Thấy cô ta càng ngày càng phiền, ông lập tức sai trợ lý ra mặt:
“Xin lỗi, Tống tiểu thư, ông chủ tôi muốn yên tĩnh. Xin mời cô vào phòng nghỉ.”
Bị cản đường, Tống Tiêu San chỉ có thể giận dữ rời đi.
- --
Bên trong phòng đấu giá VIP của Đường Khê.
Cô đang hồi hộp theo dõi phiên đấu giá tiếp theo, chính là cặp bình sứ thanh hoa Long Tuyền thời Tống mà cô đã đưa ra.
“Quý vị, đây là một trong những món đấu giá đỉnh cao của buổi tối hôm nay: Cặp bình Long Tuyền thời Tống. Giá khởi điểm là một trăm vạn, mỗi lần nâng giá tối thiểu là 50 vạn.”
Ngay khi lời giới thiệu vừa dứt, dưới khán đài lập tức bùng nổ.
Không chỉ những người tham dự ở hội trường mà các đại gia trong phòng VIP cũng bắt đầu tham gia.
Chỉ trong chốc lát, giá đã nhảy vọt từ 100 vạn lên 600 vạn.
Quách Miểu Miểu nhìn tình huống này mà không khỏi há hốc mồm.
“Cặp bình này đúng là gây sốt thật!”
Chưa đầy vài phút, giá đã tăng gấp sáu lần. Và chắc chắn, đây vẫn chưa phải là mức giá cuối cùng.
“1.000 vạn, tới từ vị khách số 20 là thầy Đới.”
“Khách số 12, ông Elvin, 1.500 vạn, thầy Đới có muốn tăng giá hay không”
Toàn trường nín thở, chỉ còn hai người lớn mạnh nhất đang cạnh tranh: thầy Đới và Elvin.
Đường Khê đứng bên cửa sổ, không rời mắt khỏi cảnh tượng phía dưới, trong lòng vừa căng thẳng vừa phấn khích.
“Thầy Đới ra giá 2.000 vạn. Elvin tiên sinh, ngài có muốn tiếp tục không?”
“Tiếp tục!” Trợ lý của Elvin không chút do dự nhấn nút.
2.100 vạn...
Không khí trong phòng càng trở nên gay cấn. Cặp bình thanh hoa đã phá vỡ mọi dự đoán giá trị ban đầu.
Đường Khê nhìn khung cảnh này mà lòng dậy sóng: Đúng là một buổi đấu giá điên rồ!
Đường Khê quan sát người đàn ông được gọi là thầy Đới, ánh mắt đầy tò mò.
Có vẻ ông ấy thường xuyên xuất hiện tại các buổi đấu giá, vì thái độ của Ngô Tinh đối với ông ấy rất tự nhiên, như thể đã quen biết từ lâu.
Hứa Tư Niên rất nhạy bén, lập tức giải thích:
“Thầy Đới là giáo sư của Hoa Đại. Cả gia đình ông ấy đều làm trong ngành khảo cổ, có địa vị cao trong giới cổ vật. Ông ấy không chỉ giàu có mà còn rất được kính trọng.”
Quách Miểu Miểu bổ sung thêm:
“Còn có một chuyện rất thú vị. Mỗi lần đấu giá, thầy Đới đều chi rất mạnh tay, nhưng đa phần những thứ ông ấy mua về đều được hiến tặng cho bảo tàng. Vì vậy, ông ấy nhận được sự ngưỡng mộ từ mọi người.”
Đường Khê kinh ngạc, không ngờ một người lại có thể hào phóng và cống hiến đến vậy. Không trách được việc ông ấy đấu giá mà cứ như không cần nhìn giá tiền.
- --
“2.500 vạn từ thầy Đới!”
“Lần thứ nhất, lần thứ hai, lần thứ ba... thành công! Chúc mừng thầy Đới!”
Chỉ trong năm phút, cặp bình Long Tuyền thời Tống của Đường Khê đã từ mức giá khởi điểm 100 vạn được đẩy lên tận 2.500 vạn.
Theo quy định của nhà đấu giá, những món đấu giá có giá trị dưới 4000 vạn chỉ chịu mức phí hoa hồng 5%, còn trên mức đó là 14%.
Nhưng với thỏa thuận riêng tư giữa cô và Quách Miểu Miểu, số tiền chia chác sẽ là tám hai. Vậy là cô không mất chút công sức nào mà đã bỏ túi tận 1.900 vạn.
Và đây mới chỉ là món đấu giá đầu tiên của cô.
Nhìn chiếc hộp chứa những cổ vật còn lại mà cô đã gửi gắm, Đường Khê tính toán. Cô còn gần hai mươi món nữa. Nếu tính sơ, khả năng lớn là cô sẽ thu về hơn một trăm triệu!
Cảm giác trở thành một triệu phú dường như đang trở thành hiện thực ngay trước mắt cô.
- --
Lúc này, trên sân khấu, Ngô Tinh tiếp tục giới thiệu món đấu giá tiếp theo.
“Các quý vị thân mến, món đấu giá tiếp theo là một tác phẩm nghệ thuật độc đáo: Chậu nho tiểu cảnh đá quý thời Thanh, với chậu làm từ đồng tráng men Cảnh Thái Lam, nho được chế tác từ thạch anh tím và ngọc bích Tân Cương.
Từng cành nho đều được chạm khắc tinh xảo, sống động như thật. Đây là món cổ vật đã lưu lạc suốt hơn hai trăm năm và nay cuối cùng đã trở về với quê hương. Giá khởi điểm: 20 vạn!”