Phong Cách Của Mọi Người Đều Không Đúng

Chương 45

Một con hẻm nhỏ u ám.

Mộc Phong và Giang Hàn ở trong ngõ hẻm một trước một sau bước đi, nắng ấm đầu xuân chiếu vào những tảng đá xanh trên đường, tiếng bước chân ngày càng xa.

“Kéo vành nón thấp xuống một chút.” Mộc Phong quay đầu nhìn, kéo mũ Giang Hàn xuống, dặn dò, “Trong chợ đêm có rất nhiều thứ em chưa từng thấy, không cần phải sợ, ở cạnh anh là được, có người nói chuyện với em em cũng đừng để ý.”

“Đã biết.” Giang Hàn rất hào hứng, mắt trên người Mộc Phong quét một vòng, Mộc Phong hôm nay mặc cái áo măng tô do Giang Hàn tự tay chọn, vải đen sờ xúc cảm rất tốt, vạt áo phóng khoáng không nút thắt, vừa vặn với cơ thể, làm nổi bật bờ vai rộng eo nhỏ chân dài nổi bật của Mộc Phong, lại phối với khăn choàng cổ màu nhạt, hiếm khi tỏa ra khí chất nhã nhặn. Giang Hàn đứng lại mặt lạnh thưởng thức một hồi, tiểu tiện nhân trong lòng kích động đến mức nằm trên mặt đất lăn qua lăn lại!

“Đẹp không?” Mộc Phong bỗng nhiên phong độ xoay người lại, mỉm cười hỏi.

“Em chọn, đương nhiên đẹp.” Dù là người hay quần áo! Giang Hàn hãnh diện nói, nhanh chóng đuổi theo.

Mộc Phong dẫn cậu vào trong con hẻm nhỏ số bảy [1], sau cùng bước vào một cửa hàng cũ tầm thường, Mộc Phong và ông chủ lên tiếng chào hỏi, hai người từ cửa sau nhà kho đi ra ngoài. Trong nháy mắt lúc mở cửa, tiếng động ồn ào như sóng âm cuốn tới, so với sự yên tĩnh của cửa hàng quả thật hai như thế giới khác nhau. Chợ đêm của sinh vật không phải người cùng với chợ đêm thông thường của con người nhìn qua dường như không có gì khác biệt lắm, mỗi một người bán hàng rong đều rất nhiệt tình vẫy tay, nhiệt tình bắt chuyện với khách đi qua lại, tiếng rao hàng bên tai mãi không dứt.

[1] số 7 ở đây có nghĩa là cúng tuần cho người đã mất, cứ 7 ngày cúng 1 lần, cho đến khi 49 ngày.

— “Thảm ánh sáng 2000, xuất phẩm mới nhất của người tiên Elves! Là thảm bay thịnh hành nhất trên thị trường hiện nay! Đi ngang không nên bỏ lỡ!” Lắng tai nghe một tiểu ca Elves lay lay cái thảm màu sắc rực rỡ trong tay, lúc thì thả bay lúc thì thu lại.

Trong nháy mắt Giang Hàn bị nó hấp dẫn lực chú ý, vội kéo Mộc Phong hỏi: “Có thể ngồi trên đó thật sao?”

“Có thể, ban đêm có thể bay lên mây ngắm trăng.” Mộc Phong nháy mắt, “Đợi lát nữa mua cho em một cái.”

“Được được được!” Giang Hàn kích động đến mắt sáng lên, ông xã thật tuyệt vời!

— “Rồng lửa con! Kỳ Lân đen Kỳ Lân đỏ Kỳ Lân xanh đều có! Có giấy chứng nhận huyết thống giả một bồi mười!” Thiếu niên Long tộc để trần nửa người trên, trên da có hình xăm ngọn lửa, trong lồng tre bên cạnh thỉnh thoảng phun ra một quả cầu lửa moe moe, sau đó nhanh chóng tan biến trong không khí lạnh mùa xuân.

“Cái đệt rồng lửa?” Giang Hàn kích động đến nhảy lên, “Thật hay giả?”

Mộc Phong đè vành nón của cậu xuống, nói: “Giấy chứng nhận không có vấn đề thì chắc là thật, nhưng chúng ta không nuôi được, rất to.”

“Nhưng nhà em có biệt thự.” Giang Hàn không cam lòng, thậm chí còn phá lệ làm nũng lần đầu tiên trong đời, “Em muốn mua, anh cho em mua đi có được không?”

