Phòng Bếp Nhà Ta Thông Cổ Kim, Đếm Tiền Tới Mỏi Tay

Chương 88

Dường như Ngô Tinh đang có tâm trạng tốt, lại mỉm cười.

“Cô thông minh đấy. Vậy đoán thử xem, vì sao tôi lại gặp cô ở đây?”

Đường Khê suy nghĩ một lát, rồi đáp:

“Con đường này vốn là tuyến vắng người nhất để rời khỏi nhà đấu giá. Tôi đoán cô cũng không thích bị đám đàn ông vây quanh, hoặc… Hứa Tư Niên đã nói với cô rằng tôi đang ở đây.”

Đường Khê cảm thấy lời giải thích của mình vô cùng logic, rất tự hào với khả năng suy luận của bản thân.

Ánh mắt Ngô Tinh thoáng lộ vẻ tán thưởng. Cô ấy không ngờ rằng người đứng sau những món cổ vật giá trị kia lại là một người phụ nữ thông minh và nhanh trí đến vậy.

“Cô chỉ đoán đúng một nửa. Cô là khách hàng lớn của chúng tôi, nên chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho cô.”

“Thế cô có biết nhà tôi ở đâu không mà cứ lái xe đi thẳng thế này?”

Ngô Tinh cười, lúm đồng tiền hiện rõ, tạo cảm giác vô cùng đáng tin cậy.

“Quách Miểu Miểu đã đưa địa chỉ nhà cô cho tôi. Sau khi giúp cô rời khỏi buổi đấu giá an toàn, anh ấy tìm đến tôi và nhờ tôi đưa cô về.”

“Cũng được đấy chứ.”

Trên đường, hai người trò chuyện rất hợp ý, đủ mọi chủ đề, thậm chí còn trao đổi cả tài khoản mạng xã hội.

Trước khi Đường Khê xuống xe, Ngô Tinh nói:

“Tống Tiêu San đã được đưa đến bệnh viện để kiểm tra tâm thần. Kết quả cho thấy cô ta có dấu hiệu rối loạn lưỡng cực và tâm thần phân liệt. Hiện giờ cô ta đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần. Cô cứ yên tâm, cô ta không thể ra ngoài nữa đâu.”

Nhìn ánh mắt an ủi của Ngô Tinh, Đường Khê chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

“Cảm ơn cô đã đưa tôi về nhà. Trên đường về nhớ cẩn thận nhé” Đường Khê ngọt ngào nói.

“Có khi tôi không nên được gọi là Tiểu Điềm Điềm nữa, mà cô mới chính là người ngọt ngào.”

Chỉ trong nửa giờ đồng hồ, cả hai đã trở nên thân thiết một cách tự nhiên.

Họ mỉm cười nhìn nhau, rồi Đường Khê quay người bước vào nhà.

- --

Đêm khuya, điện thoại của Đường Khê báo tin nhắn từ Quách Miểu Miểu gửi đến. Đó là một danh sách dài, kèm theo hàng loạt thông báo tiền vào tài khoản.

Đôi mắt buồn ngủ của Đường Khê lập tức bừng tỉnh, cô cầm máy tính lên, nhanh chóng bấm bấm.

Chỉ trong vài phút, cô đã tính ra con số.

Sau khi trừ đi phí cho nhà đấu giá và chia phần trăm với Quách Miểu Miểu thì tối nay tổng cộng cô nhận được 5000 vạn!

Cộng thêm hơn 6.000 vạn trước đó của cô nữa.

“Phát tài rồi!!”

Đường Khê cảm giác như đang mơ. Tháng trước, cô còn là một cô gái nhỏ bị gã đàn ông tệ bạc tính kế. Tháng này, cô đã hoàn toàn tự do tài chính.

Những ngày qua, mỗi lần kiểm tra số dư tài khoản, cô đều bị dọa đến suýt tăng huyết áp.

Giờ thì phải lên kế hoạch sử dụng số tiền này sao cho hợp lý.

Sáng hôm sau, Đường Khê quyết định làm một điều lớn lao.

Cô muốn xây dựng một bảo tàng tư nhân, để trưng bày một phần số cổ vật mà Cố Hành Chu đã tặng cô. Số còn lại thì cô sẽ đem đi đấu giá.

Đường Khê gọi cho Quách Miểu Miểu.

“Tôi muốn mua đất, cậu có mối nào không?”

“Mua đất làm gì?” Quách Miểu Miểu ngạc nhiên.

Đường Khê mỉm cười bí ẩn: “Xây bảo tàng tư nhân.”

Sau buổi đấu giá hôm qua, ngoài những người trong ngành, trước cửa nhà đấu giá còn có thêm rất nhiều phóng viên chờ gặp Quách Miểu Miểu.

Anh không thể nào ra ngoài dễ dàng nên mượn tạm đồ của nhân viên dọn vệ sinh rồi khom lưng lén rời khỏi tòa nhà.

Khi gặp Đường Khê, anh mặc bộ đồ đó với vẻ mặt đầy u oán.

“Tôi thật sự quá khó khăn rồi. Người chờ tôi càng lúc càng đông, tôi phải dùng chiêu “giấu trời qua biển” mới thoát được.”

Đường Khê đồng cảm sâu sắc. Để bày tỏ lòng biết ơn, cô đề nghị mời anh ăn một bữa.

“Trước tiên, chúng ta đi xem đất đã. Nhưng sao cậu lại muốn xây bảo tàng tư nhân? Có phải sau buổi đấu giá hôm qua, cậu đã bị mê hoặc bởi cổ vật không? Đừng để sa vào hố sâu này!”
Bình Luận (0)
Comment