gây chấn động đến mức lên cả bản tin. Xem ra tối nay sẽ rất náo nhiệt.
Ăn xong, Đường Khê nhanh chóng chạy về nhà để ngủ bù. Cô đặt chuông báo thức lúc 2 giờ chiều, chuẩn bị kỹ càng để không xuất hiện với đôi mắt gấu trúc trong buổi đấu giá tối nay.
“Đinh linh linh—”
Đường Khê lầm tưởng chuông báo thức reo, nhưng thực chất là tiếng chuông điện thoại.
Nhìn số người gọi đến, cô ngái ngủ nhấc máy:
“Không phải tối nay mới có đấu giá sao? Gọi tớ giờ này làm gì?”
Ở đầu dây bên kia, giọng của Quách Miểu Miểu vang lên đầy bất lực:
“Cậu vẫn chưa dậy à? Có một bước quan trọng của buổi đấu giá mà cậu còn chưa làm đấy!”
Đường Khê đang nửa tỉnh nửa mơ:
“Bước gì cơ?”
“Cậu chưa ký hợp đồng ủy thác! Phải ký thì họ mới tổ chức đấu giá chứ!”
Quách Miểu Miểu giải thích, mặc dù nhà đấu giá đã linh động bỏ qua nhiều thủ tục nhờ vào mối quan hệ với gia đình anh, nhưng hợp đồng vẫn cần có chữ ký của Đường Khê.