“Có biệt thự cũng không được.” Mộc Phong kiên nhẫn vỗ về nói, “Sau khi trưởng thành nó sẽ học bay…”

Giang Hàn cắt lời hắn, nhỏ giọng gọi một câu: “Ông xã.”

Mộc Phong hít vào một hơi khí lạnh, kích động đến mức hận không thể lập tức chạy vòng quanh chợ đêm mười vòng: …

“Có mua hay không?” Giang Hàn đỏ mặt.

Mộc Phong bị tiếng ông xã này làm cho suýt chút nữa đầu hàng, thế nhưng sau khi cân nhắc về kỹ thuật nuôi rồng cuối cùng cũng phải nhẫn tâm lắc đầu nói: “Thật sự không được, bảo bối, rất dễ dàng bị phát hiện… Em thích anh xin hắn thả ra một con chơi với em một chút.”

“Hừ, quên đi!” Ngay cả con rồng cũng không cho mua! Giang Hàn bắt đầu giở tính tình đại thiếu gia ra, nổi giận đùng đùng đẩy Mộc Phong ra đi một mình, lúc thì nhìn cái này, lúc thì nhìn cái khác, mắt trợn tròn, tam quan hoàn toàn bị vỡ nát, tuy trong lòng rất muốn mua mua mua nhưng người bán hàng ai ai cũng có dáng dấp kỳ kỳ quái quái làm Giang tiểu thụ sợ đến mức không dám mở miệng, đối mặt với người bán đang nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt giả bộ lạnh lùng.

“Bảo bối đừng giận.” Mộc Phong vẫn đi theo phía sau, nhẹ lắc lắc cánh tay Giang Hàn, bị Giang Hàn vẫy ra.

“Anh em, phim cấp 3 không?” Lúc này một yêu tinh bán phim AV lén lút tiến đến bên cạnh Mộc Phong, nhiệt tình chào hàng nói, “Chủng tộc gì cũng có, người sói cũng có.”

Mộc Phong khoát khoát tay, đang định từ chối, Giang Hàn đột nhiên hùng hổ quay đầu, bực tức nói: “Anh ấy không xem!”

Nhìn tui còn chưa đủ sao! Hả?

“Không xem thì không xem, hung dữ cái gì.” Yêu tinh đó liền đem chồng phim AV đi mời chào khách hàng khác.

“Anh lúc đầu cũng tính từ chối rồi.” Mộc Phong giơ tay, cười vô tội.

“Ai quản anh, em chính là nhìn hắn không vừa mắt.” Giang Hàn hung dữ liếc hắn, khoanh tay nói, “Xấu không chịu nỗi!”

Tuy yêu tinh cũng là sinh vật mang hình dáng con người, nhưng dựa theo thẩm mỹ con người, tướng mạo quả thực có hơi xấu.

Mộc Phong cười tủm tỉm: “Còn giận không?”

“Giận.” Giang Hàn xoay đầu đi.

Vất vả làm nũng gọi ông xã kết quả chẳng có tác dụng gì sao có thể không tức được!

“Đừng giận nữa được không?” Mộc Phong đuổi theo từ phía sau ôm lấy cậu, cười nhẹ nói: “Là ông xã sai.”

“… Hừ. ” Lỗ tai Giang Hàn trong chớp mắt đỏ hoe.

Mộc Phong rèn sắt khi còn nóng, cố gắng nắm vững tiếng xưng hô này: “Có thích cái gì không? Ông xã mua cho.”

Giang Hàn hừ lạnh, chỉ chỉ một cái bể lớn bên chân, bên trong có rất nhiều sinh vật nhỏ giống như khủng long mini bơi tới bơi lui, phía sau lưng tròn vo, cái cổ thật dài, mắt to đen lay láy, còn có thể ngẩng đầu nhỏ lên trời phun nước. Người bán hàng nhiệt tình giới thiệu: “Thủy quái hồ Lochness bỏ túi, qua cải tạo gen, chỉ to nhất cỡ bàn tay, có thể bỏ vào trong hồ cá, cho ăn hai lần sáng tối, ba ngày đổi nước một lần là được, dễ nuôi.”

“Cái này được không?” Mắt Giang Hàn lại sáng lên.

“Cái này có thể nuôi.” Mộc Phong nhìn người bán hàng rong chỉ ngón tay ra, “Hai con đực, anh xác định chúng nó sẽ không lớn lên?”

