Đường Khê sững người. Một món đồ bé tí lại đáng giá đến thế sao?
Tối qua cô còn đoán nó chỉ tầm ba, bốn vạn tệ, vậy mà đã vui đến phát điên rồi.
Bây giờ lại nghe nó trị giá tận hai trăm vạn, cứng rắn tăng thêm một số 0 so với suy nghĩ của cô.
Vậy chẳng phải nói cô đã giàu to rồi sao?
Không phải mình đang mơ chứ?
Đường Khê mạnh tay véo một cái vào bắp tay mình: “Á! Đau quá…”
Không phải mơ, thật sự là hai trăm vạn!
Quách Miểu Miểu nhìn dáng vẻ hưng phấn đến điên cuồng của cô, đành cố giữ biểu cảm nghiêm túc, sợ lỡ nói thêm điều gì lại khiến cô kích động đến phát khùng.
“Đường Khê, bán chiếc vòng này cho tớ đi. Tớ sẽ đưa nó cho chuyên gia thẩm định, sau đó đem đấu giá. Nếu giá trị thực tế cao hơn thì phần chênh lệch chúng ta chia đôi, thế nào?”
Đường Khê nhìn vẻ mặt "gian thương" của cậu bạn, liền bật lại: “Cậu có liêm sỉ không vậy? Đây là đồ của tớ mà cậu cũng muốn kiếm chác một mớ? Cậu đã giàu sụ rồi, còn ham hố mấy đồng tiền lẻ của tớ làm gì?”
Quách Miểu Miểu không nao núng, trả lời tỉnh bơ: “Ai lại chê tiền bao giờ? Hơn nữa, chúng ta có thể thiết lập quan hệ hợp tác lâu dài mà. Sau này nếu ở đây còn món gì giá trị, đưa cho anh trai này còn hơn để người khác lấy, đúng không?”
Đường Khê ngẫm nghĩ một lúc, thấy cũng có lý.
Hiện tại, có quá nhiều người đang nhắm vào cô. Cô còn đang nợ đến 500 vạn, công ty thì phá sản, lượng fan ít ỏi cũng gần như bỏ đi hết.
Giao cho Quách Miểu Miểu vẫn tốt hơn giao cho người ngoài.