Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 86

Cô quay đầu lại, giơ tay làm dấu chiến thắng với hai người bạn trong phòng.

Dù sự cố đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng vẫn phải có người gánh chịu hậu quả.

Đường Khê thấy năm, sáu người mặc vest đen, đeo kính râm và trông rất chuyên nghiệp đang tiến về phía phòng VIP số 12.

Trong phòng, mắt Tống Tiêu San trợn trừng, tức đến phát điên, chộp lấy đồ trên bàn và ném mạnh xuống sàn.

“Tại sao? Tại sao? Tại sao?!”

"Vì sao lúc nào cô cũng may mắn như vậy? Vì sao ai cũng giúp cô chứ!"

“Cộc cộc—”

"Người bên trong nghe đây, trong vòng 10 giây, nếu không mở cửa ra thì chúng tôi sẽ phá cửa bằng biện pháp cưỡng chế!"

Nghe tiếng bên ngoài, Tống Tiêu San bỗng chốc hoảng loạn.

Không thể mở cửa! Nếu mở cửa thì mọi chuyện sẽ kết thúc.

Cô ta không tin họ dám thật sự phá cửa trong một buổi đấu giá thế này, khi mà sự kiện còn chưa kết thúc.

Làm vậy chẳng phải sẽ khiến nhà họ Hứa mất mặt sao?

Chắc chắn họ chỉ đang dọa cô ta, nhất định là thế!

"10 giây đã hết!"

“Rầm—”

Tiếng động lớn vang lên, bụi mù cuốn cao, khiến không khí ngột ngạt.

Tống Tiêu San sững người, trân trối nhìn mấy người bảo vệ đứng ngoài cửa.

Vừa định quay người bỏ chạy thì những người mặc đồ đen đã nhanh như chớp tóm lấy cô ta.

"Buông tôi ra! Mau buông ra! Các người có biết bạn trai tôi là ai không? Là Bạch Cẩm Niên đấy! Các người biết anh ấy chứ? Một doanh nhân nổi tiếng! Tôi khuyên các người mau buông tôi ra, nếu không đừng trách tôi không cảnh báo!"

Mấy bảo vệ vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, mặc kệ Tống Tiêu San vùng vẫy, thẳng thừng áp giải cô ta tới đồn cảnh sát.

Nghe tiếng ồn ào bên ngoài, Hứa Tư Niên kéo Quách Miểu Miểu và Đường Khê ra ngoài hóng chuyện.

Anh muốn xem thử rốt cuộc là kẻ ngu ngốc nào dám làm trò hề như vậy.

Khi những người bảo vệ áp giải người đi ngang qua phòng VIP số 18, cả ba nhìn thấy Tống Tiêu San đang kích động gào thét.

Cô ta điên cuồng chửi bới, và khi nhìn thấy ba người họ, ánh mắt liền lóe lên sự căm hận.

Cô ta vùng ra khỏi tay bảo vệ, lao thẳng về phía Đường Khê.

"Đường Khê, đồ khốn! Sao cô lại có thể may mắn như vậy, dụ dỗ được bao nhiêu đàn ông giúp cô? Cô chỉ là kẻ đáng thương bị đàn ông bỏ rơi! Tôi nguyền rủa cô chết không toàn thây!"

Đường Khê lập tức hiểu ra. Thì ra kẻ mượn tay Elvin để gây rối là cô ta.

Hứa Tư Niên muốn xông lên dạy cho cô ta một bài học, nhưng bị Đường Khê ngăn lại.

Cô bước lên, điềm tĩnh nhìn thẳng vào Tống Tiêu San.

"Tôi không phải may mắn, mà là tôi thực sự có đủ tiền. Mấy món đồ tôi vừa đấu giá đều là bằng tiền của tôi cả. Muốn dùng tiền để đè bẹp tôi à? Ai dám?"

Nhìn thấy vẻ không tin trong mắt Tống Tiêu San, Đường Khê tiến lại gần, lấy điện thoại ra, khẽ nói vào tai cô ta:

"Chậu sứ thanh hoa tối nay, cô thấy rồi đúng không? 2.500 vạn. Và cuốn danh mục đấu giá nữa, cô cũng xem rồi nhỉ? Những món đồ mà Quách Miểu Miểu mang tới đấu giá thực chất chủ nhân của nó đều là tôi. Anh ấy chỉ là người được tôi ủy quyền mà thôi... Tôi không muốn công khai xuất hiện."

Cô cười nhạt, tiếp tục nói:

"Rốt cuộc thì ai mới là kẻ đáng thương? Đôi giày tôi không thèm đi, cô mang có thấy thoải mái không? Không phải Bạch Cẩm Niên bỏ tôi, mà là tôi không cần anh ta, vì anh ta quá bẩn."

Ánh mắt Tống Tiêu San hiện lên sự khó tin, đôi môi run rẩy, lẩm bẩm:

"Không thể nào… không thể nào… Tôi luôn giỏi hơn cô, xinh hơn cô, dáng đẹp hơn cô, gia thế cũng hơn cô. Vậy mà tại sao…"

Giọng cô ta nhỏ dần, cho đến khi bị áp giải lên xe cảnh sát.

Nhìn dáng vẻ thất thần của cô ta lúc rời đi, Đường Khê không khỏi tự hỏi, chẳng lẽ tinh thần cô ta đã bị tổn thương rồi sao?

Nhưng cô không hề nói gì quá đáng cả, tất cả đều là sự thật, không hề phóng đại.

"Chị Đường, chị đừng để ý lời con điên đó nói. Chị không chỉ đẹp, dáng chuẩn mà còn thông minh, làm sao có thể so với loại người như cô ta?"
Bình Luận (0)
Comment