“Tuyệt đối không!” Người bán hàng rong nghiêm túc chỉ thiên phát thề, “Tôi bán ở đây mười năm rồi! Nó lớn lên cậu đem về đây đập lên mặt tôi!”

Mộc Phong gật đầu: “Được. “

Xách hai con thủy quái hồ Lochness về giống như xách cá vàng, được người bán tặng thêm cho một túi thức ăn, tâm tình Giang tiểu thụ phấn chấn không thôi!

Mộc Phong nắm tay kia của cậu, hỏi: “Có muốn đặt tên cho chúng nó hay không?”

“Được.” Giang Hàn lập tức phát huy tác phong đơn giản trước sau như một, nói: “Một con là Loch Ness, một con là thủy quái.”

Mộc Phong bật cười, xoa xoa tóc của cậu: “Em vui là được.”

Tâm trạng vô cùng tốt Giang tiểu thụ bật mode mua mua mua, mua một đống lớn ngoại trừ thú vị chứ không có trứng hay đồ vật kỳ kỳ quái quái gì, một buổi chiều qua đi, hai người mua nhiều đến mức Mộc Phong hầu như không có tay xách, trong đó còn có hai chậu hoa, có người nói lúc nở hoa có thể nhìn thấy tinh linh ở trong nhụy hoa, vô cùng thần kỳ!

“Hôm nay vui không?” Mộc Phong xách một đống túi to túi nhỏ hỏi.

Giang Hàn gật đầu, cười đến xán lạn: “Vui!”

“Đừng giận ông xã nữa được không?” Mộc Phong giống như giáo viên nhà trẻ vô cùng kiên nhẫn dỗ dành bạn nhỏ Giang.

Giang Hàn biệt nữu, nhỏ giọng nói: “Được. “

Mộc Phong nhất thời cảm giác hạnh phúc nổ tung, cao hứng cười toe tóe, rất không có tiền đồ!

Hai người đi dạo cũng gần hết, Giang Hàn cũng thỏa mãn ham muốn mua mua mua, nên cuối cùng lúc đi ngang qua một hiệu thuốc, Mộc Phong đi vào nhìn nhân viên tộc người lùn chỉ miễn cưỡng lộ ra được một cái đầu hói tỏ ý mình muốn mua thuốc ức chế của người sói.

“Mua bao nhiêu?” Nhân viên cửa hàng leo lên trên băng ghế nhỏ, cố gắng ngước đầu nhìn về phía Mộc Phong thân cao 1m9.

“Ba mươi hộp!” Mộc Phong suy nghĩ một chút nói, dù sao đồ nhiều quá không xách hết.

Nhân viên cửa hàng vừa nhanh nhẹn đóng gói vừa nhắc nhở: “Thuốc ức chế này hạn sử dụng chỉ có một năm, mua số lượng lớn như vậy mà không dùng thì có thể sẽ lãng phí toàn bộ. “

Mộc Phong bình tĩnh nói: “Không sao, đây là phần nửa năm.”

Dù sao Giang tiểu thụ luôn muốn muốn muốn.

Giang Hàn ở trên hông Mộc Phong chọt một cái, nhỏ giọng nói: “Không cần mua nhiều như vậy, em thích anh biến thân.”

“Không được.” Mộc Phong véo nhẹ eo Giang Hàn một cái, thân mật kề tai cậu nói nhỏ, “Biến thân em chịu không nổi.”

Giang Hàn đói khát mím môi.

Em chịu được! Ai nói không chịu được? Anh đây là coi thường em biết không?

Từ chợ đêm không thuộc về thế giới này trở về nhà, Mộc Phong đem đống đồ kỳ quái phân loại sắp xếp, quả cầu thủy tinh ma pháp thì để trên tủ đầu giường, hai chậu cây tinh linh thì đặt trên bệ cửa sổ tưới chút nước, còn rửa sạch một cái hồ cá đầy bụi để ở trong kho. Sau khi thêm nước vào trong hồ cá, Mộc Phong đặt hai con thủy quái hồ Loch ness vào rồi rãi chút thức ăn, thủy quái nhỏ vui vẻ ăn, sau khi ăn xong liền ló ra cái cổ và cái lưng tròn trịa phía sau bơi qua bơi lại trên mặt nước, giống y đúc bức ảnh thủy quái được lan truyền trên internet, vừa nhìn là đã biết thuần chủng.

Giang Hàn nâng cằm ngắm say sưa, thỉnh thoảng lấy tay khuấy nước một cái, chơi một lần chính là cả tiếng đồng hồ, nếu như không phải Mộc Phong gọi cậu đến ăn có khi sẽ chơi thêm một tiếng, dù sao thủy quái gì gì đó thật sự rất thần kỳ.

Sau khi dì giúp việc cũ xin nghỉ Giang Hàn vẫn không thuê người mới, dù sao cứ hở chút là muốn chịch một cái, có người lạ ở nhà cảm giác không tiện chút nào. Vì vậy buổi tối hôm đó sau khi ăn xong Giang đại thiếu gia chủ động nói bản thân sẽ gánh vác trọng trách rửa bát này, Mộc Phong tươi cười ở một bên nhìn Giang Hàn rửa.

Đầu tiên, Giang Hàn cầm lấy một cái chén đổ một đống nước rửa lên, sau đó chà chà, tiếp đó mở vòi để rửa nước một phút đồng hồ, xong đặt sang một bên, sau đó cầm lấy cái chén thứ hai, lại đổ một đống nước rửa lên, chà hai cái tay đã trượt, xoảng một cái rớt vào trong bồn…

Mộc Phong đỡ trán cười trộm.

“Anh cười rắm!” Giang Hàn tỏ vẻ hung dữ.

“Để anh! Anh ba phút là rửa xong.” Mộc Phong xoa xoa tóc Giang Hàn, “Hơn nữa cũng không mệt.” Dù sao thể lực người sói rất biến thái.

“Anh rửa thì rửa đi.” Giang Hàn lau tay, vào phòng chơi với thủy quái một lúc, sau đó tắt đèn cởi sạch mang theo tâm tình kích động chui vào trong chăn.

Chỉ chốc lát sau, Mộc Phong đẩy cửa bước vào: “Ngủ sớm vậy?”

“Ừm…” Giang Hàn giả vờ ngủ mơ mơ màng màng.

Mộc Phong vén chăn lên giường, ở trên người Giang Hàn sờ soạng, trong giọng nói đầy ý cười: “Sao không mặc quần áo?”

Giang Hàn mở hàm răng trắng bóc ra trách móc: “Em nóng không được sao.”

“Không được.” Mộc Phong trở thân đè người, vươn tay từ trong chăn lấy quả cầu ma pháp trên tủ đầu giường vỗ một cái, nhẹ giọng nói: “Ngân hà.”

Tiếng nói vừa dứt, quả cầu thủy tinh bỗng lóe sáng, một giây trước phòng ngủ còn đen mịt vậy mà giờ dưới ánh sáng của quả cầu hiện lên đầy những ngôi sao lấp lánh, chúng nó tụ lại thành một vệt sáng, chậm rãi di chuyển trong bóng đêm, xung quanh là những ngôi sao nhiều màu rực rỡ, phòng ngủ trong nháy mắt như biến thành một vũ trụ.

Giang Hàn kinh ngạc, kìm nén hồi lâu mới thốt ra được một câu: “Đệt, đẹp quá!”

Quả nhiên có chút nghèo nàn từ ngữ.

Đây chính là kết quả của việc không cố gắng học hành, khi nhìn thấy cảnh đẹp, chỉ có thể ôm sự thán phục và xúc động mạnh trong lòng sau đó thốt ra một câu: Đệt.

“Lần trước ở đỉnh núi ngắm sao, anh nhớ em rất thích.” Mộc Phong dịu dàng hôn trán của cậu.

Vừa nhắc tới lần ngắm sao ở đỉnh núi, Giang Hàn lại nhớ tới một chuyện hoàn toàn khác, thân thể rất thành thật mà xuất hiện phản ứng, cùng cậu dính chặt vào nhau Mộc Phong lập tức cảm nhận được.

“Em thích.” Giang Hàn giơ tay sờ mặt của Mộc Phong, quả cầu thủy tinh phản chiếu ra hình ảnh những ngôi sao nhỏ vụn rơi vào trên mi mắt cậu, theo động tác chớp mắt, lập lòe sáng, “Trên đỉnh núi có ánh sao, còn có anh nữa…”

Âm cuối bị nuốt chửng bởi cái hôn bá đạo nhưng dịu dàng của Mộc Phong.

Anh, chính là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Bình Luận (0)
Comment